Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 6: NHẬP CUỘC


Lúc ca-nô ÉN BIỂN lướt lại gần bến cảng, Tứ quái mới sững sờ trước vẻ đẹp của thành phố nhìn từ ngoài khơi vào. Ông Hermann liên tục giới thiệu từng địa điểm một. Từ bến ăn hàng, bến dỡ hàng, tòa nhà điều hành cảng, cơ quan hữu quan, bịnh viện cảng đến… thước đo mực nước biển. Tứ quái quay đầu nhìn theo tay chỉ của ông.

Ông khoa tay:

- Chúng ta sẽ cặp bờ đằng kia. Chỗ con phà chở khách vừa tách bến. Ở đó tôi sẽ tới thăm ông bạn vàng Achim Held. Văn phòng công ti của hắn đặt đâu đó trên phố. Mọi người chờ tôi mười phút nhé.

Bà Rosalinde nói:

- Quá mười phút là bão biển sẽ ập đến đấy.

Dưới sự điều khiển thành thạo của Hermann, ÉN BIỂN bắt đầu là đà vô bến. Thuyền trưởng - chủ hãng sô-cô-la Sauerlich nhanh nhẹn quăng dây cột neo chiếc ca-nô bá phát, tắt máy và nhảy lên bờ.

Tứ quái nhìn theo. Hôm nay ông Hermann diện như một sói biển thực thụ: quần áo trắng, mũ kê-pi xanh.

Chiếc dù trong tay bà cụ xòe ra. Nắng rực rỡ làm gương mặt của Gaby hồng hào hẳn. Cô bé lặng lẽ móc trong xắc tay ra một chiếc gương con để kiểm tra da mặt. Karl nhìn khắp nơi như muốn nạp quang cảnh bến cảng vào bộ nhớ. Tròn Vo xơi miếng sô-cô-la cuối cùng. Bà cụ Rosalinde thì thầm:

- Hôm nay là một ngày đẹp trời và thanh bình đủ bù lỗ cho sóng gió hôm qua. Lạy Chúa, hôm qua thật kinh khủng: trộm cắp, sát thủ, đâm sau lưng hàng xóm. Thật đáng sợ khi sống giữa những con người như vậy.

Máy Tính nhìn trời:

- Thế mới gọi là xã hội, là cuộc sống mà bà.

Tròn Vo mơ màng:

- Đời là chiến đấu để tồn tại. Lát nữa chúng ta sẽ đi tới một vùng nước nguy hiểm.

Bà nội nhìn thằng cháu hãi hùng:

- Nguy hiểm là sao?

- Hôm qua người ta nhìn thấy cá mập trắng.

- Giá mà bà biết được, bà sẽ bơi thi cùng nó. – Bà cụ cười thoải mái.

Tarzan chọc quê thằng mập:

- Hôm nay chắc đến lượt Tròn Vo nộp mạng. Không biết có đủ bữa cho nó không.

Tròn Vo giả vờ phẫn nộ:

- Bạn bè thế đấy! - Rồi nó quay sang bà nội – Yên tâm đi bà. Vùng biển quê mình không có cá mập đâu. Chỉ có cá… sấu thôi.

Mấy bà cháu phá lên cười.

Lúc đó, từ trên bờ ông Hermann hối hả đi đến. Ông thông báo:

- Không có Achim Held ở văn phòng. Công ti hôm nay đóng cửa. Đó là điều lạ vì theo tôi biết, cho dù có lễ Phục Sinh, Achim cũng không nghỉ làm việc ngày nào.

Ông khởi động máy tàu, chân vịt xoay tít làm cuộn lên những lớp sóng biếc. Ông Hermann hỏi:

- Đi lòng vòng chút nữa nhé.

- Tuyệt lắm ạ. – Tarzan hưởng ứng.

Tròn Vo ra lệnh:

- Tiến lên! Áp sát con phà chở khách kia!

- Ái chà. Nó là chiếc xe buýt chạy trên mặt nước đấy. - Ông Hermann vui vẻ.

Hermann ví von thật tuyệt diệu. Khoảng cách của chiếc phà và ca-nô thu ngắn từ từ. Vị thuyền trưởng chuyển ống nhòm cho Gaby:

- Cháu quan sát chiếc phà thử coi. Bằng con mắt thần này, mục tiêu xe 1.000 mét chỉ còn chừng một mét.

Công Chúa hồi hộp đưa ống nhòm lên mắt. Bỗng cô bé rú lên:

- Có chuyện trên boong phà.

Tarzan chồm tới:

- Ở đâu?

Gaby thở hổn hển:

- Tên sát nhân, lạy Chúa. Y tấn công một kẻ. Kẻ đó đổ ập xuống và y bỏ chạy.

Tarzan giành lấy ống nhòm, vẫn còn ấm nóng hơi tay của Gaby. Hắn xác nhận:

- Đúng là có một gã đang ngủ, tay buông thõng qua lan can.

- Ngủ nghê cái gì hở? Tên sát nhân biến rồi. Y đã đấm và vặn cổ thằng cha mà bạn cho là “ngủ” đó. Thế mà cũng… phân tích. Mình nói cho mà biết, gã đàn ông bỏ chạy mặc bộ đồ trắng tinh. Mình nhìn chính xác mà.

Hermann lập tức tăng tốc độ:

- Được rồi, bác sẽ áp ca-nô vào mạn con phà.

ÉN BIỂN giờ đây hầu như không chạm vào sóng nước, tưởng chừng như nó bay lên. Nó lướt như bay đến cái xác người vắt vẻo trên lan can phà không một chút động đậy. Tròn Vo lẩm bẩm:

- Cứ như là một hình nộm. Chẳng lẽ người điều khiển phà không hay biết gì sao?

Tarzan chụm tay làm loa gào to:

- Hê-lô, ông gì trên boong đó! Có chuyện gì không? Nghe rõ, trả lời…

Chỉ có tiếng gió trả lời chúng. Hermann khẳng định:

- Chúng ta phải tiếp cận chiếc phà. Cháu đu nổi lên boong không Tarzan?

- Cháu chỉ nhún bằng một tay cũng được ạ.

Hermann tấp ca-nô rất kĩ thuật vào mạn phà với một tốc độ tương ứng. Nhanh như cắt, Tarzan bám dính vào thành phà bật lên như một con tôm búng khỏi mặt nước. Hắn quay lại vần thằng mập Kloesen nhất định lăn lên theo.

Hai đứa lao thốc vào khoang khách. Vắng hoe. Chúng tìm ngay được cầu thang lên boong.

Cái xác giờ này đã xám ngoét, máu vẫn còn nhỏ giọt một bên tai. Cổ áo bị tuột ba cúc. Bên cạnh ông ta có tới hai cái cặp.

Tarzan đã lấy lại bình tĩnh. Hắn dè dặt bắt mạch nạn nhân.

- Còn sống không đại ca?

- Còn. Mạch đập cực yếu ớt chứng tỏ máu lưu thông rất ít. Mày phụ tao một tay.

Hai thằng hì hục xoay cái xác đặt nằm thẳng trên ghế.

- Chúng ta chỉ đến chậm một phút nữa là ông ta hết sống. Phải gọi bác sĩ cấp cứu ngay.

Ở buồng chỉ huy, đội phà không hay biết gì. Người lái phà thản nhiên cho còi hụ vang rền chuẩn bị ghé bến đón trả đợt khách thứ hai.

Tarzan cúi đầu xuống lan can nói lớn:

- Bác Hermann ơi, trên boong có người bị trọng thương. Chúng ta cần bác sĩ.

Hermann choáng váng:

- Như vậy là Gaby đã nhìn chính xác hả? Trời đất. Bác sẽ cho ca-nô đi gọi cấp cứu ngay.

Chiếc ÉN BIỂN tách mạn phà lướt vùn vụt vào bờ mất hút. Khoảng mười phút sau, con phà cũng giảm tốc độ, tắt máy và trôi dần vào cầu cảng. Tarzan bảo Tròn Vo:

- Mày coi thằng cha mặc đồ trắng ở đâu, chính gã là thủ phạm mà Gaby nói đấy. Tao ở đây canh nạn nhân.

- Tao hiểu rồi.

Tròn Vo lập tức luồn như con lươn sang phía cầu cảng. Chỉ một lát sau nó đáo lại thở không ra hơi:

- Phát hiện rồi đại ca ơi. Thằng có quần trắng đang nói chuyện gì đó với người lái phà. Ê ê, gã chuồn kìa… Có cần bám theo không?

Tarzan nhướn mắt theo cánh tay chỉ của Kloesen. Vô ích, trước mặt hắn là một khoảng trống hun hút.

Hắn thở dài:

- Thôi được. Ít nhất ngoài mày cũng có người lái phà biết mặt gã.

Thằng mập nhấp nhỏm chạy ra phía cầu cảng một lần nữa. Lần này nó còn có vẻ khủng khiếp hơn:

- Trời ơi, thêm ba thằng đầu trọc nữa kìa đại ca ơi. Ba thằng này “ngầu” lắm. Không hiểu chúng ẩn ở đâu mà bây giờ mới chịu xuống phà. Khiếp. Bọn này trông còn đáng nghi hơn nhiều. Làm gì bây giờ?

- Thôi, hãy đợi bác sĩ đến đã. Tụi mình không quậy ở đây được đâu.

*

Tarzan và Kloesen khỏi cần đợi lâu. Bác sĩ cấp cứu và thanh tra Ohnesorge đến cùng một lúc.

Nạn nhân ngay lập tức được cáng lên xe. Chiếc cáng lướt ngang chỗ Hermann đứng làm ông giật thót.

- Chúa ơi, Achim Held. Chuyện gì thế này?

Viên thanh tra quay qua Hermann Sauerlich hỏi ngay:

- Ông biết người bị nạn hả?

- Biết từ nhỏ. Hồi nãy tôi mới ghé văn phòng thăm ông ấy mà không gặp, ai dè…

Vị bác sĩ sau khi sơ cứu cho Achim bước ra khỏi xe cứu thương xoa tay:

- Ông ta đã qua cơn nguy hiểm. Chỉ là một cơn co thắt cơ tim. Phải đưa ông ấy về bệnh viện.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Thanh tra Ohnesorge quay sang Gaby:

- Tôi nghe nói cháu đã thấy kẻ tấn công qua ống nhòm?

- Vâng. Có chuyện giằng giật hay đấm đá gì đó. Nhưng chính xác thì cháu chịu không phân biệt được.

Viên thanh tra hỏi Tarzan:

- Còn hai cậu thì thấy máu hả?

Vị bác sĩ gật đầu:

- Đúng vậy. Máu chảy ở chỗ vết rách ở tai.

- Nghĩa là có kẻ nào định xẻo tai Achim. – Thanh tra kết luận – Và kẻ đó chỉ Achim mới biết được.

Ông thanh tra gặng hỏi Gaby:

- Cháu cố gắng tả lại hình dạng kẻ lạ mặt đó đi.

- Cháu chịu ạ. Khoảng cách thì xa. Ca-nô lại tròng trành. Chỉ biết là người đó mặc đồ màu sáng.

Tarzan phỏng đoán:

- Gã có thể là một nhân viên của Achim, có địa chỉ và tên tuổi hẳn hoi. Tên gã là Ferdinand Lotzke.

Mọi người ngạc nhiên trước những thông tin mới. Tarzan giải thích:

- Hồi nãy trong khi chờ bác sĩ đến, cháu đã mở hai cái cặp rớt ở hiện trường ra xem. Trong đó ngoài giấy tờ tùy thân của giám đốc Achim Held và Ferdinand Lotzke còn có những chai nước mẫu hiệu Fitto-Top và một vài giấy tờ khác.

Thằng mập chuyển hai chiếc cặp cho ông thanh tra. Ohnesorge chớp mắt, ông thanh tra bắt đầu chú ý đến băng Tứ quái:

- Các bạn trẻ giỏi lắm. Có gì tôi sẽ liên hệ lại.

Tarzan nhũn nhặn đáp:

- Ở nhà chúng cháu đã từng tham gia vào những cuộc điều tra và nhiều vụ có đóng góp xác đáng. Ba Gaby là thanh tra Glockner. Chú ấy cho phép chúng cháu tham gia nhiều cuộc. Nếu chú gọi điện hỏi, chú Glockner sẽ giới thiệu đầy đủ về chúng cháu hơn.

Thanh tra Ohnesorge tưởng mình nghe nhầm. Ông Hermann gật đầu xác nhận:

- Không hề sai, ông thanh tra ạ. Bọn nhỏ này đã làm các bậc phụ huynh của bốn gia đình chúng tôi nhiều đêm mất ăn mất ngủ.

Tarzan giải thích thêm:

- Không phải tụi cháu mở hai cái cặp vì tò mò đâu ạ. Tụi cháu muốn điều tra. Không chỉ có Ferdinand là thủ phạm duy nhất trong vụ trấn lột này, theo cháu, còn ba gã đầu trọc cũng rất đáng nghi ngờ. Những người làm việc trên phà đã xác nhận ba tên côn đồ trọc đầu đó thường xuyên qua lại phà và quấy rối khách liên tục. Họ đã có tên tuổi chúng trong một lần trả lại cái ví của một tên trong bọn đánh rơi. Cụ thể chúng là Jango, Eddi và Skin Brehbertl.

Ohnesorge đứng như trời trồng. Một lúc sau, ông nắm vai Tarzan thật chặt, nhìn lướt cả bốn đứa với ánh mắt thân thiện và tin tưởng:

- Vụ phát hiện tối hôm qua chắc là tình cờ phải không?

Tarzan lắc đầu:

- Chúng cháu có kế hoạch cụ thể. Nhưng có một điểm sai lầm là đoán sai thời gian và đánh giá thấp thằng trộm. Điều đó sẽ không bao giờ lặp lại nữa đâu ạ.

- Còn bây giờ, liệu ba gã đầu trọc kia có tham gia không?

Tarzan gật đầu:

- Điều đó chúng ta còn phải kiểm tra lại.

- CHÚNG TA! - Thanh tra Ohnesorge cao giọng.

- Thưa vâng ạ. Vì chúng cháu vừa có thông tin, vừa là nhân chứng.

*

Thanh tra Ohnesorge đề nghị ông Hermann cứ đưa bà cụ về trước bằng ca-nô, còn ông thì mời bọn trẻ cùng lên xe cảnh sát. Mà còn cách lựa chọn nào khác nữa.

Ngồi sau tay lái là đội trưởng đội cơ động Hornrich, anh ta còn trẻ và có một gương mặt khá ngộ. Phân nửa mặt này của Hornrich đầy tàn nhang còn phân nửa mặt kia của anh ta nhẵn bóng.

Thanh tra Ohnesorge lẳng cái cặp vuông của Achim vào cốp xe. Còn cặp của Ferdy và những chai nước mẫu Fitto-Top ông để bên đệm ghế.

Vừa yên vị, thanh tra Ohnesorge đã chụp ngay điện thoại di động.

- Alô, trung tâm đâu. Chúng tôi cần tìm địa chỉ của một người đàn ông có tên là Skin Brehbertl. Xin báo gấp.

Có tiếng nói lạo xạo trong máy nhưng chẳng ai nghe rõ.

Ông quay đầu lại Tarzan:

- Chết thật, quên mất địa chỉ nhà Ferdy rồi.

- Dạ, số 19 đường Manntau.

Đội trưởng Hornrich gật đầu:

- Vậy thì đường ấy cũng khá gần đây.

Ông thanh tra quyết định:

- Chúng ta đến đó trước.

Đường Manntau hiện ra lởm chởm ổ gà. Tarzan nghĩ thầm. Bộ mặt con lộ có vẻ hợp rơ với chủ nhân thứ nước thuốc dỏm. Xe tuần tra lướt qua số 17 và 21. Thanh tra Ohnesorge thắc mắc:

- Không có số nhà 19 à?

Xa cài số lùi. Té ra giữa hai căn nhà kia là một cái hẻm sâu hun hút. Một cái biển nhỏ có số 19 với mũi tên chỉ tuốt vào trong một ngôi nhà vườn.

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước ngôi nhà vườn tồi tàn, vôi ve lở lói, bụi bám đầy cửa sổ. Ở cửa ra vào là một tấm bảng đề tên Ferdinand Lotzke. Thanh tra Ohnesorge nhấn chuông.

Sau nửa phút, chủ nhân lệt sệt đi ra mở cổng. Gã mặc chiếc quần ka-ki nhàu nát và một chiếc áo pull màu cháo lòng.

Ông thanh tra hỏi:

- Xin lỗi, ông là Ferdinand Lotzke?

- Vâng, thưa ông.

Ông thanh tra chìa thẻ hành sự:

- Tôi là Ohnesorge, bốn vị khách trẻ tuổi đi theo tôi là nhân chứng của một vụ án. Chúng tôi vào nhà được chứ?

Ferdy tái mặt, mất bình tĩnh thấy rõ:

- Xin… mời. Nhưng nói trước, nhà tôi bừa bộn vì chẳng bao giờ có khách cả.

Quả là căn phòng bừa bộn bẩn thỉu chẳng khác gì một chuồng bò. Mạnh ai nấy tìm chỗ ngồi trước một chai bia sủi bọt trên bàn. Thanh tra Ohnesorge dằn mặt Ferdy liền bằng cách đặt lên bàn cái cặp da của gã.

- Cặp táp này đúng là của ông chứ?

Ferdy nhếch mép:

- Có thể…

- Chắc chắn chớ không phải là có thể. Cái cặp này được tìm thấy bên cạnh nạn nhân Achim Held trên phà biển. Achim là sếp của ông. Đừng há hốc mồm như vậy, Ferdinand. Tôi còn biết là sáng nay ông diện bộ đồ màu sáng.

- Hả? Ông định nói “sáng” hay “trắng tinh”? Một bộ đồ trắng tinh thì tôi không có.

- Màu sáng thôi. Này Gaby, cháu nhìn xem ông Ferdinand đây có phải là hung thủ làm trọng thương Achim Held không?

Gaby dụi mắt lia lịa:

- Ông ta đã thay bộ đồ khác nên cháu không chắc lắm.

Thanh tra Ohnesorge dấn tới:

- Tại sao ông lại tấn công chủ của mình hả?

Ferdy toát mồ hôi:

- Không, tôi không…

- Còn chối cãi, chính ông đã giựt đứt tai Achim…

- Không… phải tôi. Lúc tôi đến ông ấy đã ngất xỉu. Tôi sợ ba thằng trọc đầu trả thù nên hoảng hồn rút lui…

- Ba thằng nào?

- Ba thằng giang hồ, ba thằng côn đồ. Chúng ăn mặc như bọn đầu trọc.

- Ông khẳng định là ba tên trọc đầu đánh gục Achim?

- Trên boong phà trống trơn. Chỉ có ba thằng du côn đó. Lúc tôi mò lên xem thì thấy Achim đã ngất xỉu.

Ohnesorge ngó Ferdy chằm chặp. Rõ ràng khó mà tin cái thằng đàn ông đang khúm núm trước mặt ông là kẻ trung thực. Ngữ này chỉ là cặn bã của xã hội.

Ông hất hàm:

- Ông có biết ba thằng kia không?

- Không. Tôi chỉ biết mặt thôi.

- Ông có quyền nhận lại cái cặp đựng các chai nước mẫu. Ông đã đánh rơi khi…

Ferdy không nói. Gã cúi xuống tránh cái nhìn như xuyên suốt của Tarzan. Ông thanh tra tiếp:

- Achim Held đã được đưa đến bệnh viện, vẫn chưa tỉnh. Xem ra ông ta có bệnh tim phải không?

- Dạ… ông ta uống thuốc trợ tim thường xuyên.

- Gia đình của Achim thế nào?

- Tôi không rõ ông chủ có còn ai không. Ông ta sống độc thân.

- Đủ rồi. Xin lỗi vì chúng tôi đã quấy rầy ông.

Cả đám lục tục ra xe. Dở ẹt. Tarzan nghĩ. Trời ạ, thanh tra Ohnesorge có thể là một công chức pháp luật mẫn cán nhưng kiểu điều tra của ông quả thật bất thường. Lúc sâu sắc hết cỡ rồi lúc ngây thơ kinh khủng. Kiểu dồn ép đối phương túi bụi như thế gặp một tội phạm có cỡ dễ thất bại như chơi. Thì Ohnesorge đã thất bại rồi đó. Từ một kẻ cực kì nguy hiểm, Ferdy trở thành một công dân vô tội đàng hoàng.

Đúng lúc đó ông thanh tra chụp ống nói:

Ờ, ờ… trung tâm đó hả? Tìm ra tông tích thằng Skin chưa?