Tu La Vũ Thần

Chương 68: Một trận hoảng sợ


- Thế nào, không phản đối sao?

- Đã vậy thì tốt nhất là ngươi hãy yên lặng một chút cho ta, bằng không thì sợ lần sau gặp lại ngươi, ta sẽ không cẩn thận mà đánh chết ngươi, ha ha...

Sở Phong nhìn sắc mặt tái nhợt của Kiếm Nhất Phong đang hung hăng nhìn chằm chằm vào mình, nhưng ngay cả đánh rắm cũng không dám phóng, thì Sở Phong cười châm chọc một tiếng rồi tiêu sái đi lên đài cao, tiến vào trong căn phòng màu xanh lục bích.

Mà giờ khắc này, Kiếm Phong Nhất nắm chặt hai tay, chặt đến nỗi xương khớp phát ra tiếng kêu răng, trong lòng tràn đầy lửa giận, phảng phất như có thể bạo phát bất cứ lúc nào, nhưng lại đang cố gắng nén giận.

Thân là minh chủ của Kiếm Đạo Minh, là một trong số những đệ tử được chú trọng nhất trong số toàn bộ đệ tử nội môn. Hắn có bao giờ bị người khác khiêu khích như vậy chứ, cho dù là minh chủ của Dực Minh minh cũng chưa từng đối với hắn như thế cả.

Thế nhưng lúc này, cho dù hắn có phẫn nộ đi nữa thì hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Hắn không dám động thủ tại Vũ Kỹ Các, mà ở trước mặt Âu Dương trưởng lão, hắn lại càng không dám động thủ. Dù sao thì vị Âu Dương trưởng lão đó cũng là nhân vật mà ngay cả hạch tâm đệ tử cũng phải cung kính với lão, huống chi là hắn?

- Tiểu tử này là ai mà dám nói như vậy với Kiếm Phong Nhất chứ? Chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa sao?

Nhìn thấy một màn như vậy thì có rất nhiều người cảm thấy lo lắng cho Sở Phong.

- Ta biết hắn, hắn là Sở Phong. Thời gian trước, một mình hắn tiêu diệt Lưu Minh, phế bỏ của quý của Lưu Mang.

- Ta nói với ngươi rồi, nghìn vạn lần đừng nên chọc hắn, so với Kiếm Phong Nhất thì cái tên Sở Phong này càng nguy hiểm hơn nhiều. Người này không sợ trời không sợ đất, hơn nữa ra tay cực kỳ tàn nhẫn, hắn chính là một tên Hỗn Thế Tiểu Ma Vương.

Nhưng có một số người nhận ra Sở Phong, nhất là những người đã từng chứng kiến Sở Phong tiêu diệt Lưu Minh, cho đến bây giờ, mỗi khi bọn họ hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy thì ở sâu trong lòng bọn họ vẫn còn cảm giác cực kỳ sợ hãi. Ở trong đầu bọn họ, Sở Phong chính là một tiểu ma vương vô cùng đáng sợ.

Thế nhưng so với những người khác, người có thần sắc phức tạp nhất lúc này chính là Sở Nguyệt và Sở Tuyết. Bọn họ đều là người của Sở gia, cho nên họ hiểu rất sâu sắc về quá khứ của Sở Phong.

Nhưng mà bọn nàng đều rất rõ ràng, cậu bé đó đã từng chịu biết bao nhiêu nhục nhã ở Sở gia, nhưng hôm nay đã trở thành đối tượng mà toàn bộ thế hệ tiểu bối Sở gia ngưỡng mộ. Đến bọn họ mà cũng chỉ có thể đứng nhìn lên mà ngưỡng mộ, hơn nữa khoảng cách giữa bọn họ và Sở Phong sẽ càng ngày càng xa.

Ngay lúc tất cả đám nội môn đệ tử đều đang bàn tán xôn xao về Sở Phong thì hắn đã bước vào Tu Luyện Trận.

- Hay! Trận pháp thật là huyền diệu, đây chắc là thủ bút của vị Linh Sư kia a?

Giờ này khắc này, thân thể Sở Phong cũng không còn đứng ở trong gian phòng đơn giản kia mà đang ở trong một thế giới khác.

Dưới chân là ao đầm lầy lội, trên đầu lại là mây đen bao phủ, bốn phía xung quanh cuồng phong bão táp, bên tai tràn ngập tiếng sấm dội ầm ầm.

Mặc dù Sở Phong có tinh thần lực và hắn cũng biết tất cả những thứ này đều là giả, chẳng qua chỉ là ảo tưởng mà thôi, nhưng ít ra dưới con mắt thường thì tất cả đều giống như thực vậy.

Cái quan trọng chính nơi này khiến cho Sở Phong cảm thấy vô cùng áp lực. Bởi vì sợ nên không dám làm bất cứ cái gì cả, chỉ đứng bất động cũng cảm thấy áp lực, thậm chí dù là người có thực lực yếu kém đứng không nhúc nhích ở nơi này, cũng không có cách nào nghỉ chơi chốc lát nữa thì đừng nói đến chuyện tu luyện vũ kỹ gì.

Nhưng mà hoàn cảnh như vậy chính là cái mà Sở Phong đang cần, hắn rất thích loại môi trường tràn ngập áp lực này, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể khiến hắn càng mạnh, lại càng tiện cho hắn tiến hành tu luyện.

Sở Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu sắp xếp những thông tin trong đầu liên quan đến Ngự Không Thuật.

- Ngự Không Thuật - Thân pháp vũ kỹ cấp bảy, tổng cộng phân làm bốn giai đoạn lớn. Giai đoạn sơ cấp dưới chân sinh ra gió, bước đi như bay. Giai đoạn trung cấp dưới chân sinh ra điện, bước đi nhanh như sấm chớp. Giai đoạn cao cấp, dưới chân phát ra ánh sáng chói mắt, đi đến nơi trong nháy mắt. Giai đoạn đại thành, dưới chân không có sinh ra bất cứ gì, nhưng có thể đạp hư không, đi trên bầu trời, ngao du thiên địa.

Tuy rằng phần giới thiệu rất đơn giản, nhưng chỉ cần nhìn vào ký hiệu vũ kỹ cấp bảy này cũng đủ nói cho Sở Phong biết, thân pháp vũ kỹ này khó tu luyện đến bực nào. Dù sao hôm nay, tại Thanh Long Tông này, vũ kỹ tốt nhất cũng chỉ là vũ kỹ cấp năm. Nhưng càng là loại vũ kỹ có độ khó càng cao thì càng khiến Sở Phong muốn tu luyện hơn.

- Vương trưởng lão à! Ngươi sẽ không trách lão phu vừa rồi đã ra tay với ngươi chứ?

Trong Vũ Kỹ Các, Âu Dương trưởng lão và Vương trưởng lão đang nói chuyện với nhau.

- Chủ sự đại nhân không cần lo lắng, là thuộc hạ xử sự không chu đáo, làm sao có thể trách ngài được chứ!

Mặc dù ngoài miệng Vương trưởng nói như vậy, nhưng mà trong lòng hắn lại hoàn toàn không nghĩ như vậy.

Trước mặt tất cả mọi người, hắn lại bị Âu Dương trưởng lão đánh lui. Tuy rằng vẫn chưa thụ thương nhưng mà dù sao thì hắn cũng là một hộ các trưởng lão, sự việc này đã khiến cho hắn mất hết mặt mũi.
- Ta ngăn cản ngươi làm khó dễ Sở Phong cũng chính là suy nghĩ cho ngươi thôi. Dù sao thì chúng ta cũng là sư huynh đệ đồng, ta không muốn nhìn thấy ngươi đắc tội với một người mà tương lai có thể trở thành nhân tài.

Âu Dương trưởng lão cười nói.

- Chủ sự đại nhân, ý của người là gì? Chẳng lẽ tên Sở Phong này có bối cảnh gì sao?

Giờ khắc này, Vương trưởng lão rốt cuộc cũng nhận thức được có điều gì đó không thích hợp.

- Thật ra thì hắn không có bối cảnh gì hết, trái lại bản thân Sở Phong có chút đặc biệt.

- Bản thân hắn đặc biệt? Tên Sở Phong này chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, dù thế nào thì ta cũng không thể nào nhìn ra hắn có chỗ nào xuất chúng cả!

- Haizz, hắn sở hữu tinh thần lực, như thế còn chưa đủ xuất chúng sao?

- Cái gì, tiểu tử này lại…

Mà khi Vương trưởng lão nghe Âu Dương trưởng lão nói thế thì sắc mặt hắn lập tức đại biến. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu vì sao cả Âu Dương trưởng lão cũng hắn rốt cục biết vì sao ngay cả Âu Dương trưởng lão cũng muốn bảo vệ Sở Phong.

- Đa tạ chủ sự đại nhân hôm nay đã xuất thủ, nếu không thì e rằng ta đã làm chuyện không nên làm rồi.

Giờ này khắc này, Vương trưởng lão cảm thấy rất sợ hãi, thậm chí cả hai tay đều run rẩy, một lúc lâu mới khôi phục tinh thần lại, bắt đầu cúi đầu nói lời cảm tạ Âu Dương trưởng lão.

Bởi vì hắn nhớ đến một chuyện cũ xảy ra mấy năm trước, có một trưởng lão nội môn phát sinh xung đột với một nội môn đệ tử, mà tên trưởng lão nội môn kia chính là Lý Nghị.

Theo lý mà nói, những nội môn đệ tử tuổi còn nhỏ như Sở Phong hầu hết tính tình đều bồng bột, hiếu thắng nên việc bọn chúng phát sinh mâu thuẫn với trưởng lão nội môn cũng không phải là không có.

Nhưng dù sao đệ tử cũng vẫn là đệ tử, nếu bọn họ dám đắc tội với trưởng lão thì hơn phân nửa là phải chịu khổ. Tên đệ tử kia cũng bị Lý Nghị trưởng lão chèn ép không ít. Lúc đó, tất cả mọi người đều nghĩ tên đệ tử kia chết chắc rồi, dù sao thì hắn vẫn còn nhỏ như vậy, lại đắc tội với một trưởng lão quyền cao chức trọng ở nội môn thì làm sao có thể sống yên ổn được chứ.

Thế nhưng, mãi đến lúc tên đệ tử kia bỗng nhiên nổi tiếng, một thời gian ngắn sau đã trở thành hạch tâm đệ tử. Lúc đó, mọi người mới phát hiện tên đệ tử này lại là một kỳ tài tu võ hiếm gặp.

Mà điều khiến người khác khiếp sợ nhất chính là, sau khi tên đệ tử kia trở thành đệ tử hạch một năm, trong một lần Lý Nghị trưởng lão đang trên đường về nhà thì bị người ta cắt đầu chém giết, hơn nữa còn chết dưới vũ kỹ của Thanh Long Tông.

Mặc dù cho đến nay, huyện này vẫn chưa tìm được hung thủ, nhưng trên thực tế có rất nhiều người đều có thể suy đoán được hung thủ là ai. Tên đệ tử phát sinh xung đột với Lý Nghị trưởng lão tên là là Lãnh Vô Tội, hiện nay là một trong số những đệ tử mạnh nhất trong đám hạch tâm đệ tử, cũng là người duy nhất sở hữu tinh thần lực.

- Ha ha, không nói gạt ngươi, theo như ta quan sát, Sở Phong của hiện tại phải lợi hại hơn nhiều so với Lãnh Vô Tội ngày trước. Người này tương lai chắc chắn trở thành người tài, điều quan trọng nhất chính là tiểu tử này đủ ngoan độc.

Âu Dương trưởng lão mỉm cười nói.

Nhưng mà khi Vương trưởng lão nghe được lời của Âu Dương trưởng lão thì sắc mặt hắn vừa chuyển biến tốt đẹp, lập tức trở nên trắng bệch tựa như không có một chút máu, trong phút chốc lại nói không ra lời, rơi vào trầm tư.

- Được rồi, chuyện này đã qua, ta tin là sau này hắn cũng sẽ không làm khó ngươi. Nhưng mà, Kiếm Phong Nhất kia thì không chắc.

Âu Dương trưởng lão mỉm cười, sau đó đến trước cửa sổ, nhìn về phía Tu Luyện Trận phía dưới, nói:

- Tu Luyện Trận này là thứ tốt để tôi luyện tâm tính cùng thân thể, đối thể lực cùng nghị lực yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, chẳng biết là đứa nhóc Sở Phong này có thể kiên trì được bao lâu?

- Chủ sự đại nhân, theo ta được biết thì thành tích tốt nhất của hạch tâm đệ tử là ba canh giờ, mà hiện tại, thực lực của Sở Phong vẫn còn quá yếu, ta đoán hắn có thể chống đỡ hơn nữa canh giờ đã là không tệ rồi.

Thấy thế, Vương trưởng lão suy đoán nói.

- Ừ.

Mà sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì Âu Dương trưởng lão cũng không phản bác. Thậm chí lão còn nghĩ, với thực lực Sở Phong mà có thể chống đỡ qua nữa canh giờ đã là kỳ tích rồi. Vì dù sao thì cho đến nay, trong hàng ngũ Linh Vũ Cảnh vẫn chưa từng có người nào có thể chống đỡ quá nữa canh giờ trong Tu Luyện Trận cả.