Tu La Vũ Thần

Chương 60: Lôi Đình đệ tam thức


- Muốn chết!

Sở Phong nhìn thấy một màn như vậy thì sắc mặt lập tức đại biến, lạnh lùng đến cực điểm. Hắn nổi giận ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, từ trong thân thể bắn ra đạo đạo lôi điện.

Lôi điện bắt đầu khởi động, tựa như những con rắn uốn lượn xung quanh thân thể Sở Phong. Hơn nữa còn có thể chuyển động theo ý niệm, hóa thành năm con Lôi Long, gào thét bay đến năm tên hạch tâm đệ tử.

Tất cả mọi việc phát sinh quá nhanh, gần như bằng với tốc độ ánh sáng. Ngay cả Tô Mỹ cũng không phản kịp, nàng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy trong nháy mắt thì không gian trước mặt đã bị lôi quang chói mắt bao phủ, Một luồng năng lượng vô cùng cường đại chấn động không gian, đẩy nàng xa ra mấy thước, sau đó té xuống đất.

Mà khi nàng ngẩng đầu lên quan sát thì lôi quang đã biến mất, thế nhưng tình huống trước mắt lại khiến nàng vô cùng hoảng sợ. Nàng kinh ngạc phát hiện, năm tên hạch tâm đệ tử công kích nàng lúc trước đã nằm lăn trên mặt đất.

Hơn nữa trường bào màu lam của bọn họ đã bị đốt hầu như không còn mảnh nào. Thân thể cũng bị đốt thành một mảnh đen kịt, đã sớm không còn khí tức. Trên thân thể còn tản ra mùi khét lẹt, tình trạng thật sự kinh khủng.

- Cái này... Cái này... Cái này.....

Đúng lúc này, sắc mặt Chu Trí Viễn cũng tái nhợt tựa như một tờ giấy trắng. Môi tiên tục run rẩy, đôi mắt trừng to, lấy một giọng nói xen lẫn chút hoảng sợ, chút không thể tin được la lên:

- Chẳng lẽ đây là đệ tam thức trong Lôi Đình tam thức?

- Cái gì? Lôi Đình Tam Thức - đệ tam thức? Đó không phải là chiêu thức mà chỉ có tổ sư khai tông của Thanh Long Tông - Thanh Long Đạo Nhân mới có thể thi triển hay sao? Lẽ nào.... Sở Phong vừa....!

Nghe được lời Chu Trí Viễn nói thì Tô Mỹ cũng vô cùng kinh ngạc, nâng hai tay che đôi môi nhỏ nhắn lại, đôi mắt đẹp lóe sáng, cặp lông mi cong dài cũng khẽ rung động. Rõ ràng là nàng đang rất khiếp sợ.

ngantruyen.com Về phần đám người: Bạch Đồng; Long Hổ huynh đệ; Diệp Đào Tử; Trương Đình Tử càng kinh ngạc đến trợn mắt há mồm. Sở Phong tu luyện thành công chiêu thức mà ngoài tổ sư khai tông ra, không người nào tu luyện thành cả. Tin tức này vô cùng chấn động.

Giờ khắc này, bọn họ đột nhiên cảm giác mình đã sai lầm rồi. Mặc dù trước đây bọn họ đã lần này đến lần khác cảm thấy khiếp sợ vì thực lực Sở Phong, lại hết lần này lại đến lần khác bội phục thiên phú của Sở Phong. Bọn họ thay đổi cách nhìn đối với Sở Phong hết lần này đến lần khác.

Thế nhưng lúc này bọn họ mới chính thức phát hiện, bọn họ vẫn còn xem thường Sở Phong. Tuy vị thiếu niên này nhỏ tuổi hơn so với bọn hắn, nhưng lại có thiên phú vượt quá tưởng tượng của người thường, cường hãn đến không thể tin được. Sở Phong hết lần này đến lần khác khiến thần kinh của bọn họ chấn động, khiến cho bọn họ vô cùng thán phục.

Một kích tiêu diệt năm tên hạch tâm đệ tử, thế nhưng bản thân Sở Phong cũng không quá kích động, bởi vì hắn đã sớm lĩnh ngộ được thức thứ ba của Lôi Đình Tam Thức. Hôm nay, hắn chỉ mượn cơn phẫn nộ mà tạo nên cơ hộ ra tay thôi, về phần uy lực thì cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn. Bởi vì uy lực của đệ tam thức này tương đương với chiêu thức của vũ kỹ cấp năm.

- Đạp, đạp, đạp.

Sở Phong hóa giải nguy cơ cho Tô Mỹ xong thì lập tức xoay người lại, bước từng bước từng bước đến chỗ Chu Trí Viễn.

- Mày... Mày dám đánh chết hạch tâm đệ tử. Mày.. Mày chết chắc rồi!

Chu Trí Viễn nhìn gương mặt nghiêm nghị cùng với sát khí tỏa ra trên người Sở Phong thì hắn đã biết mình đã chạy trời không khỏi nắng, cho nên hắn không cầu xin tha thứ.

- Ầm ầm.

Đột nhiên, Sở Phong đánh ra một chưởng, lập tức từ trong bàn tay Sở Phong phát ra một đạo lôi điện, bổ vào chân trái của Chu Trí Viễn.

- A ~~~

Cảm giác cực nóng, xé rách thiêu đốt da thịt khiến Chu Trí Viễn liên tục la hét tựa như sói tru, quỷ khóc. Nhìn chân trái của hắn, không ngờ nó đang bị đốt trọi, cuối cùng hoàn toàn bị phế đi.

- Mày là ma quỷ..... A ~~~~

Chu Trí Viễn vốn định chửi bới, nhưng lại bị một đạo lôi quang khác bắn vào đùi phải, hắn lập tức la hét thảm thiết.

Ngay sau đó, Sở Phong lại liên tục thi triển hai lần Lôi Điện Tam Thức phế toàn bộ tứ chi của Chu Trí Viễn. Loại đau đớn đến tê tâm liệt phế này khiến cho mặt mày Chu Trí Viễn méo mó, nước mắt hòa với nước mũi chảy ra khắp mặt

- Sở Phong, mày có gan thì giết ta đi, cho dù ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua mày!

Chu Trí Viễn vươn đối tràn đầy lửa hận nhìn Sở Phong đang đứng trước mặt mình

- Ha ha, ngươi muốn ta giết ngươi thì ta liền giết ngươi sao?
Sở Phong đột nhiên nở nụ cười, cười rất lớn. Không ai biết hắn đang cười cái gì, nhưng tiếng cười này lại khiến Chu Trí Viễn cực kỳ bất an.

- Nhớ kỹ, nếu như là người yếu thì ngay cả quyền quyết định chết cũng không có!

- Ầm ầm.

Đột nhiên, ngón tay Sở Phong bắn ra một đạo lôi điện, không ngờ lại bắn vào trong miệng của Chu Trí Viễn, thiêu hủy đầu lưỡi của Chu Trí Viễn, sau đó lại đốt trọi bờ môi của hắn. Chỉ có thể nghe hắn đau đớn la hét vô cùng thê thảm, nhưng không ai nghe được hắn nói cái gì, cuối cùng chết ngất đi.

- Hô ~~~

Đám người Bạch Đồng nhìn một màn như vậy thì lập tức nuốt xuống một ngụm nước bọt, yết hầu liên tục nhấp nhô, trên trán cũng toát đầy mồ hôi lạnh.

Thủ đoạn của Sở Phong vô cùng tàn nhẫn. Tàn nhẫn đến nỗi làm cho đáy lòng bọn họ phát run, trong lòng âm thầm thề, sau này tuyệt đối không thể đối địch với Sở Phong. Bởi vì đối thủ như vậy, thật sự rất đáng sợ.

Ngay lúc mọi người đều bị hành động của Sở Phong dọa đến toát mồ hôi lạnh thì hắn đột nhiên quay đầu lại. Đồng thời trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời, mở miệng nói:

- Ta ra tay có chừng mực, Linh Châu trên người bọn họ vẫn còn đấy. Xem ra bọn họ vơ vét cũng không ít, cơ chừng một nghìn hai trăm viên, mọi người phân phát ra đi.

Sở Phong vừa nói ra lời này thì lần nữa khiến đám người Tô Mỹ kinh hoàng, không cần nhìn cũng có thể biết được trên người bọn chúng có bao nhiêu viên Linh Châu, thật quá lợi hại nha.

Mà bọn họ lập tức làm theo lời Sở Phong, bắt đầu đi vơ vét Linh Châu trên những thi thể cháy khô kia. Quả nhiên bọn họ phát hiện Linh Châu vẫn còn, tuy nhiên Linh Châu bỏ trong Túi Càn Khôn cỡ lớn của bọn chúng đã bị luyện hóa, hơn nữa số lượng Linh Châu thật đúng một nghìn hai trăm viên.

- Sở Phong, lần này chúng ta thu hoạch được tổng cộng là một nghìn ba trăm tám mươi viên Linh Châu, mà sở dĩ chúng ta có thể thu được nhiều Linh Châu như vậy nhờ có đệ. Nên mỗi người chúng ta chỉ lấy một trăm viên, còn lại sáu trăm tám mươi viên Linh Châu đều thuộc về đệ.

Diệp Đào Tử đem cái túi lớn chứa Linh Châu đưa tới trước mặt Sở Phong.

Mà Sở Phong cũng không khách khí, lập tức vận chuyển phù chú lên Túi Càn Khôn cỡ lớn vắt bên hông để thu hồi sáu trăm viên Linh Châu, còn tám mươi viên còn lại thì hắn đưa cho Tô Mỹ.

- Ngươi làm gì vậy?

Tô Mỹ không hiểu.

- Ta thiếu nợ ngươi rất nhiều, bất kể là trước đây ngươi cho ta mượn Linh Châu, hay tặng ta Túi Càn Khôn, ta cũng không thể lấy không được.

- Tại sao người lại muốn phân rõ với ta như vậy chứ?

Tô Mỹ có chút không vui.

- Đây không phải là phân chia mà là nhận ơn người phải báo đáp, nếu như ngươi không nhận sẽ ta khiến ta không thoải mái đấy.

Sở Phong đem đống lớn Linh Châu, cưỡng ép nhét vào trong tay Tô Mỹ.

Mà Tô Mỹ nhìn Sở Phong làm như vậy thì trước tiên là liếc mắt nhìn Sở Phong, sau đó lại bĩu môi. Nhưng cuối cùng nàng cũng đem tám mươi viên Linh Châu nhét vào trong Túi Càn Khôn.

Chuyến này thu hoạch quá lớn, vượt qua khỏi sự tưởng tượng của bọn họ. Nhưng mà mọi người đều biết rõ, sở dĩ bọn họ có thể thu được nhiều Linh Châu như vậy, toàn nhờ công của Sở Phong. Nếu không có Sở Phong, thì ngay cả cơ hội sống sót bọn họ cũng không có.

Nhưng mà, lúc đám người đang cao hứng bừng bừng chuẩn bị trở về thì Sở Phong đi sau cùng bỗng nhiên đóng cửa đá lại, đồng thời hắn còn đứng trên vách núi.

- Sở Phong, ngươi làm gì vậy, ngươi điên rồi sao?

Tô Mỹ thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, trong nháy mắt ý thức được điều gì đó. Nàng vội vàng quay trở lại, nhưng mà đã không còn kịp rồi.

- Ở Cổ Thành Hoang Dã chờ ta, ta chắc chắc sẽ trở lại tìm các ngươi.

Sở Phong mỉm cười, sau đó chỉ nghe một tiếng Phanh, cửa đá đã đóng chặc. Mặc cho Tô Mỹ gõ thế nào thì cánh cửa đá cũng không mảy may lay động, cũng không có cách nào mở được.