Tu La Vũ Thần

Chương 67: Chỗ dựa


- Vèo.

Đột nhiên, thân hình Kiếm Phong Nhất lay động, tựa như ma quỷ biến mất không thấy dấu vết.

Mà lúc hắn xuất hiện lần nữa thì đã đi tới trước mặt Sở Phong, xuất ra một quyền vô cùng mạnh mẽ đánh tới Sở Phong, quyền ảnh liên tục phóng đại trước mắt Sở Phong. Không ngờ người này lại không thèm để ý đến mọi người xung quanh mà trực tiếp xuất thủ với Sở Phong.

Tuy nhiên, hắn lại đánh giá thấp Sở Phong, hắn cho rằng một quyền này của mình đã có thể trực tiếp đánh bay Sở Phong, nhưng hắn không ngờ là trong mắt Sở Phong thì một quyền này lại vô cùng yếu ớt, căn bản là không thể tổn thương đến Sở Phong.

Khóe miệng Sở Phong hơi nhếch lên, bước về phía trước một bước, vai hơi động, hắn đột nhiên giơ cánh tay phải lên xuất ra một quyền.

Hai quyền xé rách không trung bay ra, tốc độ cực kỳ nhanh, mang theo lực đạo vô cùng mạnh mẽ, ngay cả không khí cũng bị ma sát phát ra âm thanh rít gào, phảng phất như lửa sắp thiêu đốt vậy.

- Dừng tay.

Nhưng khi hai quyền sắp va chạm vào nhau thì một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, hơn nữa còn xuất ra hai chưởng nắm bàn tay của Sở Phong và Kiếm Nhất Phong, ngăn cản đòn công kích của hai người lại

- Nguyên Vũ Cảnh?

Cổ tay bị một lực đạo vô cùng mạnh mẽ nắm giữ, khiến hai mắt Sở Phong sáng ngời, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là vị thủ các trưởng lão vừa rồi đứng trên đài cao xuất thủ.

Tuy nhiên lúc này, vị thủ các trưởng lão đó cũng đang nhìn Sở Phong, hơn nữa trong mắt lão còn tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Bởi vì từ lực đạo của hai quyền hắn có thể cảm giác được quyền lực của Sở Phong rõ ràng phải trên Kiếm Phong Nhất. Nhưng mà rõ ràng khí tức của Sở Phong chỉ là Linh Vũ thất trọng, mà Kiếm Phong Nhất cũng đã đạt tới Linh Vũ cửu trọng.

- Chuyện gì xảy ra, tại sao ta lại cảm thấy linh khí đang chấn động?

Đúng vào lúc này, từ Vũ Kỹ Các truyền đến một giọng nói già nua, một vị lão giả tóc đen đang từ đó đi ra. Xem dáng dấp hiển nhiên lại là một vị thủ các trưởng lão, hơn nữa địa vị của người này dường như còn cao hơn nhiều so với vị trung niên trưởng lão kia.

- Bẩm Vương trưởng lão! Là hai đứa đệ tử này vừa giao thủ với nhau.

Vị trung niên trưởng lão thấy thế thì tiến lên bẩm báo.

- Hả?

Đầu tiên, Vương trưởng lão đầu nhìn thoáng qua Kiếm Phong Nhất, sau đó lập tức quay đầu lại nghiêm khắc trách cứ Sở Phong:

- Vì sao ngươi lại dám xuất thủ ở đây, chẳng lẽ ngươi không biết đây là nơi nào sao? Trong mắt ngươi còn có quy củ tông môn không?

- Vị trưởng lão này, lẽ nào trưởng lão không thấy được là hắn xuất thủ với ta trước sao. Chẳng qua ta chỉ phòng ngự mà thôi, chẳng lẽ ta tự bảo vệ mình mà cũng sai sao?

Sở Phong tức giận nói.

Vương trưởng lão nghe Sở Phong nói thế thì lập tức nhíu, hắn không ngờ lại có đệ tử dám chống đối chính diện với hắn như vậy. Hắn lại nhìn về phía Kiếm Phong Nhất, lấy một ngữ điệu vô cùng dịu dàng hỏi:

- Phong Nhất là ngươi xuất thủ với hắn trước sao?

- Ta...

Giờ khắc này, Kiếm Phong Nhất không biết nói gì, bởi vì hắn thực sự không thể chối cãi, bởi vì một màn vừa rồi có vô số ánh mắt chứng kiến.

- Được rồi, lần sau chú ý một chút, thân là nhân vật đại biểu trong số nội môn đệ tử, nhất định phải chú ý hình tượng của mình một chút.

- Vâng! Đệ tử biết rồi.

- Này! Trước giờ, tiểu tử ngươi chưa bao giờ đến Vũ Kỹ, hôm nay, ngươi tới đây là vì chuyện gì?

- Hồi bẩm Vương trưởng lão, hôm nay đệ tử tới đây là muốn cảm thụ một chút về sự huyền diệu của Tu Luyện Trận này.

- Tiểu tử này thật là, qua mấy ngày nữa thì ngươi sẽ trở thành hạch tâm đệ tử rồi, vậy mà giờ còn tới đây để cảm thụ, nhưng mà cũng không sao, nếu ngươi muốn tới thì cứ tới đi.

Vương trưởng lão mỉm cười, khoát khoát tay, nói.

- Đa tạ trưởng lão.

Mà Kiếm Phong Nhất cũng không chần chừ mà thò tay vào Túi Càn Khôn, lấy ra một gốc Tiên Linh Thảo, sau đó cung kính giao cho vị trưởng lão trung niên kia, rồi lập tức đi lên đài cao.

Tuy nhiên khi hắn đi đến bên cạnh Sở Phong thì hắn lại dùng một giọng nói vô cùng nhỏ, chỉ có mình Sở Phong nghe được, nói:

- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra, ta có chỗ dựa trong nội môn này sao?

- Còn nữa, ngươi đừng tưởng rằng ngươi gia nhập Dực Minh là có thể bình yên vô sự. Dám xuất thủ với đệ đệ của ta, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không bảo vệ được ngươi.

Sau khi Kiếm Phong Nhất nói xong những lời này thì vung tay áo lên, bước nhanh về phía trước, leo lên đài cao.

Mà giờ khắc này, sắc mặt của Sở Phong lại vô cùng khó coi, tức giận vị trưởng lão kia thiên vị, bất bình nói:

- Rõ ràng là ta tới trước, vì sao lại cho hắn vào trước chứ.
- Cái này gọi là người có năng lực thì được ưu tiên, Kiếm Phong Nhất là một trong những đệ tử nội môn ưu tú nhất, đương nhiên được quyền ưu tiên hưởng thụ tài nguyên của tông môn rồi.

Vị Vương trưởng lão đó không nhanh không chậm nói, nhưng trong mắt hắn đã bắt đầu nổi lên lửa giận, đương nhiên là hắn cảm thấy bất mãn vì Sở Phong đã liên tục chống đối hắn.

- Vậy vì sao trưởng lão biết là ta không ưu tú bằng hắn?

Sở Phong không chịu buông tha

- Ha ha, ngươi ưu tú? Chỉ là Linh Vũ thất trọng, mà cũng dám tự nhận là mình ưu tú. Ngươi quả thực là một người tự cao tự đại, từ lúc nào mà Thanh Long Tông lại xuất hiện một đệ tử như người chứ?

Giọng nói của Vương trưởng càng trở nên băng lãnh.

- Ta có ưu tú hay không thì cũng không đến phiên ngươi phán xét. Nói cho cùng thì ngươi cũng chỉ là một trưởng lão nội môn mà thôi, ngươi còn không có tư cách phán xét một người đâu.

Sở Phong đã sớm nhìn ra vị Vương trưởng lão này có quan hệ với Kiếm Phong Nhất, cho nên thái độ của hắn cũng bắt đầu trở nên vô cùng ngang ngược.

- Khá lắm, không ngờ tiểu tử cuồng vọng - ngươi lại dám nói những lời như vậy với ta.

Vương trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói.

- Thân là trưởng lão lại xử sự bất công, ngươi có tư cách gì mà bắt ta phải tôn kính chứ?

Sở Phong khinh thường bĩu môi, nói.

- Làm càn, nếu như hôm nay, ta không giáo huấn ngươi một chút thì ngươi thực sự muốn vô pháp vô thiên rồi.

Rốt cuộc, vị Vương trưởng lão này đã chịu không nổi thái độ chống đối của Sở Phong, nên phất tay áo một cái, xuất ra một chưởng vô cùng mạnh mẽ đánh tới Sở Phong.

- Nguyên Vũ tam trọng?

Giờ khắc này, Sở Phong vô cùng kinh hãi, hắn thật sự không ngờ là lão đầu này lại có tu vi Nguyên Vũ tam trọng. Nếu như hắn là Nguyên Vũ nhất trọng thì Sở Phong còn có thể ứng phó, nhưng đã là Nguyên Vũ tam trọng thì chắc chắn là Sở Phong dữ nhiều lành ít rồi.

- Ầm.

- Ô oa.

Nhưng ngay lúc Sở Phong cho rằng mình chắc chắc gặp tai họa thì lại nghe vị Vương trưởng lão kia la hét một tiếng, sau đó lùi lại mấy bước, làm như đã bị công kích rất nặng. Đến khi hắn đứng trụ lại được thì sắc mặt hắn đã vô cùng tái nhợt.

- Vương trưởng lão! Sao lại xuất thủ với tiểu bối như vậy chứ? Điều này dường như không thích hợp nha!

Mà lúc này, mọi người mới chú ý tới, bên cạnh Sở Phong lại xuất hiện một vị lão giả tóc trắng. Mà Sở Phong cũng biết người này, chính là vị thủ các trưởng lão đã đăng ký vũ kỹ cho hắn ngày trước - Âu Dương trưởng lão.

Tuy nhiên điều hắn không ngờ nhất chính là thực lực của vị trưởng lão này lại cường hãn như vậy, không nói tới việc lúc trước lão đi đến bên cạnh hắn mà không phát ra tiếng động nào, xem như một kích vừa rồi hắn cũng không cảm nhận được, nhưng hắn không thể ngờ là khí tức trên người lão lại hùng hậu như vậy, ít nhất là cũng vượt xa Vương trưởng lão.

- Thuộc hạ bái kiến chủ sự đại nhân!

Vừa nhìn thấy Âu Dương trưởng lão thì sắc mặt Vương trưởng lão cùng với trưởng lão trung niên đều đại biến, vội vàng hành lễ.

- Chủ sự đại nhân? Chẳng lẽ người này chính là chủ sự của Vũ Kỹ Các?

Sở Phong chợt bừng tỉnh, giật mình nhìn vị lão giả đang đứng bên cạnh mình.

- Tên tiểu tử này sao lại quen biết với Âu Dương trưởng lão chứ?

Mà lúc này, cái tên Kiếm Phong Nhất đã leo lên đài cao kia cũng nhíu mày.

Vừa rồi, hắn dựa vào một ít quan hệ của gia tộc với Vương trưởng lão mới có thể leo lên đài cao này. Nhưng hắn không ngờ là Sở Phong lại quen biết với chủ sự của Vũ Kỹ Các.

Hơn nữa xem tình hình này thì quan hệ của hai người cũng không tệ, nếu không thì sao Âu Dương trưởng lão có thể vì Sở Phong, mà xuất thủ với thuộc hạ của mình được chứ? Giờ khắc này, Kiếm Phong Nhất nhận thức được tình hình có chút không ổn rồi.

- Vừa rồi, dù chuyện gì đã xảy ra thì ta cũng sẽ không truy cứu nữa, nhưng mà Vũ Kỹ Các này có đặt ra quy cũ thứ tự trước sau.

- Sở Phong, ngươi vào đi, ngoài ra Tiên Linh Thảo cũng miễn đi.

Âu Dương trưởng lão cũng không nói nhiều mà chỉ khoát tay áo lập tức bảo Sở Phong đi vào.

- Đa tạ trưởng lão.

Sở Phong cũng không khách khí, đầu tiên là thi lễ với Âu Dương trưởng lão, rồi đi đến đài cao trước vô số ánh mắt của mọi người.

Nhưng mà, khi Sở Phong đi tới bên cạnh Kiếm Phong Nhất thì hắn cũng ngừng lại, mỉm cười nói vào tai Kiếm Nhất Phong:

- Xem ra chỗ dựa của ngươi tại nội môn cũng không được tốt lắm nha!

- Còn nữa, ta không chỉ dám xuất thủ với đệ đệ ngươi mà ngay cả ngươi ta cũng dám đấy. Tốt nhất là ngươi đừng có để cho ta gặp ngươi lần nữa, bằng không thì đừng trách ta ác.