Tu La Vũ Thần

Chương 31: Khách không mời mà đến


- Thật là náo nhiệt.

Nhưng ngay khi thành viên của Sở gia tiến vào Diễn Võ Trường không lâu thì có một nhóm người hùng dũng bước vào.

- Là Hứa gia ở Lâm Trấn.

- Từ trước đến giờ, Hứa gia này không phải cùng với Sở gia bất hòa ư, sao lúc này lại dám tới Sở gia chứ?

Rất nhiều người đều nhận ra lai lịch của đám người này, bọn chúng chính là thế lực đối địch lớn nhất của Sở gia - Hứa gia

Hứa gia này là bá chủ của Lâm Trấn, bởi vì chuyện tranh đoạt tài nguyên mà không ít lần cùng Sở gia phát sinh mâu thuẫn. Rất nhiều người đều cho rằng Sở gia và Hứa gia sớm muộn gì cũng sẽ có một trận đại chiến.

Mà lúc này, Hứa gia lại đem nhiều người đến như vậy nên mọi người đều nghĩ là Hứa gia đến quấy rối.

- Hứa Cường, hôm nay là tộc hội của Sở gia ta, ngươi đến đây làm gì chứ?

Thấy vậy thì Lão đại - Sở Nhân Nghĩa, cũng là phụ thân của Sở Uy dẫn đầu một nhóm người đi đến nghênh đón.

- Sở Nhân Nghĩa, ngươi khẩn trương như vậy làm gì chứ, ta chỉ tới tham gia náo nhiệt thôi.

Tên nam tử tên Hứa Cường nhìn thoáng qua Sở Nhân Nghĩa với ánh mắt khinh thường, loại ánh mắt đó căn bản không xem Sở Nhân Nghĩa ra gì.

đọc ngantruyen.com Hứa Cường cũng là người lớn nhất trong thế hệ con cháu đời thứ hai của Hứa gia, nhưng mà hắn không giống như Sở Nhân Nghĩa, hắn từ lâu đã được quyết định là gia chủ tương lai của Sở gia, hơn nữa hắn còn là cao thủ Linh Vũ cửu trọng.

Đó chính là lý do mà ở trong mắt hắn, Sở Nhân nghĩa căn bản là không cùng cấp bậc với hắn. Ở Sở gia, người có tư cách cùng hắn nói chuyện chỉ có gia chủ đương nhiệm Sở Nguyên Bá.

- Hứa Cường, tộc hội của Sở gia ta không có chào đón người của Sở gia ta.

Đúng vào lúc này, Sở Uyên cũng đi tới.

- Sao lại như thế, Sở gia không còn ai nữa ư? Đâu đến phiên các ngươi nói với ta những lời như vậy?

Mặt Hứa Cường biến sắc, khí tức Linh Vũ cửu trọng không có chút giấu diếm tỏa ra, truyền đến đám người Sở Nhân Nghĩa.

Lúc này, Sở Nhân Nghĩa khẽ nhíu mày, hắn chỉ có tu vi Linh Vũ bát trọng nên căn bản là không có cách nào chống đỡ dòng khí tức này, nhưng ngay khi hắn đang lúng túng thì Sở Uyên bước ra phía trước một bước nói:

- Đối phó với loại người như ngươi thì một mình Sở Uyên ta cũng đủ rồi.

Giọng nói vừa vang lên thì trong cơ thể của Sở Uyên cũng bắn ra một luồng khí tức rất mạnh mẽ, luồng khí tức đó không chỉ triệt tiêu luồng khí tức của Sở Cường mà còn bức ép đám người của Hứa gia.

Sự việc xảy ra quá nhanh, Hứa Cường còn chưa có phản ứng kịp thì đám người sau lưng hắn đã bị luồng khí tức trên người của Sở Uyên làm chấn động liên tiếp lùi về sau mấy bước, chỉ có mình Hứa Cường là có năng lực chống lại thôi.

- Linh Vũ cửu trọng?

Vẻ mặt của Hứa Cường rất hoảng hốt, cho dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không ngờ là Sở uyên cũng đạt đến Linh Vũ cửu trọng. Hơn nữa, luồng khí tức này so với hắn cũng mạnh mẽ không kém.

- Linh Vũ cửu trọng, lão ngũ Sở gia - Sở Uyên không ngờ đã đạt đến Linh Vũ cửu trọng.

- Thật là lợi hại, chỉ bằng chừng ấy tuổi đã đạt đến Linh Vũ cửu trọng, xem ra vị trí gia chủ của Sở gia trừ hắn ra thì không thể là ai khác.

Mọi người cảm nhận được khí tức trên người Sở Uyên thì cả bên trong lẫn bên ngoài Diễn Võ Trường đều sôi nổi cả lên.

Ngay cả Sở Nguyên Bá đang ngồi ở ghế cao nhất trên đài cũng hơi biến sắc, trong mắt hiện lên một niềm vui mừng khôn xiết.

- Ngũ đệ đột phá khi nào vậy?

Sở Nhân Nghĩa kích động hỏi.

- Đại ca, đệ cũng vừa mới đột phá cách đây vài ngày thôi.

Sở Uyên mỉm cười trả lời, trước nay Sở Uyên vẫn luôn rất kính trọng vị đại ca này.

- Tốt, tốt lắm, đột phá là tốt rồi, xem ra vị trí gia chủ Sở gia ta không phải là tên tiểu tử Mạc Chút Lạp nữa rồi.

Sở Nhân Nghĩa vừa mỉm cười vừa vỗ vỗ vai của Sở Uyên, tiếng cười này là phát ra từ tận đáy lòng, bởi vì hắn thật tâm cảm thấy vui mừng thay Sở Uyên.

Tuy rằng theo lý mà nói, hắn thân là lão đại thì hẳn là phải ngồi ở vị trí gia chủ nhưng hắn cũng không quan tâm đến những vấn đề này, hắn chỉ quan tâm đến sự cường thịnh của Sở gia mà thôi.
- Đại ca à! Lời này nói ra bây giờ e rằng còn quá sớm đi.

Đột nhiên lại có một luồng khí tức Linh Vũ cửu trọng từ phía sau Sở Nhân Nghĩa truyền đến.

Mọi người vội quay đầu lại xem thế nào thì không chỉ Sở Nhân Nghĩa mà ngay cả Sở Uyên cũng biến sắc.

Bởi vì sau lưng bọn họ chính là một gã nam tử độ tuổi trung niên có khuôn mặt trắng nõn đang chầm chậm đi tới, người này chính là lão lục Sở gia - Sở Nam Sơn phụ thân của Sở Hồng Phi.

- Lão lục, đệ cũng bước vào Linh Vũ cửu trọng rồi ư?

Trên mặt Sở Nhân Nghĩa vốn đang mừng rỡ như điên, giờ lại vui mừng thêm mấy phần.

- Đại ca à, Linh Vũ cửu trọng thôi mà có cần kích động đến như vậy không, mục tiêu của lục đệ huynh là Nguyên Vũ Cảnh cơ.

Sở Nam Sơn lãnh đạm cười một tiếng, toàn thân đều tản ra vẻ vô cùng kiêu ngạo.

- Lão lục Sở gia cũng đạt đến Linh Vũ cửu trọng, xem ra thì vị trí gia chủ Sở gia do ai nắm giữ còn chưa chắc nha.

- Chậc chậc, xem ra hôm nay sẽ có một trận khảo thí hấp dẫn rồi.

Tiếng kinh hô của những người xem náo nhiệt vang lên không dứt, nhưng mà sắc mặt của những thế lực ở vùng phụ cận đã rất khó coi, bọn họ biết rõ việc Sở gia đột nhiên lại có hai vị cao thủ Linh Vũ cửu trọng đại biểu cho cái gì.

Ngay cả Hứa Cường lúc trước còn hung hăng càng quấy bây giờ cũng nhíu mày, khóe miệng co giật, bởi vì đối với Hứa gia mà nói thì chuyện này cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

- Người tới là khách, Nhân Nghĩa, con hãy mời Hứa gia vào chỗ ngồi đi.

Đúng lúc này, một tràng cười vang dội như tiếng sấm vang lên, hóa ra là Sở Nguyên Bá lên tiếng.

Giờ khắc này, trên mặt Sở Nguyên Bá tràn ngập vui vẻ, nếp nhăn trên mặt đều hiện lên rất rõ, Sở Uyên cùng với Sở Nam Sơn là hai đứa con nhỏ nhất của hắn, với độ tuổi như vậy mà chúng đều tiến vào Linh Vũ cửu trọng thì chuyện bước vào Nguyên Vũ Cảnh chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Điều này đại biểu cho Sở gia đã có người kế tục, như thế bảo hắn không vui vẻ sao được chứ. Bởi vì phần vui vẻ này nên hắn mới có thể không tính toán mục đích đến đây của đám người Hứa Cường mà ngược lại bảo Sở Nhân Nghĩa mời bọn chúng vào chỗ ngồi.

- Chư vị Hứa gia, xin mời!

Sở Nhân Nghĩa nghe phụ thân lên tiếng như vậy thì cũng không tiện nói gì thêm, hắn buộc lòng phải dẫn đám người của Hứa gia đến chỗ ngồi.

Sở Uyên vốn định đuổi theo nhưng đúng lúc này, Sở Nam Sơn lại tiến đến gần, nói nhỏ:

- Ngũ ca à, huynh đoán xem phụ thân sẽ chọn huynh hay là chọn đệ đây?

- Chuyện này thì phải đi hỏi phụ thân chứ.

Sở Uyên liếc hắn một cái rồi bước nhanh đi.

Tuy hai người bọn họ là huynh đệ nhưng từ trước đến nay, Sở Uyên vẫn luôn có ác cảm đối với thủ đoạn làm việc của Sở Nam Sơn, nếu như hỏi Sở Uyên là người nào mà hắn không hy vọng ngồi vào ghế gia chủ nhất thì chắc chắn người đó chính là Sở Nam Sơn.

"Hừ.

Lúc Sở Uyên rời đi thì trong nháy mắt nụ cười trên mặt của Sở Nam Sơn cũng biến mất, trong mắt hiện ra một tia âm u lạnh lẽo.

Nhưng mà so sánh với bọn họ thì ba người tranh cử chức vị gia chủ của Sở gia còn lại trong số sáu nhi tử cũng bắt đầu mặt ủ mày chau, nhanh như vậy đã bỏ mất cơ hội tranh ghế gia chủ nên bọn họ thực sự là không cam lòng, nhưng người buồn bực nhất chính là Lão tứ Sở gia.

Lão tứ Sở gia có tu vi Linh Vũ bát trọng, nếu không phải đứa con phá gia chi tử của hắn - Sở Tầm làm mất linh châu mà hắn tốn rất nhiều tiền để mua thì rất có khả năng là bây giờ hắn cũng bước vào Linh Vũ cửu trọng, cũng có thể như Sở Uyên và Sở Nam Sơn nổi danh ở trước mặt nhiều khách quý như vậy.

Hắn càng nghĩ thì càng giận, giận đến nghiến răng nghiến lợi, giận đến sôi máu lên, hắn âm thầm quyết định sau khi tộc hội kết thúc hắn nhất định sẽ thưởng thêm cho Sở Tầm vài cái roi da, nếu không thì rất khó tiêu mối hận trong lòng hắn.

- Tiêu rồi, xem ánh mắt phụ thân kìa, dứt khoát có thể giết người. Sau khi tộc hội chấm dứt ta phải nhanh chóng trở về Thiên Phong Tông, nhất định không thể để cho phụ thân bắt được ta.

Ở một góc bên ngoài Diễn Võ Trường, Sở Tầm đang lén lút quan sát vẻ mặt của phụ thân, trong lòng nhớ tới hôm đó khi phụ thân xử phạt thì không nhịn được sờ soạng chỗ nhô ra ở trên viền mắt, tức khắc một hồi đau nhói như kim châm truyền đến, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Sở Phong, món nợ này ta nhất định sẽ tìm ngươi tính.

- Chao ôi, đây không phải là Sở Tầm sao, mặt mũi ngươi sao lại thế này, chuyện gì đã xảy ra? Bị ai đánh ra nông nổi này?

Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên.

Sở Tầm vừa ngẩng đầu lên thì sắc mặt tức khắc biến đổi, bởi vì kẻ đầu sỏ khiến hắn phải chịu đòn roi tàn nhẫn của phụ thân đang đứng cách đó không xa nhìn hắn, hơn nữa trên mặt kẻ đó còn treo một nụ cười hả hê.