Tu La Vũ Thần

Chương 48: Trộm mộ


- Tới đây, tới đây, để ta giới thiệu một chút, vị này chính là thành viên mới của Dực Minh chúng ta, hắn tên là Sở Phong. Đừng nhìn hắn tuổi còn nhỏ mà xem thường, bởi vì hắn thật sự không đơn giản đâu.

Tô Mỹ cười hì hì giới thiệu.

- Tô Mỹ, hắn nhỏ hơn ngươi sao?

Người bạch y nam tử đi tới, khách khí chắp tay chào Sở Phong:

- Tại hạ tên là Bạch Đồng, nghe đại danh của Sở huynh đệ đã lâu, hôm nay gặp quả thực không giống người thường.

- Khách khí.

Sở Phong cũng chắp tay đáp lễ, trước nay Sở Phong vẫn luôn lấy lễ người đối đãi với người.

Vị thiếu niên mặc trường bào hoa đào đang ôm cô gái mặt trang phục nam trang đi đến. Vị thiếu niên lấy thái độ cực kỳ tôn trọng nói:

- Ta tên là Diệp Đào Tử, đây là vị hôn thê của ta Trương Đình Tử.

Sở Phong cũng cười cười, chấp tay chào hai người, nhưng mà trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Chao ôi, Diệp Đào Tử, Trương Đình Tử, hai người này đúng là trời sinh một đôi nha, ngay cả tên cũng là tuyệt phối nha.

(ngantruyen.com - Sở Phong huynh đệ, hoan nghênh người gia nhập vào đại gia đình Dực Minh. Chuyện ngày đó, mong ngươi đừng có để trong lòng, kỳ thực thì hai chúng ta đều bị...

Long Hổ huynh đệ đi tới, lúc nói chuyện còn trộm nhìn Tô Mỹ một cái.

Tô Mỹ thấy vậy thì lập tức ho khan hai tiếng, đồng thời còn hung tợn liếc hai người, nhất thời dọa hai người sợ đến nổi đem câu nói tiếp theo thu về.

Nhưng mà năng lực quan sát của Sở Phong cực mạnh nên đã sớm nhìn ra manh mối, trong đầu âm thâm đoán, nhất định là nha đầu Tô Mỹ đã ép Long Hổ huynh đệ đi làm chuyện kỳ quái nào đó.

- Sở Phong, ngươi quả thực quá ngông cuồng rồi, Dực Minh ta có lòng tốt mời ngươi, vậy mà ngươi lại dám cự tuyệt, ngươi có tài đức gì chứ?

Đúng vào lúc này, vị thiếu niên có khuôn mặt lạnh như băng lên tiếng.

- Cổ Vân Phong, ngươi im miệng cho ta!

Tô Mỹ nghe thấy thì liền muốn phát hỏa.

- Này, Tô Mỹ hãy để hắn nói hết câu đi.

Tuy nhiên Sở Phong lại kéo Tô Mỹ ra sau lưng, cười híp mắt nhìn chằm chằm Cổ Vân Phong, sau đó nói:

- Ngươi muốn nói cái gì? Cứ nói thẳng đi!

- Ta muốn nói ngươi không xứng gia nhập Dực Minh.

Cổ Vân Phong thét lớn.

- Ầm.

Sở Phong chợt biến sắc, đột nhiên xuất thủ tung ra một đạo Hư Huyễn Chưởng, đánh lên ngực Cổ Vân Phong.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bởi vì không ai ngờ được là một người có khuôn mặt hiền hòa như Sở Phong lại hung hãn như thế, muốn động thủ liền động thủ, không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào.

- Hư Huyễn Chưởng?

Nhưng Cổ Vân Phong này cũng không phải hạng người tầm thường, liếc mắt liền nhìn ra Sở Phong thi triển loại vũ kỹ gì, lập tức vận chuyển khí tức Linh Vũ thất trọng, phản thủ một quyền, một cổ khí thế hùng hồn liền bộc phát ra, vũ kỹ người này thi triển lại là một loại vũ kỹ cấp bốn.

Sở Phong thấy vậy, tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng lại không sợ chút nào, chiêu thức biến đổi, vận dụng thức thứ nhất của Lôi Đình Tam Thức trong chớp mắt đã đi đến sau lưng Cổ Vân Phong, theo sau là một đạo Hư Huyễn Chưởng đánh vào sau lưng của của Cổ Vân Phong.

- Phanh.

Không ngoài suy đoán, một chưởng này đã đánh trúng Cổ Vân Phong, hắn cảm thấy rất bất ngờ không kịp đề phòng nên cuối cùng té ngã xuống như chó gặm xương, chật vật nằm trên đất, hơn nữa còn bay ra xa mấy thước mới dừng lại.

- Thủ đoạn của người này thật là lợi hại!

Ngoại trừ Tô Mỹ thì đám người có mặt ở miếu hoang đều vô cùng kinh hãi, hai mắt sáng ngời, nhất là Long Hổ huynh đệ càng ngạc nhiên đến há to miệng.

Sở Phong trong trí nhớ của bọn chúng chính là một người yếu đuối, ít nhất thì vô cùng yếu trước mặt Long Hổ huynh đệ.

Nhưng mà bây giờ bọn hắn mới phát hiện bản thân mình đã hoàn toàn sai lầm, nếu như nói ngay cả Cổ Vân Phong cũng không phải là đối thủ của Sở Phong thì bọn họ còn lâu mới địch lại.

Điểu này hiển nhiên đã chứng minh trước kia Sở Phong đã một mực ẩn giấu thực lực, rõ ràng trước kia giao thủ, Sở Phong đã nhường hai người bọn họ.

Giờ khắc này, hai người bọn họ rốt cuộc cũng hiểu vì sao Tô Nhu cùng với Âu Dương trưởng lão lại cực lực đề cử Sở Phong gia nhập Dực Minh, bởi vì Sở Phong hoàn toàn có đủ tư cách này.

- Bây giờ thì ngươi còn nghĩ là ta không xứng nữa không?

Sở Phong giương mắt nhìn Cổ Vân Phong đang từ dưới đất bò dậy, lạnh lùng nói.

- Ngươi là đồ khốn!

Không ngờ Cổ Vân Phong vừa đứng lên lại nổi giận gầm lên một tiếng rồi nhào tới Sở Phong lần thứ hai.

- Phanh.
Nhưng vào lúc này, thân hình Bạch Đồng chợt lóe lên, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước người Cổ Vân Phong, ngăn cản hắn lại, trầm giọng nói:

- Vừa rồi, Sở Phong huynh đệ đã giữ lại thể diện cho ngươi, ngươi cũng không cần phải tự chuốc lấy nhục.

Dễ dàng nhận thấy Cổ Vân Phong có chút sợ sệt Bạch Đồng, lại nghĩ đến thế tấn công của Sở Phong lúc trước, hừ một tiếng không nói gì nữa.

- Linh Vũ bát trọng?

Sở Phong lại đang âm thầm thán phục, bởi vì hắn cảm thấy khí tức trên người Bạch Đồng tương tự với Tô Mỹ, cũng là Linh Vũ bát trọng.

- Được rồi, cái này gọi là không đánh không thành bằng hữu, thời gian có hạn, chúng ta mau lên đường đi.

Đúng vào lúc này, Diệp Đào Tử lên tiếng.

Khi hắn hô hào xong thì đám người bắt đầu đi ra ngoài ngôi miếu hoang, nhưng Tô Mỹ lại đi đến bên cạnh Sở Phong, cười hì hì nói:

- Ngươi đúng là quá bá đạo đi, người ta còn chưa nói gì đã trực tiếp động thủ đánh người rồi.

- Hắn tự chuốc lấy đó chứ.

Sở Phong bĩu môi.

- Được rồi, kỳ thực ta rất thích tính cách này của ngươi.

Tô Mỹ cười ngọt ngào một tiếng, từ trong túi móc ra một quyển sách đưa cho Sở Phong.

- Đây là cái gì?

Sở Phong tiện tay tiếp nhận, lúc này mới phát hiện quyển sách này đã rất cổ xưa, trang sách đều đã rách nát.

Tuy nhiên sau khi Sở Phong nhìn thấy mấy cái chữ lớn viết trên sách thì hai mắt đều trở nên sáng ngời. Trên sách viết: "Huyền Công sơ cấp - Thổ Tức Pháp!"

- Là Huyền Công, cái này...

- Ngươi nói nhỏ một chút.

Tô Mỹ thấy vậy thì vội vàng lấy tay bịt kín miệng Sở Phong, hơn nữa còn rất khẩn trương nhìn ra ngoài miếu hoang sợ bị mấy người kia nghe thấy.

- Tô Mỹ, ngươi...

- Không có gì, hôm qua ta đã đáp ứng ngươi chỉ cần ngươi gia nhập Dực Minh thì ta sẽ cho ngươi Huyền Công, đây chỉ là hoàn thành lời hứa mà thôi!

Tô Mỹ thản nhiên nói.

Nhưng mà nàng vừa nói vậy thì khiến cho Sở Phong cảm thấy rất khó chịu, hôm qua tỷ muội hai người trợ giúp hắn như thế đã khiến hắn nợ một cái ân tình rất lớn, tuyệt đối không cần mang Huyền Công ra.

Nhưng mà Tô Mỹ không có tính toán những thứ này, khiến hắn cảm thấy rất áy náy, thấp giọng nói:

- Nha đầu, cảm tạ ngươi!

- Cảm tạ cái gì chứ, cất nhanh lên đi, đừng để bọn họ nhìn thấy. Còn nữa không được đưa cho người thứ hai tu luyện, bằng không ta nhất định sẽ lột da ngươi.

Tô Mỹ hung tợn giơ quả đấm hâm dọa Sở Phong, sau đó lại hoạt bát lanh lợi chạy ra ngoài.

Nhìn một tiểu nha đầu xinh đẹp lại có vài phần ngây thơ như vậy thì Sở Phong nhất thời nảy sinh thiện cảm gấp bội với Tô Mỹ.

Đám người Sở Phong một mạch lên đường đi về hướng tây, cưỡi khoái mã đi suốt hai ngày hai đêm, đã sớm ra khỏi phạm vi của Thanh Long Tông, hiển nhiên đây không phải là chấp hành nhiệm vụ tông môn rồi.

- Tô Mỹ, rốt cuộc tại sao chúng ta lại đi xa như vậy, việc này không phải quá lãng phí thời gian sao?

Sở Phong nhỏ giọng hỏi, hắn cảm thấy một nhiệm vụ mất nhiều thời gian đi đường như vậy đúng là đang lãng phí thời gian.

- Yên lặng, để ta nói cho ngươi biết, chúng ta muốn đi trộm mộ.

Tô Mỹ cười hì hì nói.

- Trộm mộ? Không phải chứ, làm việc thất đức như vậy sao?

Sở Phong bĩu môi khinh bỉ.

- Ngươi biết cái gì chứ, đây chính là mộ phần của một vị cường giả Huyền Vũ Cảnh, trong đó không chỉ cất giấu vô số linh dược, còn có nguyên dược, ngay cả huyền dược cũng có. Ngoại trừ những thứ này còn có rất nhiều huyền công, vũ kỹ, đây chính là một kho tàng cực lớn. Nếu như ngươi cảm thấy đây là hành vi thất đức thì hoàn toàn có thể không đi.

Tô Mỹ lạnh lùng hừ một cái, nói.

- Đúng là phần mộ của cường giả Huyền Vũ Cảnh sao? Nguyên dược? Huyền dược? Huyền Công vũ kỹ?

Sở Phong kinh ngạc giật nảy người, con đường tu võ chia làm bốn cảnh giới: Linh Vũ, Nguyên Vũ, Huyền Vũ, Thiên Vũ.

Nếu như nói Nguyên Vũ Cảnh là cấp độ mà miễn là người nào có tư chất tốt một chút đều có thể đạt tới, thì Huyền Vũ Cảnh chính là cấp độ mà chỉ những người nào có tư chất kiểu thiên tài xuất chúng mới có thể đạt tới.

Theo Sở Phong biết thì hiện nay, tông chủ Thanh Long Tông chỉ mới đạt tới Huyền Vũ Cảnh thôi, đây chính là cảnh giới mà chỉ có những cường giả đứng đầu Thanh Châu mới có thể đạt tới thôi.

Thiên Vũ Cảnh chính là một cảnh giới có khả năng chế ngự cực cao, một ngày đi được mấy vạn dặm, quả thực đã thoát khỏi sự ràng buộc của thiên địa, vượt qua khỏi giới hạn của con người rồi, dường như là một cảnh giới trong huyền thoại vậy.

Ít nhất ở Thanh Châu không có xuất hiện cường giả Thiên Vũ Cảnh, nhưng mà Sở Phong nghe nói bá chủ hiện tại của Cửu Châu Đại Lục, ở Khương Thị Hoàng Triều có xuất hiện một nhân vật có tu vi Thiên Vũ Cảnh.