Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 1: GABY ĐƯỢC CỨU SỐNG


Hôm đó là ngày thứ sáu giữa tháng mười hai. Làng Kleinfeld nằm ven thành phố. Bầu trời xám xịt và nặng nề khiến người ta có cảm tưởng nó sắp dính liền với nóc tháp chuông nhà thờ. Những bông tuyết rơi lả tả trên mái tóc vàng óng của Gaby và trên lông con Oskar. Tuyết rơi dày đặc đến nỗi cô bé không thể nhìn thấy những gì xa quá một mét. Trong tình trạng thời tiết xấu như vậy, Gaby đành phải níu chặt sợi dây buộc cổ con Oskar. Coi, con chó can đảm này có thể nhân cơ hội lộn xộn để “quậy” lắm chứ. Thấy chưa, nó đã sục sạo đánh hơi “khịt, khịt” liên tục rồi kia kìa.

- Dừng lại, dừng lại đi Oskar!

Tiếng hét của Gaby như bị màn tuyết chặn đứng. Cô làu bàu giậm chân trong đôi ủng đi tuyết nặng trình trịch nhưng chẳng ăn thua gì vì đường đi đã bị tuyết phủ càng lúc càng dày.

Ánh đèn hậu của chiếc xe buýt chạy theo tuyến làng Kleinfeld ra nhà hát thành phố mờ dần và mất hút. Gaby hiểu rằng mình đã bị hụt chuyến xe. Cô chỉ đến chậm chừng 30 giây.

Cô than thở:

- Làm sao bây giờ hở Oskar? Hai tiếng nữa mới có xe.

- Gấu, gấu…

Oskar nhìn cô với con mắt… thông cảm. Nó gãi tai liên tu bất tận. Nó cũng đang lo lắng như Gaby hay đang bị rận đốt vậy kìa? Ngó điệu bộ của Oskar, Gaby càng thêm rối ruột. Cô bé thẫn thờ đọc bảng giờ xe chạy, nói với nó:

- Đúng như chị đã dự đoán. Mười sáu giờ hai phút, chị em mình mới có xe buýt.

Cô nghĩ: không lẽ lại ngồi chờ ở đây hoặc đi dạo các cửa hàng ở Kleinfeld? Không! Mà quay trở lại nhà Petra thì bạn ấy lại đi chữa răng mất rồi.

Sau tiết thứ năm, Gaby cùng đi xe buýt về nhà Petra chơi. Ăn trưa xong, Petra còn khoe với Gaby cái áo len cô vừa đan xong… Tiếc rằng đến hai giờ mười lăm thì Petra lại phải đến bác sĩ chữa răng như đã hẹn trước. Và Gaby đành kết thúc chuyến đi chơi nhà bạn sớm hơn dự tính.

Sau cùng, cô bé quyết định:

- Oskar này, tụi mình sẽ đi tắt qua khu rừng Rùng Rợn, sẽ tiết kiệm được 2 km đấy. Đến Stettenborn chúng ta sẽ lên tàu điện.

Ẳng! Oskar đáp lại bằng một tiếng sủa đồng tình. Gaby lập tức kéo mũ trùm kín đầu. Hai thầy trò khởi hành ngay. Rừng Rùng Rợn nằm phía sau làng Kleinfeld trải dài ra phía tây chạy qua bốn năm làng nữa rồi bị cắt bởi xa lộ. Phía bên kia xa lộ là ruộng đồng cò bay thẳng cánh.

Những chiếc lá rụng mùa thu gãy lạo xạo dưới chân Gaby. Cô và Oskar len lỏi dưới rừng thông nối nhau san sát không một giọt tuyết nào rơi được xuống thảm thực vật phía dưới. Tấm biển chỉ đường đập vào mắt cô bé. STETTENBORN còn cách tới 2km 8. Ái chà, quãng đường tắt té ra xa hơn sự phỏng đoán của cô nhiều.

Năm phút đường rừng trôi qua nhanh chóng. Rừng dường như tối sẫm. Cây thông ở đây già hơn, cành dài hơn với những lá kim ken dày đặc. Tán rừng hứng trọn tia nắng mặt trời, lọc những giọt nước mưa và đón những bông tuyết bay lả tả.

Gaby đang ngây ngất trước phép lạ của thiên nhiên thì nghe tiếng “gừ, gừ” của Oskar. Không hiểu sao con chó bỗng khựng lại, bờm dựng ngược ngước đầu khụt khịt đánh hơi quan sát tứ phía. À, có lẽ nó phát hiện dấu vết chiếc xe do chó kéo.

Đúng vậy. Rõ ràng có dấu vết một chiếc xe chó kéo vừa băng ngang rừng. Dấu chân chó to kinh khủng. Phải cỡ 48. Gaby sửng sốt. Chẳng lẽ lại có giống chó Bernhardin đi dạo chơi ở đây?

Oskar lại khụt khịt khe khẽ. Nó giằng sợi dây buộc trong tay Gaby, muốn lôi cô chủ đi về hướng con chó Bernhardin khổng lồ.

Gaby dõi mắt quan sát dưới những rặng cây và bỗng rú lên. Lạy Chúa, xác một con mèo nằm trên những rễ cây ngoằn ngoèo. Thực ra chỉ còn lại bàn chân con mèo. Xác nó đã bị địch thủ xé làm hai mảnh. Không còn gì nữa để nghi ngờ, con ác thú thuộc giống Bernhardin đang lẩn quất đâu đây.

Gaby còn chưa hết bàng hoàng thì một âm thanh trầm trầm dội ra từ cánh rừng âm u. Âm thanh nửa giống tiếng tru nửa như tiếng sủa. Chưa bao giờ Gaby nghe một con chó sủa giọng trầm kiểu đó. Cô sợ hãi ngó dáo dác.

Coi kìa, từ đằng xa cô thấy những tia sáng nhấp nháy. Không, không phải tia sáng mà là một con thú đang loang loáng sải chân về phía cô. Phải chăng đó là một con chó, hay một con sói cái? Trời ạ, lông của nó lấp lánh tỏa ra màu xanh biêng biếc và cái đầu… cái đầu còn man rợ hơn. Cái đầu lấp lánh những tia lân tinh y chang một chiếc mặt nạ kinh hoàng.

Tim Gaby thắt lại. Cô có linh cảm rằng chính con quái vật này đã sát hại con mèo. Chắc chắn như vậy rồi. Và bây giờ nó vẫn đang lao về phía cô và Oskar, trong khi cô vẫn hoảng loạn chưa đoán được nó là con gì…

Trời ơi, nguy to rồi! Gaby tuyệt vọng ngó quanh tìm một nơi ẩn nấp.

*

Trong “Tổ đại bàng”, Tarzan lơ đãng nhìn ra ngoài trời. Hắn chép miệng:

- Tuyết rơi ngoài cửa sổ…

- Nhưng tao thì đang nóng rực cả người đây. Đại ca coi nè. Tao đã phải ráng hết sức cho mấy ngôi sao Noel này đó.

Tarzan quay lại và há hốc miệng. Trước mắt hắn là những mảnh giấy màu vàng nhăn nhúm đang cố gượng gạo trở thành những ngôi sao nhưng… không nổi. Nó méo mó và dị dạng thế nào ấy. Hắn chỉ có nước thở dài:

- Mày chắc hậu đậu suốt đời Kloesen ạ. Đây nào phải là ngôi sao dẫn đường cho Ba Vua tới máng cỏ trong hang đá. Ba vị hoàng đế mà nghe lời mày mò mẫm theo ánh sao cà trớn này thì mãn kiếp cũng không gặp Chúa Hài Đồng.

Tròn Vo phản đối:

- Mày làm tao cụt hứng quá. Sau 2.000 năm tất nhiên những ngôi sao cũng phải lệch lạc hình thể một chút chớ.

- Đồng ý. Nhưng ba vị hoàng đế hiền triết đó không nghĩ rằng mày đang xếp hình ngôi sao mà nghĩ mày đang mầy mò làm mấy cái vệ tinh. Ừ nhỉ, vệ tinh cũng có lí đấy. Mày hãy dùng tay phải làm một vệ tinh Noel hoặc một mặt trăng nhân tạo đi. Mày sẽ thành công hơn đó.

Tròn Vo làu bàu:

- Ý mày muốn nói tao là cái thằng chỉ có hai bàn tay trái chớ gì. Cứ thử cho tao bóc sô-cô-la coi, nhanh hết biết. Ba cái trò thủ công này, đâu đáng để tao trổ tài.

Kloesen đã nói là làm. Nó lẳng lặng bóc giấy gói kẹo sột soạt. Trong căn phòng ấm cúng giờ này ngoài tiếng nhóp nhép của thằng mập là tiếng nhạc dìu dịu phát ra từ cái radio mini của hai quái.

Tiếng nhạc chấm dứt. Chương trình ba bắt đầu phát bản tin thời sự.

Lúc này Tarzan cũng đã ngừng tay. Hắn đã làm xong cái hang đá bằng bìa cứng từ lâu mà chờ mãi vẫn chẳng thấy “Ngôi Sao Cứu Thế” nào của Tròn Vo để đặt bên trên hang đá cho hoàn chỉnh.

Bản tin đang phát làm hai quái điếng người.

“Sáng hôm nay, tên Hasso Fluto, 42 tuổi, đã trốn khỏi trại giảm. Y là một kẻ đang thụ án mười hai năm vì có âm mưu giết người và đã ngồi tù được năm năm. Fluto là một kẻ hung hãn, nguy hiểm. Trưa nay, theo tin chúng tôi nhận được, Fluto đã xuất hiện ở khu vực Kleinfeld. Y cao 1 mét 79, trán hói, má bên trái có vết sẹo lớn, mặc bộ đồ tù. Mọi người ai biết gì về tung tích tên vượt ngục này xin thông báo cho đồn cảnh sát gần nhất.”

Tarzan tắt đài. Hắn nhớ ngay đến cô bạn gái thân thiết:

- Kloesen ơi, Petra ở làng Kleinfeld. Và Gaby hôm nay lại đến nhà cô ấy.

- Sá gì ba tên tù lẻ tẻ. Tao dám tin rằng hai nàng “yêu quái” ấy dư sức tóm cổ Hasso Fluto. Chỉ có điều chẳng thấy người ta nói gì tới chuyện tiền thưởng cả. Hoài của…

- Không phải chuyện giỡn chơi đâu Willi. Kleinfeld là một cái làng nhỏ xíu. Nếu gã tù sổng tá túc ở đó thì rất dễ chạm trán dân tình.

- Nhưng thời tiết xấu thế này đã chắc gì Gaby và Petra sẽ ra khỏi nhà. Vả lại chúng ta đã gửi gắm quái cẩu Oskar đi theo hộ vệ Gaby mà. Con chó thám tử sẽ đớp mông tên tù vượt ngục là cái chắc. Này Tarzan…

- Sao?

- Âm mưu giết người với… giết người khác nhau như thế nào hả?

- Khác quá đi chớ. Đặc biệt là đối với nạn nhân. Một đằng là chết, một đằng là suýt chết kìa. Chính vì thế hình phạt giữa hai tội danh đó chênh lệch nhau xa. Giết người có thể bị án chung thân hoặc tử hình nhưng âm mưu giết người thì… bóc lịch sơ sơ mười hai năm thôi. Như trường hợp gã Fluto mà đài vừa thông báo. Kể ra bị lãnh đủ mười hai năm tù mà không thực hiện được ý đồ tội ác của mình thì quả là trả giá đắt thiệt. Hẳn y phải là một kẻ hung hãn lắm.

Im lặng một lúc. Nhưng rồi Tarzan vẫn cảm thấy lo lo:

- Tao cảm thấy không yên tâm chút nào, Kloesen. Chà, làng Kleinfeld. Không biết người dân ở làng đó có vặn radio đúng lúc để nghe được thông báo vừa qua không? Rồi giữa mưa tuyết mù mịt thế này không biết cảnh sát có sớm bắt được tên tù không…

- Ối đại ca lo gì cho sút kí-lô. Này nhé, nếu tao là Fluto, tao sẽ không dại chi trốn chui trốn nhủi ở cái làng bằng nắm tay dễ bị phát hiện như thế. Gã vượt ngục trước sau gì cũng tìm đường mò về thành phố. Chỉ có ở thành phố gã mới tìm được đồng bọn trong thế giới ngầm. Và quan trọng hơn nữa là rúc được trong những ngôi nhà ấm cúng có lò sưởi với bit-têch khoai chiên. Đó, ngay cả tao đây… nói đến đây tao cũng còn chảy nước miếng nè.

- Có thể mày nói đúng.

Chớ sao nữa, thành phố người ở đông đúc, đường đi lối lại chằng chịt, có nhà ga, khu công nghiệp, có đường điện ngầm và vô số nhà kho, khu xây dựng dở dang. Với bọn tội phạm, đó là thiên đường để trú ẩn, cố nhiên rồi.

Tuy nhiên Tarzan vẫn thấy có một cái gì đó chưa thể lí giải được. Mà linh tính của hắn thường lại đúng mới chết.

Hắn bảo với Tròn Vo:

- Làm xong cái máng cỏ Chúa Hài Đồng mừng lễ Giáng Sinh tao phải đi gọi điện về nhà Petra thì mới yên tâm được.

*

Làm sao Tarzan và Tròn Vo biết lúc đó Gaby đang sợ tái xanh tái xám giữa rừng Rùng Rợn. Cô bé hết nhìn xác con mèo bị xé đôi rồi nhìn con ác thú óng ánh lân tinh đang nhảy chồm chồm về phía mình. Trời ạ, bốn bề không nơi ẩn náu trong khi khoảng cách mỗi lúc mỗi ngắn lại. Tội nghiệp con Oskar, nó dám xông vào một con chó Bẹc-giê để bảo vệ cô chủ chớ thứ “quỷ quái” kia thì nó cũng đành… đầu hàng. Toàn thân nó co rúm.

Giây phút cuối cùng thì Gaby nhìn thấy đống gỗ. Tại sao cô không sớm phát hiện ra nhỉ? Đống gỗ cao khoảng một mét rưỡi trên phủ tuyết.

- Nhanh lên, Oskar!

Cô nhấc con chó lên chạy như bay về đống gỗ, đặt nó lên đó.

- Ẳng, ẳng…

Oskar rú lên đau đớn vì chân trước nó bị lọt vào một cái khe hở. Không sao, vấn đề quan trọng là làm sao hai thầy trò trèo lên được đống gỗ phủ tuyết mỏng kia. Những thanh gỗ khá to được xếp thành khối, hai đầu được chống bằng những khúc gỗ lớn khá chắc chắn. Gaby cũng ráng hết sức trèo lên.

Phần gỗ dưới lớp tuyết trơn tuột vì bị đóng băng. Gaby ôm chặt Oskar chết lặng vì sợ hãi. Đống gỗ chỉ đủ cao để làm vật cản đối với cá sấu, cá mập hoặc chồn dại. Nhưng với một con vật chạy nhanh và cao lớn như con vật kia thì nhảy tới chỗ Gaby đang đứng chỉ là trò đùa.

Gaby nhắm nghiền mắt cầu nguyện. Coi, đúng vào giây phút cuối cùng quyết định ấy thì con mãnh thú bỗng khựng lại trước xác con mèo.

Gaby hé mắt ngó con quái vật mà điếng hồn vì kinh hoàng. Nó như vừa bước ra từ dạ hội hóa trang với màu sắc tô vẽ lòe loẹt. Ồ không, không phải là giống chó Bernhardin khổng lồ mà còn khủng khiếp hơn. Con vật vĩ đại hung hãn trước mặt cô chỉ có thể sản sinh từ giống nòi cẩu vương La Mã, hoặc xuất xứ từ giống chó săn kiêm chó giữ của bên đất nước Anh. Nó có thể thuộc nòi chó Mastiff.

Đúng là loài Mastiff rồi. Con chó có cái đầu vuông chằn chặn, mõm ngắn to bè, nặng cỡ bảy chục kí-lô. Lông nó màu sẫm, riêng bàn chân trái phía trước màu sáng gần như trắng. Kinh hoàng nhất là phần ngực, hai bên sườn và trên lưng nó vằn vện lân tinh. Cả cái đầu vuông man rợ cũng thế, y hệt một cái mặt nạ với những vệt lân tinh chằng chịt quanh mắt, mõm và tai. Chưa hết, trên lưng con Mastiff gieo chết chóc ấy là bộ dây cương chằng một cái hộp kim loại nhỏ lòi ra một chiếc cần ăng-ten rờn rợn ánh kim loại. Cứ như là một con chó ngao âm phủ được điều khiển bằng máy.

Gaby nín thở không dám thốt lên một lời nào với hi vọng rằng con Mastiff sẽ quên đi sự có mặt của mình. Nhưng không, mùi sự sống của sinh vật đã làm con ác thú chợt tỉnh. Nó lúc lắc đầu, bỏ qua cái xác con mèo và nhích dần từng bước đến đống gỗ.

- Cứu tôi với! Cứu… với!

Cô bé gào lên thất đảm. Lạy Chúa, mắt con vật không có lòng trắng mà chỉ toàn một màu máu. Màu đỏ của máu. Coi kìa mõm con chó sùi bọt, nhưng màu bọt không trắng như những con chó dại thông thường mà pha lẫn màu đỏ và da cam, thật lạ lùng. Ôi trời, hay đây là con chó từ ngoài hành tinh khác lọt xuống Trái Đất?

Gaby lại gào lên:

- Cứu tôi với, cứu tôi…

Con Mastiff không một chút xao xuyến. Bằng một động tác rùn gối xuống, nó… bay lên đống gỗ, hàm răng nhọn như lưỡi lê chỉ cách Gaby và Oskar chừng một cánh tay. Đám bọt mép pha trộn hai màu vàng đỏ chực nhểu xuống, nó nhòai chân cố chụp con Oskar nhưng… hụt trong gang tấc. Tay Gaby run bần bật ôm chặt chó Oskar vào lòng. Như một phản xạ tự nhiên, cô bé hét tướng lên:

- Cút đi, đồ chó điên khùng! Mày không phải là một con chó đúng loài Mastiff.

Chứ sao, một con chó Mastiff thực sự không bao giờ vô cớ tấn công ai khi chưa có lệnh chủ. Còn con này...

Con ác thú lại lao lên lần thứ hai và bám dính vào đống gỗ. Thế là hết! Nhưng tại sao nó lại tấn công Gaby chứ. Tại sao? Gaby hít phải mùi tanh lợm từ mõm con vật ma quỷ hắt ra. Con vật ngoác họng nhe hàm răng ăn thịt định táp vào cánh tay trần của Gaby thì… khúc gỗ đóng băng trên cùng kêu răng rắc, lăn tuột đi.

Khúc gỗ sút ra hất con quái thú nhào xuống đất ngã chỏng vó và sẵn đà đè lên tấm thân kềnh càng của nó. Con Mastiff lồng lộn sau một phút chịu trận. Gaby có cảm tưởng đống gỗ dưới chân cô sắp bị đổ nhào. Và chắc chắn nó sẽ đổ nhào nếu lần thứ ba con quái thú lại chồm lên.

Đúng lúc đó thì cứu tinh của cô xuất hiện.

*

Cặp mắt màu máu của con Mastiff đã thôi hướng về Gaby. Nó chiếu tướng một người đàn ông đang lách qua đám thông non, tay lăm lăm một cành cây to tướng. Mắt Gaby sáng lên mừng rỡ. Cô reo thầm: Ông ta không phải là chủ con ác thú! Nếu là chủ nó, vì sao ông ta còn phải cầm cây gậy dài tới hai mét chứ. Ý nghĩ của cô không nhanh hơn phản xạ của con chó quỷ quái. Coi, con chó bổ nhào về phía người đàn ông. Cùng lúc khúc cây sần sùi cũng vung lên, quật mạnh vào chân nó.

Bốp! Con chó bị trúng đòn vô chân nhưng không hề sủa. Mặc chiếc cần ăng-ten của cái hộp bằng kim loại cong vòng, nó vẫn xông tới, lạnh lùng chụp móng vuốt xuống đầu đối thủ.

Gaby cứng đờ người chứng kiến trận đấu tay đôi không cân sức. Người đàn ông tuy có cây gậy trong tay nhưng trước một con chó kì dị, to lừng lững và hung hãn như vậy, coi yếu thế hẳn. Các đòn gậy của ông có trúng sườn hoặc ức con chó cũng như đánh vào khoảng không. Còn phải nói, con vương khuyển mỗi lúc mỗi sung mãn hơn trong khi người đàn ông kiệt sức dần, thở hồng hộc.

Trái tim bé bỏng của Gaby đau nhói. Ôi Thượng đế, chẳng lẽ vị cứu tinh của cô cuối cùng sẽ bị con chó ma quái kia xé xác sao? Mắt Gaby rơm rớm. Tội nghiệp vị hiệp sĩ về già. Giữa mưa tuyết ào ạt, ông ta không hề có áo da cũng chẳng có măng-tô, thậm chí đến cái mũ trùm đầu cũng không có. Ông chỉ mặc phong phanh một bộ quần áo lao động đã nát nhàu. Cô bé la lên:

- Ông ơi, ông hãy đánh vào đầu con chó!

Hình như ân nhân của cô không muốn làm thế. Chiếc gậy loang loáng của ông ta luôn luôn tránh những nơi có thể làm con Mastiff bị tử thương. Lòng thương hại của ông đang bị trả giá đắt. Khi quật trúng lưng con chó, khúc gỗ hộ mạng trên tay ông ta sút ra, cũng may mà ông lao tới chụp được. Có lẽ tay ông ta bị tê dại mất rồi.

Gaby đau khổ vì thấy mình không thể làm gì giúp ông ta. Cô cầu mong cho con vật ác độc quay đầu về phía mình. Nhưng còn lâu con vật mới từ bỏ con mồi trước mặt. Nó chuẩn bị lấy đà lao vào đối thủ.

Đúng vào lúc loài người tuyệt vọng trước loài chó thì từ chiếc cần ăng-ten bị bẻ cong bỗng vọng ra tín hiệu tít tít. Con Mastiff bất chợt như rùng mình, nó hậm hực nhìn về phía đối thủ, bọt mép màu da cam lại phì ra và bỗng… quay ngoắt vào rừng như một tia chớp màu lân tinh.

Khi con quái vật tàn bạo mất hút trong rừng sâu, Gaby mới dám ẵm con Oskar lò dò leo xuống đất.

Người đàn ông cũng bước lại. Chân ông không khập khiễng, nghĩa là ông không bị thương. May quá!

Gaby lấy tay áo quệt nước mắt không để cho những giọt lệ trào ra trước vị ân nhân cứu tử. Người đàn ông này đã liều mình cứu cô. Cô biết đền ơn ông cách nào bây giờ?

Gaby xì mũi, mắt nhòa lệ:

- Ông đã liều thân để cứu cháu và con Oskar…

- Tội nghiệp cháu. Chỉ một chút xíu nữa thôi cô bé ạ.

Gaby thút thít:

- Suốt đời không bao giờ cháu quên ơn ông.

- Có gì đâu cháu.

- Ông quá khiêm tốn. Đúng là ông đã cứu mạng tụi cháu.

- Chú nghe tiếng cháu kêu cứu.

Gaby vẫn chưa hết hoảng hốt:

- Con chó ma quỷ đó đã leo được lên đống gỗ, may mà một khúc gỗ lăn xuống kéo theo cả nó. Cháu… cháu quá sợ.

- Quả là một con chó dị hợm. Lông thì nhuộm, trên lưng lại có cần ăng-ten thông tin. Lúc nó sắp cắn xé chú cũng là lúc nó nhận được tín hiệu: Thôi dừng lại, quay về ngay!

Gaby đã bình tĩnh trở lại. Cô từ từ ngẩng đầu lên. Trời, vị cứu tinh của cô là một người có thân hình lực lưỡng trong bộ đồ lao động màu xám rộng quá khổ - bộ đồ dành cho tù nhân. Chưa kể tóc ông ta chải ngược về phía sau, lồ lộ vết sẹo lồi lõm chạy suốt một bên má.

Gaby rùng mình. Cô biết rõ người này 42 tuổi và có chiều cao là 1 mét 79.

Người đàn ông vẫn chưa đoán được những suy nghĩ của cô bé. Ông ta mỉm cười và nói:

- Con chó hung hãn đó không phải là giống chó Dogge thuộc vùng Boóc-đô. Chú cho rằng nó là giống Mastiff hoặc giống Bullmastiff. Chỉ hơi lạ là loài Mastiff xưa này rất hữu nghị với loài người chúng ta. Có lẽ chỉ vì cái cần ăng-ten và sự điều khiển của một thằng điên nào đó nên nó mới trở thành ác thú.

Gaby nín thinh. Cô đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Chớ gì nữa, vừa đối đầu với con chó ma quỷ xong, giờ tiếp tục đối thoại với một người tù vượt ngục. Tuy vậy cô không có ý định để người đàn ông biết rõ cô đang nghĩ gì. Và cô cố gắng mỉm một nụ cười… méo xệch.

Nụ cười của cô bé làm người đàn ông bối rối. Ông ta lúng túng nhìn con Oskar:

- Chú bế con Oskar một chút được không? Con chó nhỏ này có cắn không hả cháu?

- Dạ… dạ Oskar… không cắn ai bao giờ ạ.

Lúc này Gaby chợt nhớ tên người đàn ông mà cô đã biết qua ti-vi. Đúng rồi, tên của ông ta là Fluto. Mà lạ nhỉ, con Oskar không hề sủa khi Fluto chạm tay vào đầu nó. Ngược lại, nó còn thè lưỡi liếm như mang ơn không hết kể đã lều thân cứu sống mình.

Người đàn ông như bị điện giật khi thấy xác con mèo. Ông ta tái mặt:

- Khủng khiếp quá. Không hiểu kẻ nào đã xúi giục con Mastiff đó gây ra những chuyện này, mà với mục đích gì chứ?

Gaby ngẩn ngơ nhìn ông ta. Cô bị giằng xé bởi những cảm giác lạ lùng đối nghịch nhau kịch liệt. Người ta đã cảnh báo rằng Fluto là một tên giết người hoặc tối thiểu cũng có âm mưu giết người. Nhưng cũng chính ông ta đã liều mình để cứu Gaby và con Oskar. Rồi ông ta lại chỉ xua đuổi con chó ma quái mà không muốn làm nó bị thương. Ông ta còn có vẻ thành thạo về loài chó, nói những điều hoàn toàn đúng về các giống chó nữa…

Gaby bỗng thấy đỡ sợ và bớt run hơn trước. Thật là một kẻ giết người lạ lùng. Giá như mọi kẻ sát nhận trên đời đều như vậy. Phải vén bức màn bí ẩn quanh người đàn ông này.

Cô ngượng ngập nhìn người đàn ông và bỗng thất sắc. Trời ạ, Fluto gần như té hẳn lưng vào đống gỗ, hàm răng đánh bò cạp cầm cập. Mặt ông ta đỏ dừ, đầm đìa mồ hôi.

- Kìa, chú làm sao vậy?

Fluto cười gượng gạo. Thay cho câu trả lời, ông ta ngồi bệt trên đống tuyết.

Gaby hốt hoảng:

- Chúa ơi, chú bị choáng rồi.

Gaby cúi xuống đỡ Fluto. Ông ta nói không thành tiếng:

- Có lẽ… chú bị… bị sốt. Cho đến giờ, chú vẫn gượng đi được. Nhưng có lẽ vừa rồi đã dùng quá sức…

Fluto ho sù sụ.

Lúc nãy ở nhà Petra, Gaby đã nhìn thấy hình Fluto trên truyền hình. Ông ta đã trốn trại giam từ bệnh xá nhà tù.

Cô bé nói dứt khoát:

- Chú phải tới bác sĩ. Cháu sẽ dìu chú đi, từ đây tới Kleinfeld không xa đâu. Bạn gái cháu có quen một ông bác sĩ ở đó.

Fluto ôm ngực nói một cách nặng nhọc:

- Cháu… đừng lo cho ta. Nhất là đừng… kêu bác sĩ. Ta không cần, rồi sẽ qua thôi.

- Nhưng chú ăn mặc như thế này sẽ chết cóng đấy.

Người đàn ông tỏ vẻ khó chịu:

- Không sao đâu, cô bé. Thôi, dắt chó đi đi!

Gaby quyết định không né tránh nữa:

- Thưa ông, ông đã cứu tôi và con Oskar. Và giờ đây tôi có thể làm điều gì đó cho ông. Tôi không thể bỏ ông ở đây, ông Fluto ạ.

Người đàn ông sững người. Ông ta cố đứng lên nhưng lại ngã quỵ. Cuối cùng ông chỉ biết ngồi chồm hỗm co đầu gối trước ngực, run cầm cập.

- Cháu đã biết ta là ai ư?

- Dạ. Ảnh của chú phát trên ti-vi. Chú bị ốm ngay từ khi còn ở trong trại.

Đôi mắt màu xám của Fluto nhìn Gaby chằm chằm:

- Cháu tên là gì?

- Gaby. Ba cháu là thanh tra cảnh sát Glockner.

- Lại còn vậy nữa.

- Cháu sẽ khai với cảnh sát về những gì mà chú đã làm để cứu cháu và Oskar.

- Đừng Gaby. Xin cháu đừng báo cảnh sát.

Gaby im lặng. Cô tự hiểu rằng mình phải có trách nhiệm với ông ta suốt đời. Một người có những hành động như ông ta quyết không thể là người xấu. Nhưng mặt khác, ông ta lại đã có ý định giết người và đã bị tòa tuyên án tới mười hai năm tù giam.

Fluto lại ho như xé ruột và nói:

- Gaby ơi, chú thề độc với cháu đây. Chưa bao giờ chú có ý định hãm hại một con vật huống chi là một con người bằng xương bằng thịt. Chú đã bị nghi oan và bị tù vì sai lầm của tòa án. Cháu có tin rằng tòa án trong một quốc gia văn minh vẫn vấp phải những sai lầm không? Có đó Gaby ạ. Chú hoàn toàn không dính dáng gì đến cái việc mà người ta đã buộc tội chú, nhưng chú không có bằng chứng. Trời, kẻ thù của chú quá nham hiểm, y đã tìm mọi cách gài bẫy chú và chú đã không thể nào thanh minh được cho mình.

Ông ngừng vài giây húng hắng ho rồi tiếp tục:

- Chú nói thật, với những tang chứng đã đưa ra trước tòa cách đây năm năm thì ngay đến chú nếu là người ngoài cuộc cũng sẽ buộc tội mình như thế. Chú không có ý trách các quan tòa đâu, họ đã làm đúng trách nhiệm của họ, nhưng quả là họ đã nhầm. Gaby ơi, chú trốn trại giam là để vạch mặt kẻ phạm tội thực sự đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nhưng bây giờ thì…

Ông ta đưa hai tay lên chặn cổ để níu bớt cơn ho. Sau cơn ho là cơn sốt. Toàn thân Fluto run rẩy.

Gaby cởi chiếc áo khoác trùm đỡ cho ông ta.

*

Tarzan rời khỏi “Tổ đại bàng”. Hắn chạy như bay dọc hành lang khu nhà chính đến căn phòng có đặt máy điện thoại dành cho học sinh.

Trước mặt hắn là cuốn danh bạ điện thoại. Hắn mò mẫm một lúc ở phần in các số phôn của vùng Kleinfeld và chẳng khó khăn gì lắm đã tìm được số điện thoại nhà Petra. Tarzan quay số. Bên kia đầu dây một giọng nữ đứng tuổi vang lên:

- A-lô, ai gọi đó?

- Dạ, cháu là Tarzan đây bác Petra.

Trong một giây hình ảnh bà mẹ Petra hiện lên thấp thoáng. Tarzan biết bà qua ngày hội trường. Bà là một phụ nữ có vóc người thon thả, tóc đen và hay hút một loại thuốc lá nhẹ. Trông bà đầy nữ tính.

Giọng bà niềm nở:

- Chào cháu, Tarzan. Gaby đi rồi, còn Petra thì đến bác sĩ chữa răng.

Tarzan cố không để lộ nỗi lo lắng của mình:

- Nhắc đến chữa răng là cháu đã nổi da gà. Liệu Petra có bị khoan răng không hở bác? Chắc là đau lắm.

- Petra thì không sợ đau. Bác biết, ngay cả các võ sĩ và các nhà thám hiểm cũng chờn khi phải chữa răng. Nhưng đôi khi, chính mấy đứa con gái yếu ớt lại chịu đựng giỏi hơn cả đó.

- Thế thì bác yên trí về cháu đi. Cháu không hay ăn đồ ngọt nên chẳng bao giờ bị khoan răng cả. À, cho cháu hỏi thêm. Gaby ra về lâu chưa ạ?

- Cách đây khoảng nửa tiếng đồng hồ. Ồ… hình như con bé quay lại nhà bác kìa. Cháu đợi một chút để bác mở cửa cho Gaby vào nhé…

Chỉ ít phút sau đó, Tarzan nghe thấy giọng nói hối hả của Gaby:

- Tarzan hả?

- Đúng mình đây Gaby. Có chuyện gì vậy?

- Mình quay về đây là để gọi điện cho bạn. Bạn tới đây ngay được không?

- Được chứ. Nhưng đến nhà Petra à?

- Không phải đến nhà Petra. Chúng ta sẽ gặp nhau ở bến đậu xe buýt cuối làng Kleinfeld. Mình và Oskar sẽ đợi bạn ở đó. À tốt nhất là bạn rủ Kloesen và Máy Tính cùng đi. Và phải thật nhanh đó.

Tarzan liếm môi. Hắn hiểu rằng Gaby đang gặp rắc rối dọc đường. Giọng hắn chắc nịch:

- Mình hiểu vấn đề rồi. Bạn không muốn mẹ Petra biết sự việc nên né qua bến xe buýt chứ gì. Tốt thôi, nhưng hãy nghe mình thông báo chuyện này: Có một tên giết người vừa thoát ngục đang lảng vảng ở vùng Kleinfeld đấy. Gã tên là Fluto, bạn phải…

- Tarzan ơi, thì mình cần bạn có mặt gấp chính là vì chuyện đó chứ sao. À, Tarzan này, nhớ mang theo áo chiếc áo măng-tô mùa đông nhé. Nếu được thì… đem luôn cả chiếc mền dạ và toàn bộ số tiền dành dụm của các bạn nữa. Tụi mình sẽ phải mua một ít thuốc men.

Tarzan đứng đờ người trong buồng điện thoại. Đầu óc hắn rối bòng bong. Trời hỡi, không hiểu Gaby đang âm mưu thứ quái quỷ gì nhỉ? Cô ấy gặp Fluto rồi sao? Tại sao lại phải mang áo măng-tô mền dạ theo? Chẳng lẽ tên tù phạm đang lên cơn sốt rét sắp chầu trời? Nhưng gã có bịnh họan thì cũng đâu liên hệ gì tới Công Chúa chứ? Thật khó hiểu.

Tarzan lắc đầu. Trong trường hợp này thì mọi phán đoán của hắn đều bị giới hạn. Hắn đành ậm ừ:

- Nghe rồi. Tụi này sẽ khởi hành cấp tốc. Ê, mà có cần mình kiếm khẩu súng mang theo không hả?

- Trời đất. Đừng có hỏi lộn xộn nữa.

- Thì mình tưởng bạn quên mà.

Gaby bỗng cười giòn giã:

- Mình hiểu rồi. Giờ mình phải đi đây. Olivia đang đợi mình ở đó. Cô ấy đã gột giúp mình cái áo khoác bị bắn đầy bùn. Thôi, hẹn gặp lại. Lẹ lên nghe.

Tarzan buông máy. Hắn nhíu mày nghĩ ngợi. Cô bé thông minh hơn hắn tưởng nhiều. Rõ ràng Gaby việc cớ “chiếc áo khoác dính bùn” là cốt thoát khỏi sự tò mò của bà mẹ Petra đang đứng gần đó. Hẳn bà ta đang muốn biết vì sao Gaby quay trở lại và ăn mặc phong phanh thế.

Vậy thì áo khoác của Gaby đâu rồi? Ôi, lạy Chúa, chẳng lẽ Gaby đưa áo cho tên tù vượt ngục mặc?

Tarzan như bị điện giật. Hắn phi thân vun vút về “Tổ đại bàng”. Coi, cánh cửa phòng bị bật tung đột ngột khiến Tròn Vo giật mình đánh rơi cả những ngôi sao Noel.

Tarzan nói ngắn gọn:

- Lẹ lên, mặc quần áo vào, đi ngay!

- Có chuyện gì vậy?

- Trên đường đi, tao sẽ kể lại với mày. Chính tao cũng đâu biết gì nhiều.

Tarzan cuộn vội vàng chiếc áo măng-tô cũ trong tấm mền còn cũ hơn. Hắn buộc chặt thành một túm lủng lẳng.

- Mày xong chưa mập? Lẹ lên!

Tarzan phóng xuống lầu. Thấy bóng thầy hiệu trưởng hắn vội né sang bên.

- Em xin lỗi thầy.

- Này, đi đâu mà vội vàng vậy Tarzan?

- Dạ, em…

Trong khi hắn còn đang ú ớ thì cái bóng tròn trịa của Tròn Vo lăn đến. Hết biết, thằng mập quýnh quáng bởi bộ đồ chưa cài nút xong nên ủi nhằm thầy hiệu trưởng khiến ông suýt té nhào. Nó gãi tai lia lịa:

- Em xin lỗi.

Thầy hiệu trưởng phản xạ bằng cách lùi sát vào bức tường:

- Còn ai nữa không, hay tôi có thể đi tiếp được rồi? Các cậu làm tôi suýt mất mạng đó.

Tròn Vo thè lưỡi:

- Dạ, em là người cuối cùng ạ.

Nó nói xong là dông một mạch. Còn phải hỏi, ở lại để nghe thầy hiệu trưởng vặn vẹo à.

Nhưng thực tình thì ông hiệu trưởng chẳng thì giờ đâu mà cật vấn lũ nhóc. Ông biết khá rõ về nhóm Tứ quái TKKG. Đòi chúng giải thích lúc này chỉ làm chúng thêm rối trí.

*

Hai con ngựa sắt của Tarzan và Kloesen bon đến biệt thự gia đình Karl thì dừng lại để thỉnh quân sư Máy Tính. Coi, thằng cận thị đang luyện một cuốn sách thiên văn học phải xếp lại cấp tốc và nhập bọn ngay. Nó nhướng mắt sau cặp kính dày cộm:

- Lại đặc vụ nữa hả?

Tarzan nhún vai:

- Rất có thể. Nghe tao kể đây…

Bấy giờ Tarzan mới kể cho các bạn nghe về cú điện thoại của Gaby. Đại ca kể xong là Kloesen buông hai tay khiến chiếc xe đạp lùn của nó suýt nữa lao xuống ruộng. Nó chắt lưỡi:

- Chậc chậc. Tao biết tỏng mà. Chắc Công Chúa đã trói gô được tên tù sổng Fluto rồi nên mới hân hoan báo tin lẹ lẹ…

- Giữ ghi-đông cho cẩn thận Kloesen. Sao mày đoan chắc vậy hả?

- Xì, dễ ợt cho một câu trả lời. Nè, Gaby có đôi mắt tuyệt đẹp để làm gì chớ, nếu không dùng nó mà thôi miên tên tù? Và khi hạ gục gã rồi, nàng mới hoảng hồn vì gã sắp chết cóng. Hà hà, rõ ràng Gaby sợ mang tiếng khi giao cho tòa án một cái xác đóng băng cho nên cô bạn mới phôn về đại ca yêu cầu cung cấp gấp áo ấm và mền đắp. Tao nói chí lí không?

- Chí lí cái con khỉ… mập.

Karl dường như không để ý tới những lời thiên địa của Tròn Vo, hỏi Tarzan:

- Mày nghĩ sao về vụ này, đại ca?

- Tao cũng không biết nghĩ sao nữa. Áo ấm, mền đắp, thuốc men nhiều khả năng là dành cho gã tù sổng. Nhưng tại sao Gaby không báo tin cho thanh tra Glockner mà lại gọi cho tụi mình? Ngay bây giờ thì tao không thể giải thích được chuyện này. Thêm nữa không lẽ Gaby lại thương xót một tên giết người?

Tròn Vo thở phì phò. Hai bàn chân nó muốn rã rời vì cố gắng đuổi kịp Tarzan. Nó nói không ra hơi:

- Nếu… nếu tên tù vượt ngục không bị Gaby dùng bửu bối “nhãn lực” để thôi miên thì có nghĩa là gã thôi miên ngược lại Công Chúa. Phải không? Có thể gã đã kể một chuyện lâm li bi đát nào đó khiến Gaby mủi lòng…

Karl gật gù. Đây là một trong ít lần hiếm hoi nó không phản đối thằng mập:

- Ờ há, phụ nữ là dễ mủi lòng lắm. Rất có thể Gaby cũng đã ít nhiều xót thương tên tù vượt ngục.

Tarzan nói ngay:

- Tao thì không đời nào. Giết người mà không phải vì lí do tự vệ chính đáng thì đừng hòng van xin tao tha thứ. Nếu Gaby mủi lòng một cách quá đà thì tụi mình phải thức tỉnh cô bé. Luật pháp là luật pháp chứ. Có điều, mình tin rằng Gaby không phải loại người sống ủy mị đâu. Còn ai hiểu Công Chúa bằng tụi mình chớ. Gaby không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh và sáng suốt nữa.

Tròn Vo trề môi:

- Nói chung, hai thứ đó khó mà cùng tồn tại lắm đại ca ơi. Tạo hóa chỉ ban cho bọn con gái hoặc thứ này, hoặc thứ kia thôi.

Karl không nhịn được cười:

- May phước bọn con trai không bị tạo hóa phạt nên Tròn Vo tụi mình chỉ có toàn những nết tốt thôi.

Tròn Vo nhếch môi:

- Tất nhiên, tao không phải là người đẹp trai nhất nhưng tao sống theo lí trí. Đối với tao thì một tên sát nhân đừng hòng hi vọng có chăn mền để đắp và cũng còn lâu mới có thuốc men.

- Kinh dị nhỉ?

- Ừ.

- Tao thấy mày hay cảm động… đậy lắm mà. Thậm chí còn đứng về phe khủng bố nếu bọn chúng biếu mày mấy phong sô-cô-la nữa kìa.

- Chuyện đó xưa rồi quân sư. Lòng dạ tao bây giờ sắt đá như núi Thái Sơn.

Tarzan chợt trầm ngâm. Cách gì thì ba thằng cũng chỉ đoán tào lao vì đâu đã biết điều gì cụ thể. Nếu như Gaby có làm gì đó cho tên tội phạm thì nhất định cô bé phải có lí do gì xác đáng.

Nhưng là điều gì đây?