Tu La Vũ Thần

Chương 4: So với mãnh thú còn hung tàn hơn


Sở Phong đã sớm nghe thấy đại danh của mãnh thú. Nó là một loại quái vật có năng lực tu luyện ghê gớm, từ yếu đến mạnh chia làm cửu bậc, tương ứng với tu vi của võ giả Linh Vũ cũng chia làm cửu trọng.

Nhưng mà nghe đâu, thực lực của mãnh thú cấp ba mạnh hơn nhiều so với võ giả có tu vi Linh Vũ tam trọng, thậm chí có thể cùng cao thủ tu vi Linh Vũ tứ trọng đọ sức.

Đó là lý do mà dù là Sở Phong cũng không dám sơ suất, hắn biết rõ nơi này có cơ quan, chỉ cần khởi động thì mãnh thú sẽ xuất hiện.

- Phanh.

Bỗng nhiên một âm thanh rất lớn truyền đến, những cánh cửa đá giam giữ mảnh thú đang mở ra.

- Kỳ lạ, ta còn chưa bước vào đại điện, tại sao cửa đá lại mở ra?

Sở Phong cảm thấy rất kinh ngạc.

- Ầm ầm

Thế nhưng sau đó, toàn bộ bốn mươi cánh cửa đá ở hai bên hông đại điện đều mở ra.

Sở Phong kinh ngạc trợn tròn mắt, bởi vì tại nơi tối tăm bên trong cánh cửa đá xuất hiện một đôi mắt đỏ như máu, một dòng sát khí cường đại tràn ngập đại điện.

- Ôi trời, đây không phải là muốn đùa với ta chứ?

Sở Phong chửi ầm lên, hắn rõ ràng nghe nóithử thách của cửa ải cuối cùng mỗi lần khảo hạch là một con mãnh thú nhưng tình huống hiện tại là như thế nào.

- Ô ngao...

Nhưng mà lúc này, Sở Phong căn bản không có nhiều thời gian để suy nghĩ, bởi vì thân ảnh rậm rạp đã từ phía sau cửa đá thoát ra, tiến vào bên trong đại điện.

Hắn có thể thấy rõ ràng hình dáng của đàn quái vật này, kiểu dáng chúng giống như mãnh hổ nhưng kích thước so với mãnh hổ ước chừng gấp đôi. Toàn thân nó đen thui, răng nanh và móng vuốt của nó sắc bén hơn nhiều so với những con thú bình thường khác, cùng với một đôi mắt đỏ như máu.

Tất cả có bốn mươi con mãnh thú, bề ngoài của chúng giống nhau, hẳn là cùng một loại mãnh thú, nhưng mà sau khi Sở Phong tỉ mỉ quan sát thì nhận thấy trên trán của chúng có đường vân kỳ lạ, rõ ràng đó chính là dấu hiệu phân biệt cấp bậc của bọn chúng.

- Ngao

Đúng vào lúc này, một con mảnh thú nổi giận gầm lên một tiếng nhưng nó lại nhìn về phía đài cao trong đại điện.

Cùng lúc đó, ánh mắt toàn bộ mảnh thú đều hướng về đài cao lộ ra vẻ thèm thuồng.

- Dựa vào các ngươi mà cũng muốn cướp giật sao.

Sở Phong thấy thế thì rất giận dữ, hắn làm sao có thể để những vật phẩm quý giá như vậy rơi vào trong tay mảnh thú được chứ, hắn tức giận mắng một tiếng sau đó liền hướng về phía đài cao mà chạy như bay tới.

- Ngao.

Ngay khi Sở Phong vừa bước vào đại điện thì liền rất nhanh khiến cho mảnh thú chú ý.

Tiếng gầm gừ lần nữa vang lên, ước chừng khoảng bốn mươi con mảnh thú đều cùng lúc buông tha Tiên Linh Thảo, sau đó tất cả bọn chúng đều hướng về Sở Phong mà tấn tông, dường như là đối với bọn chúng mà nói thì máu thịt của nhân loại càng có sức hấp dẫn hơn so với Tiên Linh Thảo.

- Cút ngay.

Một con mãnh thú cấp hai lao đến nhưng mà Sở Phong chỉ đánh ra một quyền liền đem đầu của nó đánh nát, căn bản là nó không thể chịu được một quyền của Sở Phong.

Nhưng ngay lúc đó tất cả mảnh thú khác cũng tấn công tới, loại sát khí đáng sợ này đủ làm cho một người hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Nhưng mà Sở Phong không có chút sợ hãi, hắn khỏe mạnh, nhanh nhẹn như Linh Hầu, trái phải tung quyền, nhảy lên xuyên qua đám mảnh thú, mỗi lần ra chiêu thì nhất định có một con mảnh thú toi mạng.

Giờ khắc này, so sánh với mãnh thú hung tàn thì Sở Phong càng giống như một con quái vật đáng sợ, khắp thân thể hắn đều là vũ khí lợi hại cho dù mảnh thú da dày thịt béo đi nữa cũng không thể ngăn cản được một quyền của hắn.

Lúc này, Sở Phong có thể cảm giác được, ở trong cơ thể hắn không chỉ có thiên địa linh khí mà còn có cái làm cho hắn vừa yêu vừa hận - Cửu Sắc Thần Lôi không ngừng tỏa ra, đúng là thần lôi này cho hắn sức mạnh cường đại, đem thân thể hắn rèn luyện vô cùng hoàn mỹ.

- Rống.

Nhưng ngay khi Sở Phong giết đỏ mắt cả lên thì phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng rống giận rất chói tai. Hắn xoay người ra sau, vừa nhìn thì vô cùng kinh hãi, một bộ móng vuốt thật lớn của một con mãnh thú sắp chộp tới đầu hắn.

Bộ móng vuốt này rất lớn không giống như bình thường, so với những con mãnh thú khác không biết cường đại hơn bao nhiêu lần. Nếu như bị nó bắt trúng thì chắc chắn đầu sẽ bị vỡ nát.

- Vù.

Sở Phong liền phản ứng theo bản năng lui về phía sau một bước, muốn né tránh móng vuốt cực lớn này. Nhưng tốc độ của móng vuốt thực sự quá nhanh, tuy là Sở Phong đã tránh né công kích vào đầu nhưng nó lại hung hăng chộp trên ngực Sở Phong.

- A…

Ngực bị xé rách ra, miệng vết thương máu chảy đầm đìa, đau đớn chết người khiến Sở Phong nhịn không được mà gào thét.

- Ta phải giết ngươi.
Càng đau đớn lại càng khiến Sở Phong căm phẫn hơn.

Hắn đã nhận thấy trên trán con mảnh thú tập kích bất ngờ đó có bốn đường vân, chứng tỏ nó là một con mảnh thú cấp bốn.

Nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ quay đầu bỏ chạy, bởi vì cho dù là cùng cảnh giới nhưng sức lực của mãnh thú chắc chắn mạnh mẽ hơn so với con người.

Nhưng Sở Phong chẳng những không có bỏ chạy, ngược lại hắn còn điên cuồng công kích sau gáy của con mãnh thú, hắn hành động như thể không muốn sống nữa vậy, ngay cả những con mãnh thú không có linh tính cũng vô thức mà sửng sốt.

- Oanh.

Nhưng mà cho dù mãnh thú có sững sờ đi nữa thì Sở Phong vẫn tung ra một quyền rắn chắc đánh trên trán của nó.

Không thể tưởng tượng là giữa lúc máu thịt bắn tung tóe khắp nơi lại truyền đến một tiếng như là tiếng sắc thép va chạm vào nhau phát nổ.

Ngay cả Sở Phong cũng cảm thấy nắm đấm của hắn vẫn còn nhức mỏi tê tái, giống như hắn không phải đánh lên đầu mảnh thú mà là đánh vào tường đồng vách sắc vậy.

- Ô Ngao.

Thật ra Sở Phong đánh ra một quyền này cũng không hề nhẹ, con mảnh thú kia đau đớn kêu rên một tiếng, cuối cùng lui lại mấy bước, dễ dàng nhận thấy nó cũng rất là đau đớn.

- Chết đi.

Sở Phong thấy đòn công kích của mình có tác dụng nên chắc chắn hắn sẽ không lưu tình, cánh tay tiếp tục khởi động, quyền ảnh bắt đầu bay tán loạn khắp nơi trong không trung, nắm đấm nặng nề rơi xuống như mưa to xối xả, liên tục nện trên mình con mảnh thú kia.

Không thể không nói, sức lực bạo phát của Sở Phong thực sự quá mạnh mẽ, khi hắn điên cuồng tấn công xuống thì con mảnh thú so với hắn lớn hơn gấp mấy lần kia lại cuống quít lui về phía sau, thậm chí có mấy con mảnh thú khác muốn đánh lén hắn thì chính nó cũng không thể nào ngờ lại bị Sở Phong đánh cho một quyền chết tươi.

Đến cuối cùng, ước chừng toàn bộ bốn mươi con mãnh thú đã bị Sở Phong đánh nằm la liệt trên mặt đất, đa số thân thể đứt lìa ra, chết cực kỳ thảm thiết.

- Hừ hừ.

Lúc này, Sở Phong đứng trong vũng máu thở hổn hển.

Sau một phen quyết chiến, thân thể hắn đầy vết thương, nhìn rất thảm thương, thật ra trừ bỏ vết thương do mãnh thú cấp bốn công kích ra thì những vết thương do các con mãnh thú khác tạo thành chỉ đơn giản là vết thương ngoài da, căn bản chưa thâm nhập vào thịt.

- Đến tột cùng thì cơ thể này của ta có bao nhiêu cường hãn đây?.

Sở phong tự hỏi chính mình, so sánh với những con mảnh thú đó hắn cảm thấy cơ thể chính mình như là sắt thép.

Thân thể như vậy quả thật vượt qua giới hạn của nhân loại, hắn lại một lần nữa nhận thức được tính đặc biệt của bản thân.

Sở Phong liếc mắt nhìn xung quanh bốn phía, sau đó nhảy lên đài cao, hắn nhìn cũng chưa từng nhìn liền đem vũ kỹ cùng Tiên Linh Thảo bỏ vào trong ngực.

Sau khi Sở Phong làm xong những việc này thì hắn cũng không có mở cửa đại môn đang đóng kia, mà quay trở lại con đường lúc trước hắn đến, lại đi vào trong cơ quan trận.

Nhưng lúc Sở Phong rời đi không lâu thì phía sau cửa thạch thất nhốt mảnh thú lại đi ra hơn mười đạo thân ảnh, người dẫn đầu chính là Tô Nhu.

Giờ khắc này, bất luận là Tô Nhu hay đám trưởng lão lớn tuổi kia đều có vẻ mặt vô cùng quái dị.

Tuy rằng chỉ chứng kiến Sở Phong liên tục ra nắm đấm giết chết mãnh thú cấp bốn. Nhưng nhiều mãnh thú như vậy bị một cậu thiếu niên giết chết, bọn họ vẫn cảm thấy không thể nào tin nổi.

- Lý trưởng lão, đứa nhỏ đó là ai?.

Tô Nhu hỏi.

Lý trưởng lão không có trả lời mà nhìn về những trưởng lão lớn tuổi khác, nhưng bọn họ đều lắc đầu không biết.

- Một đệ tử xuất sắc như vậy mà các ngươi lại không biết hắn tên gọi là gì à?

Tô Nhu tức giận nhíu mày.

- Ngoại môn đệ tử thực sự rất nhiều, nếu hắn có ý che giấu thực lực thì chúng tôi làm sao...

Vẻ mặt Lý trưởng lão tràn đầy vẻ bất đắc dĩ nói.

- Được rồi, mau chóng điều tra hắn cho rõ ràng sau đó nói cho ta biết.

- Còn nữa, nếu hắn đã không muốn bộc lộ tu vi bản thân thì hãy làm như hắn mong muốn, đừng cho hắn biết là chúng ta đã biết rõ thực lực của hắn.

Tô Nhu căn dặn.

- Tuân mệnh.

Bọn người Lý trưởng lão cung kính đáp ứng, bọn hắn không dám bất kính với vị nội môn trưởng lão này.

Tô Nhu thích thú nhìn thoáng qua phương hướng Sở Phong rời đi, sau đónàng tiêu sái tiến vào thạch thất