Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 7: BẮT CÓC


Buổi trưa.

Đại lộ Những Cây Sồi yên tĩnh đến kì lạ. Không thấy người nào.

Chiếc Kombi cũ kĩ của Kessling đậu ở đầu phố. Chỉ có gã và Obretch xuống xe. Tất nhiên thôi, có năn nỉ Kratzkow cũng đố dám ló mặt ra khỏi sào huyệt, gã đang bị truy nã ráo riết chớ còn phải hỏi.

Hai tên “thợ xén cỏ” ăn mặt thật chỉnh tề. Chúng đi dọc đại lộ Những Cây Sồi thả vào mỗi thùng thư một tờ quảng cáo nghề nghiệp. Động tác tưởng là thừa ấy thế mà rất có ích. Rõ ràng chúng hành nghề lương thiện cơ mà.

Obrecht dừng bước:

- Đây là biệt thự của tay chủ hãng sô-cô-la Sauerlich.

- Chà, nhà bảnh quá há, đúng là tỉ phú có khác. Cũng vừa mắt thằng em này đấy.

- Ha ha, còn tao thì thích ở chật chội.

Obrecht bấm chuông. Bọn chúng chờ đợi không lâu đã thấy một người đàn bà cao và mảnh mai thanh nhã bước ra. Bà Erna Sauerlich nhìn hai ông khách không mời với vẻ dè dặt.

Ritchie mỉm cười lấy lòng. Gã đã luyện nụ cười cầu tài suốt một giờ trước gương chớ bộ.

- Thưa quý bà, chúng tôi là nhân viên của dịch vụ xén cỏ. Quý bà có cần tân trang khu vườn không ạ?

Bà Erna reo lên. Mọi hoài nghi biến mất.

- Ô, các ông đến thật đúng lúc.

- Cỏ trong vườn chắc đã mọc cao lắm?

- Như rừng. Bác thợ làm vườn của chúng tôi lại nghỉ phép. Tôi cho rằng mùa hè bác ấy có quyền nghỉ ngơi du lịch như mọi người.

- Quý bà đại lượng quá nhỉ. Chúng tôi được phép chăm sóc khu vườn bây giờ được chưa ạ?

- Chưa đâu. Đầu giờ chiều thứ bảy các ông đến là thích hợp nhất. Buổi tối chúng tôi mới mở tiệc trong vườn. Tôi muốn mọi người thấy cỏ ngắn và phẳng phiu đúng lúc. Các ông đến khoảng mười bốn giờ được chứ?

- Rất được, thưa quý bà. Xin giao cho bà tờ quảng cáo của chúng tôi với số phôn hẳn hoi. Và cũng xin tự giới thiệu để bà tỏ tường: tôi là Richard Kessling còn ông bạn đồng nghiệp của tôi là Heinz Obrecht.

- Cảm ơn trước.

Bà Erna trả lời lịch sự và đóng cửa.

*

Sáng thứ bảy trời đầy mây. Thế nhưng trời quang dần. Đến trưa, lúc Tứ quái tụ tập đông đủ ở nhà Sauerlich, bầu trời tự nhiên trong vắt một màu xanh khiến Tarzan mơ màng. Màu mắt của Công Chúa Gaby cũng xanh như thế.

Ngoài vườn, hai nhân viên của “Công ty dịch vụ tiệc gia đình” đang kê bàn ghế, căng dù cho quầy phát đồ ăn nguội trong bữa tiệc tối nay. Tứ quái cũng đâu chịu ở không. Tarzan lo bố trí dàn nhạc và âm thanh nổi. Gaby và Karl giăng đèn. Tròn Vo hì hụi lau bóng lò nướng và các dụng cụ xiên, kẹp. Bỗng dưng Tarzan sực nhớ đến một công việc đập vào mắt nhất: cỏ. Ừ nhỉ, cỏ trong vườn cao mút chỉ chớ nào giỡn chơi, bước vào cổng là đụng liền. Nếu mệnh phụ nào đi giày cao gót thì té sấp mặt chớ còn phải hỏi. Hay là mình…

Đúng lúc hắn định hành động nghĩa hiệp thì từ trên bao lơn sân thượng, giọng oang oang của ông chủ sô-cô-la Sauerlich đã vang lên.

- Ôi lạy Chúa!

Bà Erna đặt chiếc khay xếp đầy li thủy tinh xuống, trố mắt:

- Có chuyện gì vậy anh Hermann?

- Em nhìn ra vườn mà coi, cỏ mọc cao muốn tới đầu gối.

Tròn Vo giương cái nhìn hiếu kì một vòng. Cu cậu cười khanh khách:

- Nhằm nhò gì ba ơi, ba cứ dặn thực khách mang ủng cao su theo là chắc cú.

Bà Erna làm bộ kinh hoàng:

- Ai lại mặc trang phục dạ tiệc mang ủng cao su chứ. Ôi, bố con anh đừng lo, em đã tính đến khu vườn hoang của chúng ta rồi. Hai ông làm dịch vụ xén cỏ sẽ có mặt lúc hai giờ đúng.

Chưa tới hai giờ, hai tay thợ xén cỏ đã xuất hiện. Tarzan ngờ vực ngắm họ. Hai bộ quần áo lao động liền mảnh màu xanh thợ, đội nón rơm, đeo kính râm to tướng. Họ khuân vào vườn cái máy xén cỏ cổ lỗ sỉ, cái máy chỉ đáng bán ve chai.

Họ tên là Klessling và Obrecht như bà Erna nói ư? Trời ạ, họ lại vẫy tay chào bà như quen nhau từ trước. Tarzan liếc một lần nữa cái máy. Té ra đó là máy cắt cỏ thời cổ chạy bằng xăng.

Hắn quay qua thùng loa sửa lại hệ thống âm thanh. Khi tiếng máy xén cỏ kêu vụt vụt quá lớn, hắn mới ngẩng đầu nhìn.

Lạy Chúa, cái máy vừa xén trụi hết một vạt hoa. Tarzan hét:

- Ngưng lại ngay! Không được xén ở đó.

Gã đàn ông tên Kessling hấp tấp nhảy lùi lại, tắt máy và lôi cái đống sắt ra khỏi luống hoa.

Ai nấy lặng người.

Ông Sauerlich băng đến vườn hoa nhanh như một trái banh sút vào đám cỏ:

- Quỷ xúi các ông hay sao! Các ông đã chém đứt cổ những bông hoa đẹp nhất của khu vườn rồi!

Kessling lễ phép:

- Chúng tôi trót nhỡ, xin lỗi ông.

- Các ông gọi đây là xén cỏ ư? Không khác gì một đám cỏ bị bò gặm nham nhở cả.

Kessling gỡ kính râm ra, nheo nheo mắt:

- Mô-đen cắt cỏ kiểu mới như vậy đấy ạ. Bây giờ không ai xén cỏ phẳng như sân gôn nữa đâu.

- A, vậy thì các ông có thể bái bai được rồi. Nào, tiền công giá bao nhiêu?

- Không một xu. Chúng tôi cũng biết phải quấy chứ ạ.

Gã đàn ông tên Obrecht nheo nheo mắt chẳng nói một tiếng. Gã câm chăng? Tarzan nghĩ. Dù sao thì hai tên thợ cũng bỏ đi mất đất. Tarzan nhanh chóng bám theo. Hai gã liệng cái máy lên một xe Kombi cũ gần bằng cái máy rồi vù lẹ.

Khi Tarzan quay lại, ông Sauerlich gật gù:

- Thôi chẳng hề gì. Chúng ta sẽ nâng chất lượng rượu và thức ăn lên để bù trừ cho đám cỏ cao nghệu. Tôi quyết định không để ý đến… cỏ.

Gaby vỗ tay:

- Nhưng không nên phí những bông hoa lỡ bị cắt. Cháu sẽ cắm vào những lọ hoa.

Bà Erna hài lòng:

- Sáng kiến hay lắm.

Lúc nhặt những bông hoa rơi rụng, cô bé đột nhiên sững sờ:

- Nhìn này! Một cái kính bị rơi.

Cô huơ huơ chiếc kính râm chạy vào bao lơn đưa cho ông Sauerlich. Ông chủ hãng sô-cô-la chưng hửng:

- Loại kính này cực kì đắt tiền, bác có một cái y hệt.

Ông quay sang bà Erna:

- Chắc em có địa chỉ của họ hả?

- Có, trên tờ giấy chỉ ghi số phôn. Anh đợi em xem lại trong danh bạ điện thoại nhé.

Một phút sau, bà quay ra.

- Ở số nhà 11 phố Lò Mổ không có ai tên Kessling chỉ có một người tên Obrecht. Này Willi, con trả giùm mẹ kính cho người ta nghe?

Tròn Vo giãy nảy:

- Không được đâu mẹ ơi. Con phải chùi lò để lát nữa trổ tay nghề nướng thịt chớ.

Tarzan cười tủm tỉm:

- Bác để việc đó cho cháu. Cháu còn đạp xe về trường nội trú để thay quần áo dự tiệc. Coi như một công hai việc luôn.

*

Khi Tarzan đạp xe đến số nhà 11 phố Lò Mổ, trời đã xế chiều. Hắn chiếu tướng ngay chiếc Kombi cũ kĩ lù lù trước ngõ. Một người đàn bà to béo hiện ra sau khi hắn bấm chuông.

- Muốn gặp ai?

- Dạ, tôi cần gặp một trong hai ông “dịch vụ xén cỏ” Kessling hoặc Obrecht. Một trong hai người đánh rớt cặp kính râm. Cặp kính đây, thưa bà.

Người đàn bà gật gật. Tarzan vểnh tai lên vì đúng lúc đó, tiếng dương cầm trong nhà vang lên. Kì thiệt, căn nhà tồi tàn vầy mà cũng có đàn dương cầm sao? Thật chả khác hà mã học múa ba-lê. Mà nhạc đánh sai toét cả. Nghe như đấm vào tai.

Tarzan cười. Người đàn bà cầm lấy cái kính rồi quay vô đóng cửa cái rầm. Con ngựa sắt của người hùng lại sải vó về kí túc xá. Bên tai hắn, tiếng đàn ba trợn nghe điếc ráy vẫn ong ong.

*

Lò quay thịt lúc nào cũng tấp nập người nối đuôi nhau xếp hàng. Tarzan và Tròn Vo đã phục vụ mỏi tay mà khách có nhu cầu… ăn vẫn đông nườm nượp.

Tròn Vo rỉ tai Tarzan:

- Chắc tao xỉu quá đại ca!

- Thì hãy coi như “gậy ông đập lưng ông đi”. Mày có tâm hồn ăn uống sẵn nên hôm nay bị những người có tâm hồn ăn uống hơn hành hạ.

Khi khách đã vãn, Tròn Vo ngoác miệng cười:

- Tao đã thủ những miếng ngon lành nhất cho tụi mình rồi. Yên chí lớn.

Tarzan lay mạnh cái túi giấy đựng than:

- Có lẽ phải bổ sung than thôi, sắp hết rồi. Mà mù tạt để chấm thịt nướng cũng không đủ.

- Lát nữa chúng ta xuống dưới hầm lấy. Tranh thủ xơi đi, đại ca. Măm măm, thịt béo ngậy…

Tarzan cũng ăn một miếng thịt nướng cháy cạnh nhưng con mắt hắn lại dòm vô hai người lớn đang đi dạo. Người thứ nhất là gia chủ Sauerlich, người thứ hai là một vị khách trạc tứ tuần. Hai li rượu trên tay họ đung đưa cùng với câu chuyện đến thời kì sôi nổi.

Sauerlich nhấp một ngụm:

- Rượu vang mình đang uống ngon đó. Nhưng tôi còn giấu thứ rượu Rachentritt dưới hầm. Bảo đảm bá phát. Đó là loại rượu tôi mua từ năm 1979.

- E… hèm, đã quá. Đem lại đây nhấp thử coi.

- Hà hà, được thôi Felix. Nhưng cấm tiết lộ với ai nữa đấy. Rượu ngon dành đãi bạn hiền mà. Đợi tôi xuống hầm xách một chai lên nghe.

Ông chủ hãng sô-cô-la quay sang Tarzan và Kloesen nháy mắt:

- Bí mật tuyệt đối nghe các con.

Tròn Vo chu mỏ:

- Yên tâm đi bố. Đàn ông cánh mình phải bảo vệ nhau mà.

Felix khoái chí cười ha hả. Sauerlich vỗ vai bạn hữu hào hứng và lủi vào nhà. Bà Erna kéo ông lại rỉ tai nhưng ông chủ hãng sô-cô-la “chịu chơi” gạt phăng. Đúng lúc đó, Tròn Vo khều Tarzan:

- Hết than, sắp tàn lò rồi đại ca ơi.

- Được rồi, để tao.

Tarzan chạy vào nhà. Lúc lướt ngang Công Chúa, hắn đưa tay gạt hộ sợi tóc mai trên trán khiến cô bé trợn mắt.

*

Sauerlich bước xuống các bậc thang tầng hầm mà trong đầu ngây ngất bởi hương vị rượu “Rachentritt”. Ông không hề ngạc nhiên khi thấy dưới hầm sáng đèn. Thắp đèn đuốc là phải, một kho lương cần tiếp tế liên tục thì phải sáng 24 trên 24 chứ sao.

Một luồng khí mát phả vào ông. Cửa sổ để ngỏ hả? Càng tốt. Như thế các bức tường mới không bị ẩm. Bà Erna chu đáo thật.

Như một cậu bé, ông Sauerlich nhảy chân sáo hết mấy bậc cuối cùng và rẽ ngoặt ở góc tường. Sự sợ hãi xuyên suốt xương tủy ông, làm ông run rẩy tận chân răng, tóc tai dựng ngược.

- Không… Không thể có chuyện này được.

- Có đó, ông bạn.

Tên đeo mặt nạ rít lên. Mũi súng lục đen ngòm của gã chĩa vào đầu ông Sauerlich.

Chúng có ba tên. Tên nào cũng có súng, cũng chụp kín mặt chừa hai khe mắt. Sauerlich ráng giữ bình tĩnh:

- Các ông đến lộn địa điểm rồi. Tháng ha chúng tôi mới mở hội hoá trang.

Gã chĩa súng nói:

- ÔNG BẠN lộn thì có. A lê, ra lối cửa sổ mau. Mạng sống của ông đáng giá lắm, hà hà…

Ba thằng đẩy Sauerlich đến cửa sổ. Trong tích tắc ông hiểu hết: té ra tụi mày muốn bắt tao làm con tin chuộc mạng bằng tiền đây.

Thế là đi đứt bữa tiệc. Sauerlich than thầm. Tội nghiệp anh bạn nhậu Felix, anh ráng chờ rượu ngon mỏi cổ nhé.

Trong lúc ấy Tarzan rón rén xuống tầng hầm. Hắn muốn làm ông Sauerlich giật mình chút chơi bởi hắn và Tròn Vo hồi nãy nghe lọt nội dung cuộc phiêu lưu tìm rượu ngon của ông và Felix. Ê, hắn xuống đến chân cầu thang không một tiếng động và há hốc mồm sửng sốt.

Coi, ngay cửa sổ tầng hầm, ba thằng đeo mặt nạ huơ huơ súng đang lôi xềnh xệch bố của Tròn Vo ra cửa sổ.

Nhanh như chớp, Tarzan luồn theo cửa lớn ra ngoài trời. Bên ngoài tối om, xa xa khu vườn rực rỡ đèn quyến rũ biết mấy.

Tarzan nhắm mắt ba giây rồi mở ra để làm quen với bóng tối. Không còn nghi ngờ gì nữa, ba tên bịt mặt cầm súng đã lôi được ông Sauerlich đến một chiếc xe tải cũ mèm đậu khuất trong bóng tối. Trời đất, chiếc xe đậu thu lu gần bãi xe hơi sang trọng của khách dự tiệc mà chẳng ai hay.

Bọn bắt cóc đẩy ông Sauerlich lên buồng lái rồi nhảy theo ép hai bên chật cứng. Ngay lập tức xe rồ máy.

Cũng ngay lập tức Tarzan quăng cái tạp dề bay theo. Chiếc sơ-mi trắng tinh của hắn lồ lộ trong màn đêm không cách chi che giấu được. Nhưng biết làm sao.

Như con báo, Tarzan tung người nhảy lên phần tải hàng. Những tấm kim loại rung lên. Hắn nằm bẹp xuống hệt con gián. Sau buồng lái có một cửa sổ nhỏ. Hi vọng sẽ êm xuôi.

*

Đích thân Kratzkow cầm lái. Ba hung thần không hé một câu nào. Tuy nhiên cuối cùng Kratzkow nghiến răng:

- Chúng ta có một hành khách quá giang đó. Tôi ngó vô kính chiếu hậu thấy một cái bóng trắng phi thân vô thùng xe. Đừng ai quay lại.

Obrecht càu nhàu:

- Rách việc rồi!

Kessling chỉ khẽ nhếch môi. Kratzkow tiếp tục:

- Tôi sẽ lái vào bãi xe của chúng ta. Khi xe ngừng lại là tụi mình thanh toán nó.

Gã im bặt và liếc vào kính chiếu hậu. Mẹ kiếp, thằng hành khách quá giang quen mặt hết biết. Ai mà dè nó được mời vô bữa tiệc linh đình ngoài trời này. Thằng du đãng phanh ngực áo gi-lê Jeans Tarzan chớ còn ai. Hê hê, nhớ ra rồi. Nó là chiến hữu của thằng Willi thì được mời là phải. Quả là một công hai việc, tao đang muốn rửa hận cái nhục bị mày uy hiếp đây Peter Carsten ạ.

Gã nói với Obrecht:

- Ê Sư Tử.

- Gì đó Cọp?

- Ông anh xuống cửa đó và vòng ra sau xe nghe. Tôi gô phía này. Hai họng súng của chúng ta sẽ gí vào gáy thằng chỏ đẻ ấy.

- Ô-kê!

Kratzkow qauy sang Kessling:

- Còn mày, Báo Đen ạ. Mày canh chừng con mồi Sauerlich giùm tụi tao.

Ông Hermann ngơ ngác:

- Cọp, Sư Tử, Báo Đen, quý vị làm như ở đây là rừng rậm Phi Châu vậy.

*

Xe tải tấp vô một chỗ tối om. Tarzan vừa trườn ra sau thì nghe tiếng động mạnh từ buồng lái. Hỏng rồi! Hắn rên thầm. Một mũi súng rắn lạnh xoáy vào giữa hai bả vai hắn sẵn sàng nhả đạn nếu hắn kháng cự. Mũi súng thứ hai kê sát mang tai:

- Cuộc phiêu lưu của mày chấm dứt ở đây, lỏi ạ.

Tarzan rụng rời. Chục võ sư cũng không bằng một thằng có súng. Hắn hiểu quá đi chớ, huống gì đụng tới… hai khẩu.

Một giọng ồm ồm vang lên:

- Do mày mặc chiếc áo sơ-mi màu trắng quá đấy. Mày tên gì hả?

- Giangis Khan tức Thành Cát Tư Hãn!

- Hê hê hê, nhưng mày làm sao bằng được ông ta. Giá mày báo cảnh sát còn hơn là bám theo xe đó.

Tarzan cũng cười:

- Cảnh sát biết vụ này rồi.

- Kịp thế cóc nào được. Thôi, làm bạn với tụi tao nhé. Tụi tao thấy hai con tin chắc ăn hơn một, hiểu chưa?

Tarzan và ông Sauerlich bị trói tay, bịt mắt đẩy lên một chiếc xe khác đậu gần đó có đủ chỗ cho cả năm người.

Hai bác cháu bị nhét lên ghế sau. Ông chủ hãng sô-cô-la lẩm bẩm:

- Bác không ngờ cháu liều như vậy, Tarzan.

- Đáng tiếc là cháu đã làm hỏng việc, thưa bác.

Xe đang chạy qua những con phố vắng rồi dừng lại. Tarzan cùng ông Sauerlich bị áp tải vô một ngôi nhà rồi dò dẫm từng bước xuống cầu thang. Hắn được cởi dây trói và tháo băng bịt mắt.

Tarzan có cảm tưởng hắn đang ở dưới một tầng hầm. Đúng vậy, chung quanh là bốn bức tường không cửa sổ. Chỉ một lỗ thông hơi duy nhất trên cao. Cánh cửa ra vào bằng thép có ổ khóa an toàn.

Ba của Tròn Vo đứng bên cạnh lắc lắc cổ tay bị đau:

- Bác chỉ đi lấy rượu. Đâu nghĩ rằng bị sa bẫy bọn bắt cóc đòi tiền chuộc này.

- Còn cháu thì lấy than củi và mù tạt.

- Không biết bữa tiệc cuối cùng giá bao nhiêu đây? Ái chà, bác tiếc món súp Trung Hoa chưa được húp quá.

Tarzan bắt đầu xem xét khả năng trốn thoát. Hắn gõ gõ các bức tường, coi các bản lề cửa… và thở dài:

- Bế tắc. Có điều ở đây vẫn còn đỡ hơn cái hầm mà cháu và Willi bị giam trong “ngôi nhà đao phủ”.

- Kloesen có kể cho bác. Hai đứa quá liều lĩnh. May mà mọi sự tốt đẹp. E rằng lần này không sáng sủa như vậy đâu cháu.

Tarzan định há miệng bỗng im bặt. Tai hắn vểnh lên. Qủy quái thật, tiếng dương cầm không biết ở đâu lọt qua các bức tường, vào đôi tai cực thính của hắn.

Hắn bật dậy như lò xo.

Bây giờ cả ông Sauerlich cũng nghe thấy:

- Ừ… ừm. Đúng là tiếng đàn của một kẻ mới tập tọng chơi.

- Chính là “nó”. Bác ơi, chúng ta đã tìm ra ẩn số của vụ bắt cóc này rồi.

- Sao?

- “Nó” là tiếng đàn mà chiều nay cháu nghe ở số nhà 11 phố Lò Mổ khi mang trả cho gã Obrecht cái kính râm. Một người đàn bà to béo đã nhận kính. Ai chơi dương cầm trong đó: Obrecht hay Kessling cháu không rõ. Chỉ cần biết chúng ta đang bị giam ở nhà hai gã “dịch vụ xén cỏ”.

Ông Sauerlich sửng sốt:

- Vậy có nghĩa là…

- Có nghĩa là hai tên thợ trời ơi đó chưa bao giờ học nghề xén cỏ. Chúng giả vờ làm dịch vụ gia đình để tìm cách đột nhập vào nhà thiên hạ ăn trộm, ăn cướp hoặc… bắt cóc như bác đã thấy. Chúng chỉ có thể là Obrecht và Kessling, ý cháu muốn nói đến chân tướng của hai trong ba thằng bịt mặt. Bác nhớ lại đi, trong hai tên xén cỏ, có một thằng không nói năng gì. Hồi nãy trong đám bắt cóc chúng ta cũng có một thằng câm như hến. Cháu nghi thằng sợ bị lộ giọng nói đó là Kessling.

- Chết thật. Nếu thế bác và cháu phải làm như không biết gì hết. Bằng không chúng sẽ…

Sauerlich nín khe vì ba tên bịt mặt đã đẩy cửa vô. Ba khẩu súng cùng ngóc đầu một lượt.

Tên kềnh càng nhất hất hàm:

- Quen chỗ ở mới chớ?

Sauerlich cười lạt:

- “Nhập gia tùy tục” chuyện bình thường.

- Tốt lắm. Rồi ông sẽ được trả tự do thôi. Lát nữa sẽ có nước lã và bánh mì suông tiếp tế.

- Chúng tôi không ăn các thứ đó.

- Cũng không sao. Chỉ tội nghiệp cho bà vợ ông bị một đêm mất ngủ. Nào, bây giờ thì ông hãy gọi điện về nhà, rõ chưa? Và nói rằng cấm vợ ông hó hé với bọn cớm, đồng thời chuẩn bị sẵn một triệu mark tiền chuộc.

Sauerlich thất kinh hỏi:

- Giỡn hoài, tôi sản xuất kẹo sô-cô-la chứ có in tiền đâu.

- Một triệu tính cho hai mạng, ông chủ hãng sô-cô-la ạ. Ông và thằng nhỏ kia.

Tarzan nói:

- Tôi chẳng đáng giá gì. Các ông nên tặng cho… à quên, nên thả tôi ra kèm với bác Sauerlich đây.

Sauerlich gằn giọng:

- Thôi được, tôi sẵn sàng mua tự do cho tôi và Tarzan với giá thấp hơn. Các ông không biết tôi bị lỗ đến mức sắp bị phá sản hay sao chớ? Sô-cô-la dạo này bị trẻ em… tẩy chay dữ lắm. Chúng sún răng tới tấp, người lớn thì phát phì.

Tên kềnh càng bật cười:

- Nghe ông chủ ta thán mà thấy thương. Ha ha, theo ông thì chúng tôi sẽ có bao nhiêu?

- Khoảng 50.000 là quá lắm.

- Tôi kết thúc đây: giá của ông đúng 500.000, còn thằng tiểu sát tử kia năm chục. Vị chi 550.000 chẵn.

- Nửa triệu không thêm không bớt. Chẵn tiền càng dễ đếm.

Bác ấy quả cực kì. Tarzan nghĩ thầm. Con người can đảm có dòng máu khôi hài bẩm sinh như ông Sauerlich thảo nào đẻ ra Tròn Vo quậy tá lả. Hổ phụ sinh hổ tử cũng phải.

Ba tên mặt nạ ngó ông Sauerlich trừng trừng rồi bỏ đi. Cửa lại được khóa trái.

Tarzan thì thầm:

- Vẫn chỉ có một người nói. Gã là Obrecht hay Kessling?

- Bác không biết.

- Thưa bác, cháu không ngờ chuyện làm ăn của bác lại tồi tệ đến thế.

- Còn lâu. Bác bán chạy như tôm tươi. Nhưng bác phải chiến đấu để từng đồng mark không rơi vào tay chúng.