Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 7: TRUY ĐUỔI Ở NHÀ HÀNG


Ferdy dựa lưng vào cánh cửa thở phào nhẹ nhõm. Suýt chết. Quả là lạ, sao bọn cớm lần ra đầu mối nhanh thế. Giờ thì mọi tội lỗi là do bọn côn đồ gây ra. Gã đã rửa tay sạch sẽ.

Ferdy thong thả đi vào nhà vệ sinh và nhìn qua ô cửa chớp lật.

Xe tuần tra vừa lăn bánh là Ferdy đã trở ra căn buồng bề bộn và móc bao tiền từ trong ruột gối.

Giờ mới được sờ đến những tờ giấy bạc sột soạt đây. Ferdy chép miệng. Cái túi đụng chiến lợi phẩm được gã mở nút thắt rất từ từ. Những tờ bạc một trăm mark xếp vuông vức. Ferdy bắt đầu đếm. Càng đếm lâu, số tiền càng nhiều, gã lẩm bẩm. Có thế chứ, xấp tiền tổng cộng cả thảy là 6.450 đồng. Vô mánh. Con số đó quả là đáng kính nể. Kiếm được bổng lộc cỡ này ở cái hãng dược phẩm của lão vắt cổ chày ra nước ấy dễ phải tàn đời.

Bây giờ thì đến… “quả mập” thứ hai. Mắt Ferdy mờ hẳn vì hạnh phúc. Đó là một chiếc chìa khóa. Chắc là chìa khóa két. Nhưng ở văn phòng làm gì có két. Chắc chắn là két để lở nhà rồi.

Gã cười khùng khục trong cổ họng. Nếu không lanh chân lẹ tay mổ sớm là có tội với chính mình. Achim đang nằm viện. Nhà lão hiện thời vắng như chùa bà đanh. Có lẽ trên đời mánh mung chôm chỉa này, hiếm có tên tội phạm nào nhiều cơ may như gã.

Gã bật dậy như lò so. Một tia chớp lóe lên trong đầu. Nghĩ cũng kì lạ. Ba cái thứ nước bậy bạ Fitto-Top bán đâu có được bao nhiêu tiền. Mà tiền vừa đến tay đã đưa ngay vào miệng. Làm gì có của ăn của để mà Achim phải sắm két chớ?

Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Ferdy đã có chủ đích: gã sẽ hành động ngay đêm nay. Khỏi cần suy nghĩ lâu lắc gì cho mệt.

*

Chiếc xe chở thanh tra Ohnesorge và Tứ quái đậu ở một chung cư tồi tàn. Ông thanh tra vẫy đội trưởng Hornrich:

- Tụi mình xuống, đám nhỏ ở lại coi xe.

Tròn Vo bực mình nói với Gaby:

- Gặp thanh tra Glockner, chú ấy đã cho tụi mình đi cùng.

Tarzan nói:

- Ông ấy không nhận ra rằng tụi mình có ích cho công việc của ông ấy đến mức nào. Tao phải tìm cách tạo bất ngờ thôi.

Gaby níu tay hắn:

- Ở lại đi, đại ca sẽ làm tổn thương mối quan hệ vốn rất mỏng manh với ông thanh tra đó.

- Yên tâm đi. Ổng sẽ không phát hiện được ra mình đâu.

Biết không ngăn được, cô bé thở dài, chỉ còn biết cụp hàng mi dài cong và đen nhánh xuống.

Tarzan biến nhanh như một con sóc lẩn theo cánh cửa vừa khép lại. Trên cầu thang tầng ba, tiếng chân của hai chức sắc pháp luật nện đều đều, Tarzan nương theo tiếng chân tới tầng hai và ém mình ở đó để nghe.

Hắn nghe giọng Hornich:

- Chuông đó, ông thanh tra.

Tiếng chuông rền lên và sau đó là tiếng dép lê lệch xệch:

- Chào bà Brehbortl!

- Vâng, chào hai vị cảnh sát. Bộ có chuyện gì liên quan đến thằng Baldur của tôi hả?

- Chúng tôi mong là không phải vậy. Xin bà cho biết, cậu nhà còn có tên là Skin nữa phải không?

- Vâng, quả là một cái tên dở hơi. Gọi là Baldur hay hơn nhiều.

- Vậy thì Skin… à quên, Baldur có nhà không?

- Xì, thằng này làm gì có nhà. Tối ngày nó nhong nhong ở cái quán đèn mờ Italia cùng mấy đứa bạn nó.

- Bà biết quán ấy bảng hiệu gì không?

- Bảng hiệu là gì nhỉ. Đâu như là KHAI VỊ và MÓN CHÍNH. Mà lại viết bằng tiếng Italia kia.

Ông thanh tra cảm ơn và hai người cáo lui.

Dưới tầng hai, Tarzan nhảy ba bước, rút lui trước cả hai người. Hắn chui tọt vào xe và thầm thì với ba chiến hữu. Máy Tính vỗ trán:

- Ô-kê, tao nhớ rồi.

Hai phút sau hai nhà chức trách mới ngồi vào băng ghế. Ohnesorge chụp máy bộ đàm:

- Trung tâm đâu, Ohnesorge đây. Xin xác định giùm vị trí của cái quán nhậu Ý có tên là KHAI VỊ và MÓN CHÍNH bằng tiếng Italia.

Máy Tính nói tỉnh queo:

- Đó là quán “ANTIPASTI PIATTI”.

Ông thanh tra quay lại, dướn hết cỡ đôi lông mày:

- Cái gì?

Tarzan điềm tĩnh trả lời:

- Đó có nghĩa là KHAI VỊ và MÓN CHÍNH. Cái quán có tên như thế này ở quảng trường Schuettanger. Cháu biết chỗ này.

Ohnesorge ngỡ ngàng. Ông ngồi thẳng lên:

- Cậu chắc không? Mà ai chỉ huy ở đây vậy hả?

Tứ quái đồng thanh kêu to:

- Chính là chú ạ.

Tròn Vo đế thêm:

- Chú là sếp nhất.

Hornrich ném một cái nhìn lại phía sau, không rõ là phật ý hay tán đồng.

Ohnesorge lại nhấc máy:

- Yêu cầu trung tâm cho lực lượng tăng cường. Hẹn gặp nhau tại điểm tập kết.

Ông ra hiệu cho xe lăn bánh.

*

Xe tới điểm hẹn. Sau chưa đầy một phút, một chiếc xe cảnh sát đã lao tới. Hai nhân viên hình sự trên xe có vẻ rành về cái quán mờ ám này. Đó là một ngôi nhà đứng riêng biệt, bốn bề đều có đường ngang ngõ dọc. Thanh tra Ohnesorge phân công:

- Hornrich sẽ lo bọc lót phía sau nhà, hai anh theo tôi vào cửa chính. Không biết tụi nó sẽ phản ứng ra sao. Chúng ta cũng chưa rành mặt chúng.

Tarzan lên tiếng:

- Dạ, cả Willi và Gaby đều có thể nhận dạng chúng. Mà hai bạn đó thì đi đâu cũng có cháu và Karl.

Ohnesorge thở dài:

- Được rồi, mấy đứa lại đòi ta đãi một chầu bánh Pizza chớ gì.

Hai chiếc xe lăn bánh một lượt và thắng két trước bảng hiệu nhà hàng. Ngay lập tức Hornrich phóng nhanh theo lối hẻm, lại nấp phía sau nhà. Thanh tra Ohnesorge dẫn đầu phái đoàn xông vào cửa chính.

Ở chiếc bàn giữa nhà có một cặp uyên ương đang dùng bữa trưa khá thịnh soạn.

Cuối gian phòng ăn là quầy bar. Bên cạnh quầy là lối đi vào bếp. Mé bên phải là cầu thang lên tầng hai.

Phía sau quầy là ông chủ quán đang rót rượu vang đỏ cho ba gã càn quấy ngả ngớn bên quầy.

Thằng mập liến thoắng:

- Tụi nó kìa. Cháu nhận ngay ra từ phía sau.

- Hả?

Nghe tiếng kêu, ba gã côn đồ xoay người nhanh như máy và phản ứng nhanh như tên lửa. Một thằng phi thẳng lên cầu thang. Thằng thứ hai phóng qua cửa vào bếp. Thằng thứ ba rúc vào nhà vệ sinh.

Ngay lập tức thanh tra Ohnesorge vài hai viên cảnh sát lao lên cầu thang. Tarzan bật một bước xa chừng sáu mét vừa vặn tới cửa bếp. Chậm chân là địch thủ vọt liền. Chắc chắn nhà bếp có cửa hậu.

Ấy thế mà tên ma cô vẫn nhanh hơn Tarzan một tích tắc. Trước mắt hắn là một cảnh tượng quá đỗi nực cười, không hiểu tên ma cô trên đường thoát thân xô đẩy ông đầu bếp làm bánh Pizza làm sao, mà cái chậu đựng bột hất ngược lên đầu ông ta. Dòng bột dẻo quánh phủ kín từ đầu đến ngực ông.

- Nó chạy ra cửa sau. – Có tiếng nói hốt hoảng của ai đó.

Tarzan lao ra cửa hậu vừa kịp chứng kiến một cái bóng lướt qua đội trưởng Hornrich và anh ta lăn quay dưới đất. Hornrich kêu thất thanh:

- Nó… nó đấm vô mặt tôi…

Tarzan nhào tới đỡ anh chàng cảnh sát:

- Đâu?

- Hả? Nó đấm chỗ này nè. Trúng mũi.

- Tôi hỏi gã chạy đâu rồi?

Dưới đường tiếng động cơ xe gắn máy phân khối lớn rền rĩ. Tarzan mở hết tốc lực đuổi theo nhưng gã đầu trọc đã bóp côn, cài số, vọt đi. Bánh sau mô-tô quay tít nhả lại từ ống bô một luồng khói ngông cuồng.

Tarzan trở lại nhà bếp. Hornrich đang dùng khăn ướt lau chỗ lỗ mũi ăn trầu ngó thật thảm hại. Ông đầu bếp bị ụp chậu bột lên đầu vẫn đứng như trời trồng, hai tay buông thõng. Từ đầu đến bụng bột bánh vẫn phủ kín như trùm khăn. Hai người đầu bếp khác tóc vẫn dựng ngược, mồm há hốc. Tất cả vẫn chưa hoàn hồn.

Tarzan vọt lên tầng hai, tiếng bước chân vẫn rầm rập.

Ở cuối hành lang tầng hai, thanh tra Ohnesorge cúi người qua thành cửa sổ. Tiếng ông ta quát ầm ĩ:

- Đứng lại ngay, không tao bắn.

Tarzan biết chắc là tên anh chị chẳng dại dột gì mà đứng lại. Hắn xốc đến nghiêng người dòm qua cửa sổ. Kia kìa, tên đào tẩu đang tụt xuống theo tấm lưới sắt áp sát vào tường dùng để làm giàn cho cây nho leo, cành lá nho rơi tơi tả.

*

Thanh tra Osnesorge bực bội:

- Còn một thằng nữa. Nếu nó cũng thoát được thì thật không ra làm sao cả.

- Nó nhảy vào nhà vệ sinh nam là hết đường ra rồi chú ạ.

Ở phòng vệ sinh nam, hai cảnh sát đang nháo nhác tìm. Xem ra lại có sự cố rồi.

- Nó biến mất rồi, thưa ông thanh tra. - Một viên cảnh sát gãi tai nhăn nhó.

Phòng chỉ có một cửa sổ, chấn song sắt còn nguyên vẹn. Vậy mà…

Phòng vệ sinh nam có tới năm buồng. Cả năm cánh cửa đều mở tung. Tất cả đều trống rỗng.

Tròn Vo gần như nằm phủ phục, tóc xõa chấm sàn nhà để ngó vào từng ngóc ngách. Nó lẩm bẩm:

- Nó biến đi đâu vậy kìa?

Được thể, một cảnh sát khẳng định thêm:

- Tôi đã rà soát tất cả các phòng rồi.

Karl nói:

- Gã chưa thể ra bằng bất kì đường nào. Vậy chỉ có thể gã đã tan biến vào không khí. Cháu đề nghị mỗi người đứng trước một phòng kiểm tra lại.

Gã lưu manh nấp sau cánh cửa cuối cùng. Gã đu bám vào cánh cửa nên ở ngoài không nhìn thấy chân. Cánh cửa mở ra ép gã dính sát vào góc tường. Ở ngoài nhìn vào không cách gì thấy nổi.

Tròn Vo án ngữ phòng cuối. Chắc là không có. Nó lẩm bẩm và xoay người định đi. Nhưng nó đột ngột khựng lại. Chỉ 1/10 giây. Rồi nó quay lại, tóm tay nắm đẩy cánh cửa ép sát vào tường.

Quái, sao cánh cửa nặng thế và không thể đẩy thêm được nữa.

Thằng mập vận dụng hết công lực ủi cánh cửa cái rầm.

Huỵch…

Thằng du côn không đu bám nổi vào cánh cửa nữa, bị mất đà rơi xuống như trái mít rụng.

- Đây! Nó đây rồi!

Tròn Vo nhảy tưng tưng la oai oái. Ngay lập tức, Tarzan bay đến. Thằng du côn mặt nhăn nhó ôm mông đứng dậy. Gã nhìn mọi người gườm gườm, giả bộ sửng cồ:

- Người ta đi ngoài một chút cũng không yên sao?

Thanh tra Ohnesorge cười khẩy:

- Làm gì có vụ vội vã đi ngoài khi chúng tôi vừa tới.

- Tôi bị… đau bụng bất tử chớ sao?

- Thế tại sao mày phải đu giấu mình sau cửa?

Gã cúi đầu không trả lời.

- Tên gì?

- Baldur Brehbortl, thường được gọi là Skin.

Ông thanh tra đe dọa:

- Hai thằng Jango và Eddi vừa chạy thoát nhưng không thoát được đâu.

Skin ngoan cố:

- Còn lâu các ông mới bắt được tụi nó.

- Mày không phải lo. Trước hết, mày cùng phạm tội với tụi nó thì cứ đưa đầu ra mà chịu đã.

- Chịu tội gì chớ?

- Trên chuyến phà vừa rồi. Ba thằng chúng mày đã tấn công một ông già. Vặn gần đứt tai ông ta. Hiện tại ông ta vẫn ngất xỉu. Tình trạng rất nguy kịch.

- Cái gì? Tụi tôi còn chưa đụng đến chân lông lão ta. Đó là sự thực.

- Vậy sao cái tai của ông ta bị đứt một miếng hả?

- Tôi không biết, tôi xin thề.

- Đừng giấu tao, Skin. Một thằng đã giật cái gì đó làm tung nút áo ngực ông ta và kéo theo một phần tai bị rách. Đúng chưa?

- Khôôông. Cái đó chúng tôi không biết thật mà.

Có thể nó nói thật, Tarzan nghĩ. Theo phát hiện của Gaby thì…

- Mày ngoan cố. Nhưng không sao. Khi Achim tỉnh, ông ta sẽ khai đâu vào đó. Bắt giữ nó để điều tra. – Thanh tra Ohnesorge ra lệnh cho hai viên cảnh sát.

*

Achim Held thuê một nửa ngôi nhà dành cho hai hộ. Ferdy đã đến đây nhiều lần để lấy “thần dược” chứ sao.

Nhà hàng xóm cũng không có ai. Chắc cả gia đình đã làm chuyến picnic nhân dịp lễ Phục Sinh. Cho chắc ăn, Ferdy ấn chuông vài lượt. Chẳng có ma nào ló mặt ra.

Nghĩa là hoàn toàn tự do. Tuyệt. Con đường vắng ngắt. Ferdy mở cổng rồi vòng lại phía sau nhà. Mảnh sân sau xếp đầy vỏ chai. Bốn bề vắng lặng như tờ. Một tiếng động nhỏ lúc này có thể đánh thức những người có óc hiếu kì ở những căn nhà lân cận. Gã đứng đợi, nghĩ cách.

Hơn một phút sau có tiếng ì ì nặng nề của chiếc xe tải đang đi tới. Đúng là vận may. Một tiếng “xoảng” hòa lẫn vào tiếng động rầm rầm của xe tải. Qua lỗ thủng toang hoác, gã thọc tay vào mở chìa khóa bên trong và ung dung bước vô như… người nhà.

Trong phòng ngủ của Achim, Ferdy lục lọi rồi cuối cùng cũng tìm ra được cái két sắt được đặt khéo léo trong tủ quần áo.

Cái két cao gần một mét, hẹp chiều ngang và nặng nề.

Ferdy thận trọng quỳ xuống quan sát cái két nặng trịch. May sao không khóa bằng mã số mà chỉ có ổ khóa chìm. Chìa khóa gã đã có. Gã thận trọng xỏ găng tay, tra chìa khóa và… bật ngửa.

Ferdy choáng ngợp trước những tệp tiền xếp ngay ngắn trong khoang két. Mẹ kiếp, tiền ở đâu nhiều quá. Ba cái thứ nước khoáng Fitto-Top đâu thể sinh lời khủng khiếp đến thế. Toàn là bạc một trăm mark từng cọc.

Không nén nổi tò mò, gã bắt đầu đếm: 98, 99…

99.000 mark, lạy Chúa! Không thể tưởng tượng được.

Ở đâu ra nhỉ? Sao lão không thảy vào ngân hàng kiếm lãi mà lại thủ ở nhà?

Tốt hơn hết đừng thắc mắc.

Túi nào chứa cho hết nhỉ?

Ferdy nhìn thấy một cái túi ni-lông dày và chắc. Gã xếp ngay ngắn những cọc tiền vào túi. Vừa y. Gã định đóng két lại thì thấy trong góc két có một phong bì.

Ferdy tò mò lôi phong bì ra dốc ngược xuống. Ố là là, tám tấm ảnh rơi như tám chiếc lá. Trong đó có ba tấm mờ còn năm tấm còn lại rõ mặt từng người.

Ferdy lẩm bẩm:

- 99.000 mark và tám tấm ảnh…

Gã bỏ những bức ảnh chụp vào phong bì và thuận tay nhét luôn vào túi ni-lông ăm ắp bạc.