Tu La Vũ Thần

Chương 1: Ngoại môn đệ tử


Đêm đã về khuya, trăng tròn treo lơ lửng trên cao, bầu trời đầy sao, nhưng trong lúc đó, ở dãy Ngân Hà đã xuất hiện Cửu Sắc Lôi Quang vô cùng chói mắt.

- Trời xuất hiện hiện tượng lạ, chắc chắn có thần linh đang đến.

Cửu Châu Đại Lục, trên đỉnh Hoàng Thành có một vị Kim Y Lão Giả đang đứng, hai tay chắp sau lưng, ngửa mặt nhìn lên bầu trời đêm.

Ở sau lưng ông ấy có mấy vạn tên Hoàng Thành cao thủ nửa quỳ chỉnh tề trên mặt đất, dường như đang đợi mệnh lệnh gì đó.

- Ầm.

Đột nhiên, lôi quang ngưng tụ hóa thành một đạo Cửu Sắc Thần Lôi, từ Cửu Thiên Tinh Hà bổ đôi xé rách không gian mà đến. Trong phút chốc, đêm tối biến thành ban ngày, Thần Lôi còn chưa hạ thế mà khắp nơi đã bắt đầu rung động dữ dội.

Khi Cửu Sắc Thần Lôi kia tiếp xúc với Đại Lục cũng không có tạo nên thiệt hại đáng sợ nào cả mà chỉ tan biến vào hư không.

Cùng lúc đó, thế giới lại bị bóng đêm bao phủ, bầu trời đêm vốn dĩ rực rỡ cũng trở nên tối tăm giống như là tinh hoa đã bị hút sạch và khôi phục lại không gian yên lặng như trước kia.

Nhưng lúc này, hai mắt lão giả lại đặc biệt sáng tỏ, ngay cả thân thể cũng xúc động run rẩy, ngón tay lão chỉ về nơi sấm sét giáng xuống:

- Biên giới Thanh Châu, tối nay toàn bộ cái đó sẽ đến, tất cả các ngươi hãy mang về Hoàng Thành cho ta!

- Tuân mệnh!

Tiếng trả lời vang vọng phía chân trời tựa như tiếng sấm, mấy vạn tên Hoàng Thành cao thủ tiến về Thanh Châu, thề phải tìm được thần thể, vì Hoàng triều mà cống hiến.

Thời gian trôi qua, trong nháy mắt mà đã là năm thứ năm, mặc dù mọi người còn nhớ rõ một trận kinh hoàng năm xưa nhưng không ai biết rõ Hoàng triều đã xảy ra ra chuyện gì.

Cửu Châu Đại Lục, lãnh thổ Thanh Châu, Tông Môn mọc lên san sát như nấm, Thanh Long Tông cũng là một trong số đó.

Ngày hôm nay lại là ngày tuyển nhận đệ tử mỗi năm một lần của Thanh Long Tông, bên ngoài Thanh Long Tông người đông nghìn nghịt, nhưng mà mỗi lần đến ngày này, người bận rộn nhất chính là ngoại môn đệ tử, bởi vì tất cả mọi chuyện tiếp đón đều đặt ở trên đầu bọn họ.

Ngoại môn đệ tử là một bộ phận mà mọi người không cần thiết phải nịnh nọt, trước tiên không nói là ở tông môn bọn họ có địa vị thấp hèn mà ngay cả người ngoài cũng rất xem thường bọn họ. Lý do rất đơn giản, thông thường người nào là ngoại môn đệ tử thì chứng minh người đó có tư chất cực kém, cả đời khó có thành tựu lớn, vì vậy đương nhiên là bọn họ bị người khác xem thường rồi.

- Ê, thái độ của ngươi là gì hả, ngươi có biết ta là ai không?

Một phu nhân mặc y phục lộng lẫy dẫn theo một đứa bé trai đang chỉ tay vào một cậu thiếu niên, lớn tiếng quát mắng.

- Thật xin lỗi! Trời đã tối, tông môn sắp đóng cửa rồi, hay là hai vị ngày mai hãy đến.

Trên gương mặt thanh tú của cậu thiếu niên lộ vẻ non nớt, nhưng mà hai đầu lông mày đã ẩn chứa một chút khí khái anh hùng.

Cậu ta tên là Sở Phong, năm nay mười lăm tuổi, là một trong mười nghìn ngoại môn đệ tử của Thanh Long Tông, nhưng mà so với những ngoại môn đệ tử khác thì Sở Phong lại không giống người thường, cậu ta chưa từng tự ti vì bản thân có cấp bậc thấp, cũng không có chìm đắm trong xa hoa trụy lạc, cư xử với mọi người cũng không có sợ sệt mà luôn có thái độ ung dung, trầm tĩnh.

- Ngày mai lại đến, ngươi cho là ta ngu ngốc sao? Ngươi nghĩ là nơi rừng sâu núi thẳm này có chỗ cho hai mẹ con ta trú ngụ sao? Ngươi nhất định phải bố trí chỗ ở cho ta, nếu không ta sẽ đi tìm trưởng lão của các ngươi để nói lý lẽ.

Vị phu nhân này không nghe theo cũng không chịu bỏ qua còn vươn tay nắm lấy vạt áo của Sở Phong.

Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói ngọt ngào chợt vang lên.

- Sở Phong sư đệ gặp phải chuyện phiền phức gì sao?

Hai mắt vị phu nhân định thần nhìn lại thì thấy một cô gái mặc y phục màu tím, tuy rằng khóe môi mỉm cười nhưng đôi mắt sắc sảo lại nhìn chằm chằm vào mình.

Vị phu nhân nhìn thấy cô gái thì sắc mặt liền thay đổi, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi. Nguyên nhân không phải điều gì cao siêu mà chính là trường bào màu tím mà cô gái mặc trên người có ký hiệu của nội môn đệ tử.

Vị phu nhân thầm kêu không tốt, bà ta vốn tưởng rằng dựa vào thân phận của mình có thể làm khó dễ cậu thiếu niên trước mặt một chút. Bà ta chưa từng nghĩ là cậu thiếu niên trẻ trước mắt này lại có nội môn đệ tử làm hậu thuẫn, cô gái kia chính là người mà bà ta không thể trêu vào.

- Không có việc gì, chỉ là ta hỏi tiểu huynh đệ này vài việc thôi.

Vị phu nhân cười giải thích.

Đầu tiên cô gái trừng mắt liếc vị phu nhân đó một cái rồi sau đó chỉ nói một chữ:

- Cút.

Vào lúc này, thân thể vị phu nhân không khỏi run lên, sắc mặt trở nên tái mét. Bà ta không có chút do dự liền nắm tay đứa bé trai vội vã rời khỏi, nhưng bởi vì hoảng loạn nên vướng chân ngã nhào, nhìn bà ta vô cùng thảm hại.

Sở Phong thấy thế thì bất đắc dĩ lắc lắc đầu rồi sau đó đi đến trước mặt cô gái hành lễ, nói:

- Đa tạ Sở Nguyệt sư tỷ.

Sở Nguyệt có chút hờn giận, nói:

- Sao đệ vẫn còn khách sáo với tỷ, chúng ta vốn là người một nhà mà.

Cô ấy nói như vậy cũng không sai, Sở Phong và cô ấy quả thực là người một nhà, bọn họ cùng đến từ một thế gia, Sở Gia. Sở Nguyệt này chính là con gái Nhị bá, là biểu tỷ của Sở Phong, chỉ hơn Sở Phong một tuổi thôi.

Nhưng mà vào ba năm trước, Sở Nguyệt đã thông qua nội môn khảo hạch và trở thành nội môn đệ tử, hiện giờ đã là cao thủ Linh Vũ Cảnh tứ trọng.

- Tông môn có quy củ của tông môn, luôn luôn phải tuân thủ theo.

Sở Phong cười sáng lạn, nói:

Nhưng khi Sở Nguyệt nhìn thấy Sở Phong như vậy thì trong lòng cũng vô cùng đau xót:

- Sở Phong đệ, đệ vẫn không tham gia khảo hạch nội môn đệ tử năm nay sao? Chẳng lẽ đệ còn chưa có đạt tới Linh Vũ Cảnh tam trọng?

Sở Phong không trả lời, trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, không ai biết rõ ý nghĩ trong lòng cậu ta.

Thấy thế, Sở Nguyệt gỡ một cái túi gấm từ bên hông xuống rồi đặt vào trong tay Sở Phong:
- Hãy đem nó đi luyện hóa, có lẽ nó có thể giúp đệ đột phá Linh Vũ Cảnh tam trọng.

Sở Phong mở cái túi gấm ra, ngay lập tức, một dòng linh khí bức người tỏa ra, một gốc cây có kích thước bằng một ngón tay, thật sự là Tiên Linh Thảo sáng lấp lánh đang nằm trong đó.

- Sở Nguyệt tỷ, vật này quá quý giá, ta không thể nhận được.

Sở Phong vội vàng trả lại túi gấm cho Sở Nguyệt.

Tiên Linh Thảo chính là thần dược dùng để tu luyện, là vật cực kỳ quý giá, đối với võ giả Linh Vũ Cảnh đều có công hiệu vô tận, mà Sở Gia vì để cho bọn họ có thể cấp tốc nâng cao tu vi nên hằng năm đều cấp cho mỗi người bọn họ một gốc Tiên Linh Thảo, có lẽ gốc này cũng là do gia tộc cấp cho Sở Nguyệt nhưng Sở nguyệt vẫn chưa dùng đến, bây giờ lại đem cho hắn, điều này làm cho Sở Phong vô cùng cảm động nên lại càng không dám nhận.

Sở Nguyệt có chút tức giận nói:

- Tỷ đã nói cho đệ thì đệ hãy nhận đi, hay là đệ vẫn không xem ta là tỷ tỷ của đệ.

- Ôi, Sở Nguyệt tỷ hào phóng như thế từ lúc nào vậy, ngay cả Tiên Linh Thảo quý giá như vậy mà cũng muốn tặng người khác? Tỷ xem, đệ cũng giống như đệ đệ của tỷ vậy, đúng lúc gần đây sắp sửa đột phá Linh Vũ Cảnh tứ trọng, hay là Sở Nguyệt tỷ đem Tiên Linh Thảo này tặng cho đệ đi?

Một cậu thiếu niên tuổi tác xấp xỉ Sở Phong đang đi tới, trên người hắn cũng mặc y phục nội môn đệ tử. Hắn tên là Sở Chân cũng đến từ Sở Gia, năm năm trước hắn cùng Sở Phong bái nhập vào Thanh Long Tông, chẳng qua hai năm trước, hắn đã trở thành nội môn đệ tử.

- Sở Chân, đệ sớm đã đột phá Linh Vũ Cảnh tam trọng, thành công ngưng tụ linh khí, cho dù không có Tiên Linh Thảo cũng có thể thăng cấp rất nhanh. Nhưng đến bây giờ, Sở Phong đệ còn chưa ngưng tụ được linh khí, Tiên Linh Thảo này đối với đệ ấy càng quan trọng hơn.

Sở Nguyệt cầm Tiên Linh Thảo cưỡng ép nhét vào trong tay Sở Phong.

- Đúng vậy, tỷ nói không sai nhưng đáng tiếc hắn không nhận ân tình của tỷ.

Sở Chân mở hai tay ra, cười rộ lên.

- Ai nói là ta không cần chứ.

Sở Phong mỉm cười, không chút khách khí đem Tiên Linh Thảo cất vào trong tay áo rồi sau đó nói:

- Sở Nguyệt tỷ, Tiên Linh Thảo này xem như là đệ mượn tỷ, sau này đệ chắc chắn sẽ hoàn trả gấp đôi.

- Ừ, tốt lắm.

Sở Nguyệt thấy Sở Phong nhận lấy thì vô cùng mừng rỡ, chỉ là tùy tiện đáp ứng với hắn, căn bản không cần Sở Phong báo đáp.

- Ngươi lấy cái gì để báo đáp chứ? Tiên Linh Thảo này cho ngươi dùng quả thực là lãng phí mà.

Sắc mặt Sở Chân đã vô cùng khó coi.

Sở Phong cười cười không thèm để ý đến hắn, nói với Sở Nguyệt:

- Sở Nguyệt tỷ, khảo hạch nội môn đệ tử năm nay đệ nhất định sẽ tham gia.

- Hừ, dựa vào ngươi? Nếu như ngươi có thể thông qua khảo hạch nội môn thì ta sẽ đưa ngươi Tiên Linh Thảo do gia tộc cấp cho ta.

Sở Chân nhìn Sở Phong với vẻ mặt xem thường.

- Lời ngươi nói là thật sao?

Sở Phong cũng không tin.

- Sở nguyệt tỷ sẽ làm chứng nhưng mà nếu như ngươi không thể nào thông qua thì sao?

- Tiên Linh Thảo năm nay của ta sẽ thuộc về ngươi.

Sau khi Sở Phong ghi nhớ những lời này lại tiếp tục làm nhiệm vụ của đệ tử ngoại môn

- Sở Chân, chúng ta đều là người một nhà, tại sao đệ bao giờ cũng gây khó khăn cho Sở Phong vậy?

Sở Nguyệt hờn giận nhìn Sở Chân.

- Người một nhà? Sở Nguyệt tỷ, tỷ cần phải hiểu rõ, Sở Phong này căn bản không phải là người của Sở Gia ta.

- Hắn tiến nhập tông môn năm năm rồi mà vẫn không thể thông qua khảo hạch nội môn đệ tử, hắn quả thật là điều sỉ nhục của Sở Gia ta. Toàn bộ Sở Gia, có người nào thích hắn chứ? Nhưng sao tỷ lại đối tốt với hắn như vậy, còn đem Tiên Linh Thảo của bản thân cho hắn dùng.

Sở Chân không thể nào giải thích được.

- Đệ thật là hồ đồ ngu xuẩn.

Sở Nguyệt có phần tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó liền bỏ đi.

Nhưng thật ra Sở Chân đứng tại chỗ nở nụ cười, hắn rất là vui vẻ, tuy là hắn không lấy được Tiên Linh Thảo của Sở Nguyệt nhưng mà hắn hiểu rõ, Tiên Linh Thảo của Sở Phong năm nay sẽ nhất định là của hắn.

Đêm đã về khuya, nơi ngoại môn đệ tử nghỉ ngơi chỉ còn một mảnh đen tối.

Bận rộn cả ngày, tất cả mọi người thực mệt mỏi nên đã đi ngủ từ sớm, chỉ có phòng Sở Phong là còn sáng đèn. Hắn ngồi xếp bằng ở đầu giường, lấy Tiên Linh Thảo mà Sở Nguyệt tặng hắn ra, khẽ nói:

- Hy vọng là gốc Tiên Linh Thảo này có thể khiến ngươi ăn no.

Nói xong, Sở phong nhắm hai mắt lại, đem Tiên Linh Thảo để giữa hai tay, xuất ra một đạo pháp quyết kỳ lạ.

Mà giờ khắc này, linh khí bên trong Tiên Linh Thảo cũng bắt đầu theo lòng bàn tay của Sở Phong tiến vào cơ thể hắn, cuối cùng tập trung ở đan điền.

Cùng lúc đó, ở đan điền của Sở Phong rốt cuộc truyền đến tiếng nhai nuốt giống như có thứ gì đó đang ở trong đan điền của Sở Phong ăn uống vậy.

Nếu như là xuyên thấu làn da sẽ có thể phát hiện, ở chỗ sâu trong đan điền của Sở Phong bị một đoàn Lôi Điện chiếm giữ. Đoàn lôi điện này chia làm chín màu, mỗi một màu sắc đều giống như một con Lôi Đình Cự Thú đang nổi giận, tản ra khí tức đáng sợ không thuộc về mảnh thiên địa này.