Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 8: TIẾNG ĐÀN PHẢN TRẮC


Đúng là một bữa tiệc kinh hoàng.

Bà Erna và Gaby nhận thấy sự vắng mặt quá lâu của hai người trước tiên. Sau khi tham khảo với Tròn Vo, hai bác cháu xác định là họ vẫn ở dưới hầm. Nhưng… lạy Chúa, dưới hầm không có một ai.

Máy Tính nhíu mày:

- Tại sao xe đạp của Tarzan vẫn còn nguyên trong ga-ra và chiếc Jaguar của bác Sauerlich vẫn lù lù trong bốn bức tường mà họ biến đi đâu vậy cà?

Gaby trầm ngâm:

- Hay hai bác cháu đi dạo?

Tròn Vo lắc đầu:

- Không. Tôi đoán ông già dẫn đại ca đến quán ăn Italia đổi món mới.

Một giờ sau, sự mất tích đầy bí hiểm này đến tai thực khách dự tiệc. Chẳng ai còn lòng dạ ăn uống khi thiếu mất gia chủ. Thế là một cuộc tìm kiếm quy mô diễn ra. Dĩ nhiên cuộc tìm kiếm thất bại. Quan khách lục tục về nhà với cái bụng đầy căng và cái đầu chuếnh choáng hơi men.

Chỉ còn lại ba quái và bà Erna thức trắng đêm bên điện thoại. Mỗi lúc một thêm lo sợ.

Gaby cất tiếng:

- Ba mẹ cháu đêm nay không dự tiệc vì ba cháu kẹt phiên trực. Cháu nghĩ rằng bác nên gọi điện đến Tổng nha cảnh sát cho ba cháu biết.

- Cháu nói đúng.

Bà Erna vừa chạm tay vào điện thoại thì chuông đã réo inh ỏi.

*

Tarzan ngó đồng hồ đeo tay. Đã bốn giờ sáng. Hai bác cháu nằm buồn thiu trên tấm đệm lớn ở gian hầm, chợp mắt một lát.

Ông Sauerlich ngáy ít hơn cậu con trai, Tarzan nghĩ vậy.

Tiếng kẹt cửa làm ông Sauerlich mở bừng mắt. Ba thằng đeo mặt nạ lại bước vào. Hai thằng có súng còn gã thứ ba ôm máy điện thoại dính theo sợi dây dài loằng ngoằng. Ông Sauerlich hạch sách:

- Bữa điểm tâm của tôi đâu? Tôi dùng nước cam, cà phê và hai quả trứng trụng nước sôi.

Tarzan cười:

- Còn bánh ngô và trà của tôi nữa chớ?

Tên kềnh càng đặt máy điện thoại xuống tấm đệm và liệng tờ giấy viết sẵn xuống bên cạnh:

- Ông Sauerlich, bây giờ hãy gọi điện cho vợ ông và yêu cầu bà ta chi ngay… nửa triệu mark. Chúng tôi đã ghi ra giấy địa điểm và thời gian giao tiền cụ thể. Ông hãy đọc cho bà ta nghe. Chưa hết, nếu mà có tên cớm nào lảng vảng là hai người sẽ lãnh đủ đó.

Ông Sauerlich hỏi:

- Nhận tiền thì thả chúng tôi chớ?

- Ô-kê. Chúng tôi sẽ tiễn ông bình an vô sự với một chút ngậm ngùi. Tiếc là không có đủ điều kiện để giữ ông lại “chơi” lâu.

Tarzan nói:

- Chúng tôi sẽ quay lại với những người bạn ở cục hình sự. HỌ thì có điều kiện giữ khách lâu đó.

- Mày làm chúng tao không ưa nổi.

- Không dám. Dù sao ông cũng nhớ tôi lắm. Đúng không?

Sauerlich cầm ống nghe lên, quay số phôn quen thuộc. Vợ ông đã trực sẵn bên máy hồi nào.

- Erna thân yêu. Tôi đây. Tiếc là hôm nay mình phải dùng bữa điểm tâm một mình. Tôi và Tarzan hiện ở trong tay bọn bắt cóc. Đừng khóc, Erna. Tôi sẽ giải thích cho mình nghe sau. Bây giờ mình hãy ghi lại những gì bọn bắt cóc đề nghị…

*

Bà Erna ép sát ống nghe vào tai. Những lời chỉ dẫn của ông chồng được bà lặp lại.

Gaby ngồi kế bên, ghi chép lại tất cả.

Tròn Vo gầm gừ. Tiếng gầm của nó làm nhiễu âm cuộc đàm thoại mấy lần khiến quân sư Karl phải huých cùi chỏ liên tục. Nó sốt ruột nhìn chằm chằm vào ống nghe. Bà Erna run giọng:

- Được rồi, Hermann. Em đã ghi lại đầy đủ và sẽ thực hiện theo ý chúng muốn. Em tính…

Máy bị cắt ngang đột ngột làm bà ngỡ ngàng. Chỉ chờ cơ hội đó, Tròn Vo gào lên:

- Con biết ngay mà. Bắt cóc ba và Tarzan, thật không thể tưởng tượng nổi. Hẳn bọn lưu manh phải đông lắm và vũ trang từ đầu đến chân, cho nên Tarzan mới…

Máy Tính ngắt lời:

- Mày nói hơi nhiều đó Kloesen. Bình tĩnh lại đi. Tối nay lúc 23 giờ bọn bắt cóc muốn chúng ta giao tiền trên con đường giữa Igedorf và Butzenhausen. Nếu tao không lầm thì chặng đường dài ba cây số. Bác Erna sẽ lái xe dọc theo chặng đường, trong khi tiền thì bỏ trong chiếc túi màu vàng. Bọn bắt cóc muốn bác Erna lái xe thật chậm để có thể nhìn được đèn pin báo hiệu dừng lại của chúng. Khi nhận được tín hiệu đèn, bác phải ném cái túi khỏi xe và chạy tiếp. Sau đó là màn hạ.

Bà Erna thì thào:

- Lạy Chúa! Tôi sợ lắm!

Tròn Vo chạm vào cánh tay bà:

- Mẹ yên tâm. Và ba và vì Tarzan, mẹ phải dũng cảm lên.

- Nhưng chúng cấm mẹ báo cảnh sát. Mẹ phải làm thế nào bây giờ?

Gaby cầm tay bà:

- Bác hãy báo cho ba cháu và đề nghị ông tạm thời không can thiệp cho đến khi bác trai và Tarzan trở về bình an. Bác đồng ý chứ?

Bà Erna gật đầu. Gaby quay số phôn Tổng nha và đưa máy cho bà.

*

Tới trưa thì kế hoạch đã được ấn định. Khó mà nói ai đã nảy ra nó, nhưng cả ba quái Karl, Gaby và Tròn Vo đề góp phần chủ lực xây dựng cuộc tổng phục kích trên. Chứ sao, trong khi cảnh sát chịu án binh bất động chẳng lẽ ba quái khoanh tay ngồi nhìn. Ba đứa không phải là cảnh sát, vì vậy chẳng có gì vi phạm hiệp ước trao trả với bọn lưu manh cả.

Ba quái làm một cuộc huy động bạn bè trong trường, cố nhiên đó là những đứa tuyệt đối giữ mồm giữ miệng. Trời ạ, cuộc chiến của chúng trải dài tới ba cây số chớ đâu có ngắn.

Phải công nhận uy tín của băng TKKG thuộc loại… cực kì. Yêu cầu của chúng không một học sinh đàng hoàng nào phản đối.

Trận tuyến đã bày binh xong lúc buổi chiều xuống. Toàn bộ quãng đường từ Igeldorf đến Butzenhausen chạy xuyên rừng tối đã được mai phục kĩ càng.

Cứ cách khoảng ba trăm mét lại có một học sinh núp kín. Chỗ núp có thể là trong bụi cây, dưới hõm đất, trên cành cây, sau các tổ kiến v.v… và v.v…

Đứa nào cũng giữ im lặng đáng nêu gương. Và lúc 21 giờ 11 phút, khi Christian Zopfl của lớp 10B buộc phải hắt hơi vì lạnh, thì nó nhanh như chớp chụp kín chiếc áo khoác lên đầu rồi mới hắt hơi. Không ai nghe tiếng gì cả.

Tất nhiên Karl, Gaby và Kloesen cũng vào vị trí của mình. Tròn Vo chốt ở điểm cuối cùng bên trái đường. Đằng sau nó là những hàng cây thưa thớt, bắt đầu những ngôi nhà đầu tiên của làng Butzenhausen.

Từ hồi chiều Máy Tính đã thu xếp kiếm ba chiếc máy bộ đàm để đường dây không bị gián đoạn.

*

Trời tối nhanh. Bầu trời kín sương mù. Chim chóc trong rừng im tiếng hót. Chỉ còn 21 cặp mắt mở to rình trong bóng tối. Cũng từng ấy đôi tai vểnh lên nghe ngóng. Christian Zopfl nín thở để ngăn chặn sự… hắt hơi.

Quân sư Karl ngồi chồm hỗm ngay đầu quãng đường dưới một hố nước cạn.

23 giờ 01 phút. Chiếc Jaguar mười hai trục của hãng sô-cô-la Sauerlich đã xuất hiện với tốc độ rề rề. Đêm đen như mực mà Kark hồi hộp cứ tưởng như nhìn rất rõ bà Erna.

Nó thì thào vô máy bộ đàm:

- Chú ý, Gaby. Chiếc Jaguar vừa vọt qua điểm A.

Công Chúa đã nhận tin. Cô trụ ở quãng giữa chặng đường. Hai phút sau, cô nói thật khẽ vào máy:

- Này Willi. Xe đang đi qua điểm C. Đi chậm rì. Cái túi vẫn ở bên mẹ bạn.

Tròn Vo ngồi sau một tổ kiến đùn chất ngất. Nó bị chích te tua phải lùi lại phía sau đến ba mét. Khốn kiếp. Nó rủa thầm. Số xui đi đâu cũng gặp vận đen. Tưởng ngồi yên chịu trận muỗi đốt ai ngờ lại thêm cái màn kiến cắn. Tròn Vo bóc sô-cô-la ra nhóp nhép để quên đi. Máy bộ đàm lủng lẳng trên cổ nó. Nó hồi hộp dõi mắt dọc đường, nhìn luồng đèn quét qua những hàng cây. Chao ôi, mẹ thân yêu đã đến. Mẹ đang pha đèn ô-tô ở chỗ ngoặt, trên xe mẹ đang có rất nhiều tiền.

Chiếc Jaguar vẫn lăn chầm chậm.

Đúng lúc đó thì Tròn Vo trông thấy ánh đèn pin. Ánh đèn pin nhấp nháy liên tục phía bên kia đường. Chiếu Jaguar gần như dừng lại. Tròn Vo mở mắt trân trối nhìn vật gì sang sáng từ xe bay qua bóng đêm rớt xuống bụi rậm.

Nó thở hổn hển vào máy:

- Kẻ thù… đã xuất… xuất hiện. Mình thấy tên bắt cóc. Gã đến trước… mặt mình.

Chiếc Jaguar lúc này tốc độ tăng hẳn lên. Trong chớp mắt, bà Erna lái chiếc xe mất hút.

Mẹ không ngờ mình ở đây, Tròn Vo nghĩ.

Nó thấy một bóng đen chạy vụt qua đường. Gã nhanh như cắt chụp lấy cái túi. Không cho thằng mất dạy chạy thoát. Tròn Vo chồm lên. Thằng bắt cóc sải giò phóng như bay hướng về làng Butzenhausen. Mẹ kiếp, sao gã vội vã thế hả?

Tròn Vo tung cặp giò cũn cỡn rượt theo. Nó sử dụng hết khả năng trời cho phép trong môn chạy. Nhưng làm gì mà đuổi kịp một cặp chân dài gấp đôi mình chớ, chỉ thấy thằng bắt cóc bốc hơi sau một bụi cây tối sẫm.

Tròn Vo dừng lại, ngơ ngác nhìn tứ phía. Cái nhìn của cu cậu sục sạo dưới các tán cây.

Đúng lúc đó tiếng động cơ ô-tô vang lên. Hẳn chiếc ô-tô đợi sẵn sau chỗ ngoặt, phía ngoài rừng. Tròn Vo cắm cổ chạy nhưng chỉ còn thấy hai đèn hậu. Chiếc xe của bọn bắt cóc xa dần, khoảng cách quá lớn, không thể nhận được kiểu xe và số xe.

Tròn Vo cáu tiết liệng máy bộ đàm cái bịch. Nó giậm chân thình thịch như thể muốn thay máy nén đất.

*

Tại hầm giam, ông Sauerlich và Tarzan quan sát thái độ bọn bắt cóc. Coi, mắt đứa nào cũng sáng rỡ sau làn khăn bịt mặt chứng tỏ chúng đã thành công trong việc nhận tiền.

Suốt ngày nay hai bác cháu kể chuyện đời xưa để giết thời giờ.

Bây giờ thì trời đã vào khuya. Ba thằng ác ôn cầm súng bước vào phấn khởi. Tên kềnh càng tuyên bố:

- Tiền đã nhận đủ. Vì vậy, đáng tiếc là phải chia tay.

Hai bác cháu lại bị trói tay, bịt mắt. Hai người bị tống lên đúng chiếc xe đã đưa họ đến đây. Tarzan nhận ra qua tiếng động cơ xe.

Xe dừng lại đâu đó bên ngoài thành phố. Tarzan nghĩ thầm. Hắn nghe tiếng chim hót và cảm thấy gió đêm mơn man trên da thịt.

Hai bác cháu bị dẫn đi nhiều phút trên nền đất mấp mô. Tiếng của tên kềnh càng vang lên:

- Như đã hứa, chúng tôi giữ uy tín của mình. Các người sẽ được thả ở chỗ này.

Gã quay sang Tarzan:

- Này nhóc, tao sẽ nới lỏng dây trói của mày ra một chút. Mày có quyền tự giải thoát cho mày và cho ông bác của mày. Chỗ này không xa thành phố lắm đâu, ha ha.

Ông Sauerlich hỏi:

- Vậy chúng tôi đang ở đâu?

- Ngoại ô, rõ chưa ông chủ? Thôi chia tay nhé. Chúng tôi mến ông và thích thằng nhãi lắm, ha ha ha…

Tiếng bước chân của chúng mỗi lúc một xa dần. Tarzan không khó khăn gì để rút tay ra khỏi dây trói. Hắn giật băng bịt mắt và giải thoát cho ông Sauerlich. Tiếng côn trùng rả rích đến buồn xo.

Hắn chìa bàn tay đeo đồng hồ dưới ánh trăng. Đã quá nửa đêm.

- Obrecht sẽ được một phen bật ngửa, nếu sau đây chúng ta xuất hiện ở nhà gã như đã hứa.

Ông chủ hãng sô-cô-la cười:

- Ồ, cháu hãy để việc ấy cho ông Glockner.

- Không. Cháu muốn có mặt. Mà các bạn cháu cũng muốn vậy. Bác theo cháu đi lối này. Đằng kia là đường quốc lộ.

Hai người đi bộ mãi mới tới một phố nhỏ ngoại ô. Họ gọi ta-xi về biệt thự Sauerlich.

Buổi trùng phùng thật cảm động. Mẹ con Tròn Vo mừng rỡ muốn điên. Tròn Vo tường thuật lại chiến dịch vạch mặt bọn bắt cóc ngay tại nơi giao tiền đã thất bại của tam quái.

Họ lập tức gọi điện báo cho ông bà Vierstein và Karl, cú phôn sau dựng thanh tra Glockner khỏi giường ngủ.

Tarzan không ngần ngại nói hết những nỗi nghi ngờ về lai lịch bọn bắt cóc cho bố của Gaby biết.

Glockner cười tủm tỉm:

- Chú sẽ cho làm nhanh lệnh khám nhà. Được, được… các con được phép đi theo. Chú sẽ đến đón. Sẽ có Karl và Gaby luôn. À, Gaby đang đứng cạnh chú đây. Con bé muốn nói chuyện với cháu đó.

Chuyện giữa hai bạn trẻ chỉ họ biết với nhau. Vì cả ông Glockner và gia đình Sauerlich đều tế nhị lánh đi chỗ khác.

*

Khi hai xe cảnh sát dừng lại trên phố Lò Mổ thì trời đã sắp sáng. Trong nhà Obrecht không chút động tịnh nhưng sau khi thanh tra Glockner bấm đến hồi chuông thứ năm, cánh cửa đành phải hé ra.

Pauline giận dữ bước ra trong cặp mắt ngái ngủ.

Ông Glockner thản nhiên:

- Cảnh sát. Bà nhớ tôi chớ? Chồng bà đâu?

Pauline thoáng một chút bối rối nhưng trấn tĩnh lập tức. Bà ta gào lên:

- Anh Heinz!

Obrecht lếch thếch đi ra, quấn người trong chiếc áo khoác bẩn thỉu. Gã giật mình khi thấy thanh tra Glockner và ba cảnh sát mặc sắc phục. Đáng ngại nhất là bốn đứa trẻ. Thằng cao lớn nhất cứ nhìn gã chằm chằm. Mặt gã vốn tái nay lại càng xanh mét như đít ễnh ương. Gã ho húng hắng và cất giọng khò khè:

- Xin lỗi. Tôi bị viêm họng.

Tarzan cười:

- Ông sợ tôi nhận ra giọng ông hả?

- Sao? Chuyện gì thế này?

Ông Glockner chìa lệnh khám nhà:

- Ông bị nghi ngờ đã tham gia một vụ bắt người tống tiền. Lệnh khám nhà đây Obrecht. Chúng tôi muốn tham quan tầng hầm của nhà ông, nhân tiện xem qua chiếc đàn dương cầm luôn thể.

Obrecht trợn mắt:

- Lộn tùng phèo rồi ông cảnh sát trưởng ơi. Ông đùa với tôi chắc? Nhà này làm gì có tầng hầm. Chúng tôi chỉ có một buồng kho sau nhà vệ sinh dành làm nơi tạm trú cho người bạn Kessling thôi. À không, còn một buồng để thực phẩm dự trữ nữa chớ. Tuyệt nhiên chẳng có một cái hầm nào cả.

- Còn chiếc đàn dương cầm?

Obrecht nhún vai:

- Nhà này không ai biết nhạc thì sắm piano làm chi. Tôi và bà xã tôi điếc đặc. Đáng tiếc rằng nghệ sĩ dương cầm lừng danh thế giới Arthur Rubinstien từ khi qua đời không còn điều kiện kết bạn với tôi nữa.

Glockner và Tarzan đưa mắt cho nhau. Tại sao Obrecht lại có thể tự tin đến thế?

Một lúc sau thì họ tẽn tò thật sự.

Quả nhiên căn nhà không có tầng hầm. Các nhân viên an ninh sục sạo đủ mọi chỗ cũng không thấy một tí ti dụng cụ âm nhạc, huống hồ gì cây đàn piano to tướng.

Tiếng ồn ào là Kessling thức giấc. Tên thợ xén cỏ dỏm này đứng xớ rớ bên cạnh Obrecht trước đôi mắt cau có của Pauline.

Tarzan nói với ông thanh tra:

- Cháu nhớ rất rõ rằng lúc trả cái kính râm cũng là lúc có người đang gõ đàn dương cầm tại nhà này. Đó là tiếng nhạc sống chớ không phải phát qua ti-vi hay radio. Người gõ đàn dốt đến mức âm nhạc nghe như tiếng bánh xe rít trên mặt đường cái khi tài xế thắng gấp. Cháu khẳng định như vậy.

Obrecht khinh bỉ:

- Bố láo. Tao thách mày tìm ra cây đàn nào trong nhà này.

Tarzan đảo cái nhìn một vòng. Phát hiện mới khiến hắn như bị điện giật.

Hắn bước về phía bức tường, nơi vợ chồng Obrecht kê một cái tủ nhỏ.

- Thưa chú Glockner, chiếc đàn dương cầm đã từng đứng nhiều năm tại đây. Chú cứ nhìn tấm thảm treo là biết ngay. Phần sáng màu trên tấm thảm có hình chiếc đàn rất rõ. Ít nhất đến tận xế chiều thứ bảy cây pianô vẫn còn nằm đây, sau đấy mới bị dời đi. Mà cây đàn chuyển đi đâu chớ? Không có chỗ nào tốt hơn cho nó ngoài ngôi nhà mà cháu và bác Sauerlich bị giam dưới tầng hầm.

Hắn dừng lại vài giây thăm dò thái độ Obrecht rồi cất tiếng:

- Rõ ràng một tên trong bộ ba tống tiền đã dạo đàn. Có thể gã là tên thứ ba, đồng bọn của Obrecht và Kessling đang đứng đây. Tiếng đàn đã tiết lộ sào huyệt của bọn chúng. Thưa chú Glockner, giờ thì cháu cũng xin khẳng định luôn. Giọng nói giả vờ ho hen của Obrecht chính là giọng nói của tên kềnh càng bịt mặt đã bắt cóc cháu và bác Sauerlich. Chỉ còn tên thứ ba bí ẩn. Gã là ai cháu chưa biết, nhưng nếu tìm ra gã là chúng ta cũng tìm ra chiếc dương cầm. Gã cũng là tên đang giữ số tiền chuộc nửa triệu mark.

Glockner nhìn chằm chằm hai tên bị Tarzan buộc tội rồi… quay ngược về phía sau nhìn Pauline. Bà ta chớp mắt lia lịa và ngắm nghía hai bàn tay mình như thể mới trông thấy nó lần đầu. Tuy nhiên cái nhìn lo lắng của bà ta lại hướng về phía chiếc bàn giấy nham nhở kê tít trong góc phòng kia.

Glockner thủng thẳng đi lại chiếc bàn. Trên bàn, ngoài những tờ báo lá cải là một chồng các tờ hóa đơn lộn xộn.

Ông nhón tay lấy một tờ giấy gập đôi trên cùng mở ra coi thử. Trời đất. Trong tờ giấy là những dòng chữ nguệch ngoạc: “Tôi mua chiếc đàn dương cầm cũ hiệu “Schimmelgroschen” của ông Heinz Obrecht với giá 1.500 mark. Khoản nợ này sẽ được trừ vào phần tiền của tôi được chia sắp tới. Alfons Kratzkow.”

Chữ kí của “kẻ gõ đàn bí mật” nằm bên dưới ngày tháng làm tờ cam kết. Ngày thứ bảy vừa qua chứ sao.

Glockner bàng hoàng. Ông dụi mắt tưởng như mình nằm mơ và lẩm bẩm đọc lại tờ giấy một lần nữa. Thực hết biết, có 1.500 mark mà vợ chồng Obrecht cũng bắt đồng bọn làm giấy cam đoan. Sòng phẳng và chi li gớm. Cho nên ông mới khám phá đứng đằng sau vụ bắt cóc bí ẩn này là Kratzkow - kẻ đang bị truy nã và thường xuyên gây rắc rối, bực mình cho cảnh sát.

Tarzan bước lại gần ông thanh tra:

- Có chuyện gì hả chú?

Glockner lẳng lặng đưa tờ giấy ghi nợ cho hắn xem.

*

Ông thanh tra cắt cử một cảnh sát ở lại nhà số 11 để canh gác đám lưu manh vừa tra tay vào còng: vợ chồng Obrecht và Kessling. Đến nước này, Obrecht phun ra sạch sẽ. Gã dại gì để Kratzkow nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật trong khi mình phải quay gót vào tù. Mà lần này thì còn oan đâu nữa!

Ngôi nhà có “hai người tự vẫn chết” theo lời Pauline ở cách đó không xa. Đúng là một ngôi nhà ma dơ dáy và cửa sổ không treo rèm.

Lúc bấy giờ đã năm giờ sáng. Con cú vọ Kratzkow hẳn còn say giấc trên giường. Mệnh lệnh của ông thanh tra Glockner được thi hành cấp tốc. Một cảnh sát mai phục phía sau nhà đề phòng tên cướp khét tiếng tẩu thoát theo lối cửa hậu. Tứ quái phải đợi ngoài đường. Đích thân ông thanh tra và một người tùy tùng đi thẳng tới cửa nhà.

Ông Glockner bấm chuông.

Tarzan nhìn lên các ô cửa sổ. Có bóng người thấp thoáng. Tên cướp biết bị động ổ rồi ư? Gã đang tìm cách đào tẩu mà bố già nào hay biết.

Nhanh như cắt, Tarzan “bay” gấp ra sau nhà. Hắn ém mình như con gián vào sát cửa hậu và khều tay anh cảnh sát trẻ thì thào:

- Gã sẽ bung lối này đấy. Em hỗ trợ anh nghe.

Người cảnh sát nói:

- Tùy em. Mà có khi như thế tôi cũng đỡ… cô độc.

Có tiếng động sau cửa. Không một chút chần chờ, cả hai lập tức nép sát vào tường.

Cánh cửa bật tung. Kratzkow nhào ra như bị ma rượt.

Gã còn chưa kịp cài nút áo sơ-mi. Ngực mở phanh. Cánh tay lủng lẳng một túi vải màu vàng căng phồng. Khoản tiền chuộc đây rồi!

Tarzan ngáng cẳng gã bằng cái giò thép nguội của mình.

Kratzkow rú lên té sấp mặt xuống đất. Chiếc túi vải văng về phía trước làm những cọc tiền trong đó tung ra.

Viên cảnh sát trẻ dụi mắt sững sờ. Anh ta chưa bao giờ thấy một số tiền lớn đến thế. Anh chàng ngơ ngác tới mức quên luôn việc chĩa súng vào tên cướp nguy hiểm.

Kratzkow nằm sấp, hai tay dang ra. Đôi bàn tay úp trên mặt đất hệt hai cái lá úa rụng.

Tarzan nhấc chân lên. Gót giày thể thao của hắn do dự trên bàn tay phải của Kratzkow vài giây.

Nhưng… Không. Tarzan không dận xuống.

Tên giết chó khốn kiếp! Quân đốt nhà! Đồ đánh thuê! Ít nhất mười lăm năm tù đang đợi mi. Thế là đủ. Ta không phí công trả thù mi! Mi không xứng!

GIỚI THIỆU TẬP SAU

Gaby và con Oskar bị một con chó hung dữ tấn công trong rừng Ghê Rợn. Vào giây phút hiểm nghèo nhất, một người đàn ông đã xuất hiện kịp thời, cứu sống đôi bạn.

Mọi chuyện bắt đầu từ đây, khi Gaby nhận ra ân nhân của cô lại chính là một kẻ vừa trốn tù, hiện đang bị truy nã.

Liệu có đúng là Hasso Fluto vô tội như lời ông ta kể không? Tứ quái quyết định truy tìm sự thật.