Tu La Vũ Thần

Chương 18: Tiếng thét chói tai trong rừng.


- Ta thấy Sở Phong ngươi quá vô dụng rồi, suốt một ngày mà cuối cùng không hề thu hoạch được gì.

Sở Tuyết nhìn thấy cái túi mà Sở Phong mang theo bên người vẫn nhăn nhúm như cũ thì bắt đầu cười mỉa mai, nói móc.

- Phải không, hình như thu hoạch của tất cả mười người các ngươi cũng không có hơn ta bao nhiêu nhỉ?

Sở Phong liếc nhìn một cái thì đã thấy túi đeo bên người của đám người Sở Tuyết cũng nhăn nhúm như vậy thì lên tiếng trêu chọc:

- Thật không hiểu Sở Uy nghĩ như thế nào mà lại đem mười đứa vô tích sự như các ngươi phân thành một tổ. Hơn nữa mười đứa vô tích sự còn chạy tới Trung vi, lẽ nào các ngươi đến đây để dạo chơi mà lương khô của các ngươi đủ dùng sao?

- Nói láo.

Sở Tuyết nghe Sở Phong nói thế thì giận đến tím mặt, mà vẻ mặt của chín kẻ nô tài bên cạnh cô ta cũng khó chịu không kém. Nhất là cái tên Sở Cao kia lại càng tức giận hơn, hắn chỉ vào mặt Sở Phong, quát to:

- Ngươi dám bất kính với tiểu thư nhà ta, ngươi có tin là ta sẽ phế bỏ ngươi.

- Nếu như ngươi cảm thấy mình có bản lĩnh thì ngươi cứ qua đây làm thử xem.

Sở Phong khinh thường liếc Sở Cao một cái rồi tiếp tục cúi đầu ăn lương khô.

- Ngươi nghĩ rằng ta không dám?

Sở Cao vừa nói chuyện, vừa hung hăng đi về phía Sở Phong. Dưới chân hắn nổi lên một cơn lốc xoáy cuốn theo những tảng đá cùng lá cây xung quanh, không thể nghi ngờ, đây chính là thực lực Linh Vũ tứ trọng.

Nhưng ngay khi Sở Cao vừa tới gần Sở Phong thì bỗng nhiên Sở Phong ngẩng đầu lên, một đôi mắt đỏ bắn ra hai đạo hàn quang như lưỡi đao sắc bén mà đâm vào hai mắt của Sở Cao.

- Phụp.

Lúc này, Sở Cao vội vàng dừng bước, sau đó vội vàng lui về sau hai bước, bởi vì khi hắn thoáng nhìn thấy ánh mắt của Sở Phong thì đồng thời cảm nhận được một lực uy hiếp rất lớn.

Cái loại uy hiếp này làm cho Sở Cao cảm thấy sống lưng phát rét, trong lòng hoảng hốt. Bởi vì hắn đã từng cảm nhận qua loại uy hiếp này, cho nên hắn biết rõ người có thể tạo nên lực uy hiếp như vậy với hắn đáng sợ đến dường nào.

Mặc dù hắn cũng cảm thấy rất khó tin, dù sao Sở Phong cũng chỉ có tu vi Linh Vũ tứ trọng, hơn nữa Sở Phong vừa mới vào nội môn. Nhưng mà loại uy hiếp này nói cho hắn biết hắn không nên cùng Sở Phong giao thủ.

- Ực.

Sở Cao âm thầm nuốt nước miếng rồi không chút do dự mà xoay người quay trở về, mà tình huống phát triển như vậy làm cho đám người Sở Tuyết vô cùng bối rối, tại sao chưa có đánh thì đã lui trở về rồi? Việc này quá mất mặt đi.

Nhưng nếu để cho bọn chúng biết là Sở Cao bị một ánh mắt của Sở Phong hù dọa chạy trở về thì bọn chúng sẽ càng cảm thấy mất mặt hơn.

- Sở Cao, ngươi làm sao vậy?

Sở Tuyết nổi giận đùng đùng, trách cứ.

- Tiểu thư, ta...

Sở Cao không biết trả lời như thế nào.

- Đồ vô dụng.

Sở Tuyết nhìn thấy bộ dáng hèn nhát của Sở Cao thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng cũng không biết làm thế nào. Cuối cùng nàng chỉ có thể hung hăng nói với Sở Phong:

- Sở Phong, ngươi thật là có tiến triển đấy, nhưng mà ngươi không quên là lúc ngươi còn bé đã từng bị Hồng Phi Ca đánh rất thảm hại chứ? Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất là vĩnh viễn đừng quay trở về Sở gia, nếu không thì ta sẽ bảo Hồng Phi Ca đánh ngươi thảm hại hơn trước nữa.

Sở Phong nghe Sở Tuyết nói như thế thì hai tay đột nhiên nắm chặt, lương khô trong tay bị bóp thành phấn vụn. Một trận gió mạnh nổi lên, lấy hắn làm trung tâm mà cuộn sạch mọi thứ xung quanh, thổi đám người Sở Tuyết liên tiếp lùi về phía sau, ngay cả Sở Cao kia cũng khó mà chống đỡ.

Sở Hồng Phi từng nhục nhã Sở Phong. Sở Phong vĩnh viễn cũng sẽ không quên được, năm ấy, hắn chỉ mới có tám tuổi đã bị Sở Phi Hồng đánh cho không thể đứng nổi, ước chừng là hắn phải nằm ở trên giường nữa tháng.

Việc đáng nhắc đến là sau khi sự việc xảy ra, Sở Cô Vũ có đi tìm Sở Hồng Phi nói lý lẽ nhưng lại bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Chuyện này đã trở thành một cây gai trong lòng của Sở Phong, nếu cây gai này không được rút ra thì khi hắn nhớ tới sẽ bị đâm vô cùng đau nhức.
Sở Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt tản ra hàn khí dày đặc, rồi lấy một loại âm thanh lạnh như băng mà nói với Sở Tuyết:

- Sở Tuyết, ngươi cứ đi nói với Sở Hồng Phi, tộc hội năm nay, Sở Phong ta nhất định sẽ trở về để đánh cho hắn quỳ xuống đất mà cầu xin ta tha thứ. Mà lúc này, các ngươi tốt nhất là lập tức biến mất khỏi tầm mắt của ta, nếu không thì ta sẽ khiến cho các ngươi hối hận.

Nếu đổi lại là thường ngày thì Sở Tuyết nhất định sẽ phản bác lại Sở Phong, nhưng mà trước mắt nàng không có can đảm. Giờ khắc này, trên người Sở Phong toát ra hơi thở khiến cho hai chân nàng như mềm nhũn, cơ thể run rẩy, nàng biết rõ cảm giác này chính là sợ hãi.

Cuối cùng Sở Tuyết vẫn không có cãi lại mà là xoay người đi về phía rừng núi. Về phần Sở Cao thì cũng vội vàng đuổi theo Sở Tuyết, bởi vì hắn cũng giống như là Sở Tuyết đều không cách nào chống lại hơi thở cường đại của Sở Phong.

Sau khi đám người Sở Tuyết rời khỏi thì Sở Phong thu thập hành trang qua loa rồi tiếp tục lên đường. Bởi vì hắn biết rõ Sở Hồng Phi đó cũng không phải là một cây đèn cạn dầu. Không những năm đó ở Sở gia có thể đánh hắn tới như vậy mà hôm nay thành tựu của hắn cũng gần bằng Sở Cô Vũ.

Sở Hồng Phi là người của Sở gia, ngoại trừ Sở Cô Vũ bái nhập nhất đẳng tông môn ra thì hắn lại được nhất đẳng tông môn tuyển chọn, từ đó đã cho thấy tư chất luyện võ của hắn cường đại như thế nào. Hơn nữa, từ lúc Sở Hồng Phi đó bái nhập tông môn thì trước sau vẫn chưa từng quay trở về Sở gia nên không một ai biết rõ thực lực của hắn rốt cuộc là mạnh đến cỡ nào.

Nhưng mà Sở Phong cho rằng tộc hội năm nay, Sở Hồng Phi nhất định sẽ trở về Sở gia, vì dù sao thì phụ thân của hắn cũng là một trong những người tranh cử chức vị gia chủ.

Mà theo như tư chất của Sở Hồng Phi thì dù là hôm nay hắn chưa đạt đến Linh Vũ lục trọng thì ít nhất cũng là Linh Vũ ngũ trọng. Đó chính là lý do mà vì sao Sở Phong nhất định phải nhanh chóng nâng cao thực lực, ít nhất cũng phải đạt đến Linh Vũ ngũ trọng.

- A! Không được đụng vào ta...

Nhưng mà Sở Phong mới vừa đi khỏi không lâu thì một tiếng gào thét chói tai từ trong rừng truyền tới, tiếng thét kia đúng là của Sở Tuyết.

Ngay lúc này, Sở Phong khẽ nhíu mày, thân hình có hơi do dự nhưng sau đó vẫn chạy như bay đến nơi phát ra âm thanh đó.

Cùng lúc đó, tại một mảnh đất trống ở sâu trong rừng, một màn vô cùng khinh khủng đang diễn ra. Chín người Sở Cao đang run lẩy bẩy đứng ở một bên, trên mặt bọn chúng tràn đầy vẻ hoảng sợ, mà ở giữa mảnh đất trống, Sở Tuyết đang bị ba gã nam tử trêu ghẹo.

Ba người này đều là thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt thì vô cùng thô tục. Nhưng mà sau lưng của bọn họ đều đeo một thanh Huyền Thiết Kiếm, bọn chúng chính là thành viên của Kiếm Đạo Minh.

- Vị sư muội này đừng sợ, chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn cùng muội tâm sự một chút mà thôi.

Trong đó một gã nam tử mặt rỗ đang kéo trường bào màu tím của Sở Tuyết xuống, một tay y phục đã bị hắn xé bỏ, lộ ra da thịt trắng như tuyết.

- Ô, thật là trắng nha. Ta rất thích những nha đầu trắng nõn như muội.

Hai kẻ còn lại cũng đang cùng nhau sờ soạn trên người của Sở Tuyết. Trong mắt bọn chúng tràn đầy dâm đãng, nước bọt chảy đầy trên miệng.

- Thân là đồng môn mà các ngươi lại đối với ta như vậy sao? Các ngươi không sợ trưởng lão sẽ trị tội các ngươi à?

Trên mặt Sở Tuyết ướt đẫm nước mắt, vùng vẫy trong vô vọng.

- Sư muội, đây là chúng ta đang bảo vệ ngươi, trưởng lão khen ngợi chúng ta còn không kịp nữa thì làm sao lại trách phạt chứ?

- Nếu như muội cứ đi theo đám người ăn hại này thì còn nguy hiểm hơn, muội vẫn nên phục vụ ba chúng ta thật tốt. Đợi đến khi hội săn bắt linh dược kết thúc thì chúng ta sẽ cho muội một chút phần thưởng, ha ha ha...

Đến đêm tối, ba người vô cùng hiu quạnh nên lúc này có thể gặp được một con cừu non như Sở Tuyết thì làm sao mà bọn chúng có thể bỏ qua được chứ.

- Ba vị sư huynh, cầu xin các huynh buông tha cho tiểu thư nhà ta.

Sở Cao run rẩy cầu xin.

- Bụp.

Nhưng mà Sở Cao vừa dứt lời thì một tên trong bọn chúng liền rút thanh Huyết Thiết Kiếm đeo sau lưng ra vung về phía Sở Cao, một đạo kình phong bay vút qua người Sở Cao.

- Phốc phốc.

Sau trận kình phong thì trên đùi Sở Cao xuất hiện một vết thương rất dài, máu chảy đầm đìa. Sở Cao thở phù phù nặng nề rồi quỳ trên mặt đất.

- Linh Vũ ngũ trọng!

Những người còn lại của Sở gia thấy vậy thì đều bị dọa liên tiếp lui về phía sau. Dễ dàng nhận thấy, một người có thể dùng một kích Phong Vũ Nhận đã đánh bại được Sở Cao thì chắc chắn người này có tu vi Linh Vũ ngũ trọng.