Tu La Vũ Thần

Chương 69: Lập kỷ lục mới


Khu vực hạch tâm của Thanh Long Tông giải đất hạch tâm chính là nơi mà hạch tâm trưởng lão cùng với đệ tử hạch tâm sinh hoạt.

Nơi này là khu vực cấm nội môn trưởng lão và nội môn đệ tử bước vào. Nhưng mà ở nơi này có một chỗ mà ngay cả hạch tâm trưởng lão cùng hạch tâm đệ tử cũng không được bước vào.

Đây là một tòa cung điện rất lớn, tuy rộng rãi nhưng cũng không xa hoa, trái lại lộ ra một loại khí tức cổ xưa, thậm chí cho người ta một cảm giác rất thần bí.

Mà nơi đây chính là chỗ ở của một vị Linh Sư duy nhất của Thanh Long Tông, cũng là khách khanh trưởng lão – Gia Cát Lưu Vân.

Trong đại điện, Gia Cát Lưu Vân đang ngồi trên một ghế đá cổ xưa, trên người hắn vẫn mặc trường bào màu trắng vẽ đầy bùa chú kia. Trường bào màu trắng này che kín toàn thân, chỉ chừa lại duy nhất một đôi mắt thâm thúy mà thôi.

Mà ở trước mặt hắn, có một nam tử đang quỳ trên mặt đất. Đây là một đệ tử hạch tâm, tuy dáng dấp nhiều nhất chỉ mười mấy tuổi thôi, nhưng trên người hắn lại tỏa ra khí thế trầm ổn và lão luyện không phù hợp với lứa tuổi của hắn, người này chính là đệ tử duy nhất sở hữu tinh thần lực trong tất cả đệ tử hạch tâm - Lãnh Vô Tội.

- Vô Tội, con theo ta được bao nhiêu năm rồi?

Trong trường bào trắng truyền ra giọng nói trầm thấp của Gia Cát trưởng lão.

- Hồi bẫm sư tôn, cho đến hôm nay thì đệ tử theo sư tôn vừa vặn tròn ba năm rồi ạ!

Lãnh Vô Tội cung kính trả lời.

- Mới đó mà đã qua lâu như vậy sao, thời gian thực sự trôi qua quá nhanh. Vài năm nay, con đã hết lòng phục vụ cho ta, biểu hiện của con khiến cho ta rất hài lòng. Hôm nay, ta sẽ giao cho con một nhiệm vụ cuối cùng, chỉ cần con hoàn thành tốt thì ta sẽ chính thức thu con làm đệ tử, truyền thụ kết giới pháp cho con.

- Sư tôn à! Không cần biết là nhiệm vụ, dù là xông vào biển lửa thì đệ tử cũng sẽ không chối từ.

Lãnh Vô Tội nghe Gia Cát trưởng lão muốn chính thức thu mình làm đệ tử, thì hắn cảm thấy mừng rỡ như điên.

- Giúp ta tìm một người.

Gia Cát trưởng lão nói.

- Chẳng biết là sư tôn muốn tìm người nào?

Lãnh Vô Tội hỏi.

- Một thiếu niên khoảng chừng trên dưới mười lăm tuổi, nhưng lại nắm giữ vũ kỹ Lôi Đình Tam Thức của Thanh Long Tông ta. Tên thiếu niên này cũng sở hữu tinh thần lực như con, hơn nữa ta cũng từng gặp qua hắn một lần, tuy nhiên ta lại không biết họ tên của hắn, cũng không biết hắn có phải là đệ tử Thanh Long Tông ta hay không.

- Thiếu niên sở hữu tinh thần lực? Hơn nữa còn nắm giữ Lôi Đình Tam Thức của Thanh Long Tông ta?

Giờ khắc này, thần sắc của Lãnh Vô Tội có chút biến hóa, vội vàng nói:

- Trong số đệ tử hạch tâm tuyệt đối không có người này.

- Cho nên ta muốn con đi điều tra, bất luận hắn là nội môn đệ tử, hoặc không phải là đệ tử Thanh Long Tông ta thì con đều phải tìm được hắn cho ta.

- Chỉ cần con tìm được hắn thì con có thể chính thức trở thành đệ tử của ta. Ta tin là chuyện này đối với con cũng không khó.

- Chuyến đi đến mộ địa lần này, ta cùng với tông chủ Thiên Phong Tông giao thủ đã bị thương nhỏ. Từ hôm nay, ta sẽ bế quan một thời gian, hi vọng vào ngày ta xuất quan thì con có thể tìm được người thiếu niên kia.

- Đệ tử nhất định cố gắng hết sức!

- Lui ra đi.

- Tuân mệnh.

Sau khi cung kính trả lời xong thì Lãnh Vô Tội lập tức đứng dậy đi ra ngoài cung điện. Tuy nhiên lúc này, sắc mặt hắn có chút khó coi, thậm chí có chút sát khí.
- Lãnh sư đệ à! Gia Cát trưởng lão tìm đệ có chuyện gì vậy?

- Đúng vậy, Lãnh sư đệ, lại có nhiệm vụ mới sao?

Bên ngoài cung điện, hai đệ tử hạch tâm đã đi đến. Hai người này là một nam một nữ, nam tên là Cao Nhạc, nữ tên là Lưu Băng. Nhìn bề ngoài tuổi của bọn họ lớn hơn Lãnh Vô Tội, lại nhập môn sớm hơn so với Lãnh Vô Tội, nhưng trên thực tế bọn họ chính là hai tâm phúc của Lãnh Vô Tội.

- Đi nội môn tra một chút, xem coi có một thiếu niên tu luyện qua Lôi Đình tam thức hay không. Nếu như tra được, thì âm thầm tiêu diệt hắn, nghìn vạn lần không được để bất kỳ kẻ nào biết là các ngươi đã ra tay với hắn, ngay cả Gia Cát Lưu Vân cũng không được biết.

Lãnh Vô Tội lạnh lùng nói.

- Được, chuyện này cứ để chúng tôi.

Mà Cao Nhạc và Lưu Băng cũng không chậm trễ, đáp ứng xong, lập tức nhanh chóng thối lui.

Lãnh Vô Tội quay đầu lại, mắt nhìn tòa cung điện của Gia Cát Lưu Vân, hai mắt híp lại, trong mánh mắt tỏa ra sát khí nồng đậm.

- Lão già đó thật là đáng ghét, ta bán mạng cho ngươi suốt ba năm, nhưng ngươi còn muốn ở thu nạp đệ tử khác sau lưng ta. Nếu như ngươi bất nhân với ta thì đừng trách ta bất nghĩa, muốn nhận người khác làm đệ tử à, không có cửa đâu.

Nội môn không có người nào biết được khu vực hạch tâm, nhưng mà lúc này, có rất nhiều người đang tụ tập bên ngoài Vũ Kỹ Các, càng ngày càng đông, mọi người đều bị gian phòng màu lục bích kia hấp dẫn.

Nhất là trưởng lão Vũ Kỹ Các, khuôn mặt cả đám đều khẩn trương, nhìn chằm chằm vào Tu Luyện Trận không chớp mắt. Bởi vì Sở Phong tiến vào Tu Luyện Trận đã hơn ba canh giờ vẫn chưa đi ra.

- Chủ sự đại nhân à! Sở Phong sẽ không gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì đó chứ? Tròn ba canh giờ rồi, xem như là ngài cũng.....

Một số trưởng lão bắt đầu lo lắng cho Sở Phong.

- Không, nếu như thể lực của Sở Phong chống đỡ hết nổi mà hôn mê tại Tu Luyện Trận, thì Tu Luyện Trận sẽ ngừng chuyển động. Nhưng lúc này, Tu Luyện Trận không chỉ đang chuyển động mà hơn nữa chuyển động cực nhanh. Điều này nói rõ Sở Phong còn đang kiên trì trong đó, ít nhất hắn không có xảy ra chuyện gì.

Âu Dương trưởng lão lắc đầu, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia sợ hãi.

Ba canh giờ! Xem như là hắn tiến vào trong Tu Luyện Trận, lấy tu vi hôm nay của hắn thì sợ rằng tối đa cũng chỉ có thể kiên trì trong ba canh giờ mà thôi, dù sao Tu Luyện Trận này cũng do vị Gia Cát trưởng lão có địa vị chỉ dưới tông chủ bố trí.

Thế nhưng Sở Phong chỉ có tu vi Linh Vũ thất trọng lại có thể kiên trì trong Tu Luyện Trận ba canh giờ, vượt khỏi thời gian cực hạn mà đệ tử hạch tâm có thể chịu đựng. Hơn nữa hắn còn đang kiên trì chưa ra, thực lực bực này thực sự khiến cho Âu Dương trưởng lão cảm thấy bội phục.

Tuy nhiên khi Sở Phong ở trong Tu Luyện Trận chống đỡ hơn bốn canh giờ, thì loại bội phục này lại biến thành chấn động.

Nhất là khi Sở Phong từ trong Tu Luyện Trận đi ra, mọi người thấy Sở Phong vô cùng thoải mái, hơn nữa mặt mũi lại đang tươi cười. Lúc này, mọi người bắt đầu hoài nghi là hắn có thực sự ở trong Tu Luyện Trận bốn canh giờ hay không?

Lại hoài nghi Tu Luyện Trận có thực sự ghê gớm như trong truyền thuyết, khiến người ta khó có thể chịu đựng được áp lực hay không. Vì thế sau khi Sở Phong đi ra thì lập tức có người tiêu sái đi vào, bọn họ muốn tìm hiểu xem đến tột cùng là có chuyện gì?

Thế nhưng sau khi người kia nếm thử thì kết quả đều khiến người khác ngạc nhiên, Tu Luyện Trận này tuyệt đối là danh đúng với thực, bởi vì vị đệ tử kia chỉ đi vào chốc lát đã hôn mê trong đó, phải nhờ các trưởng lão khiêng ra.

- Trời ơi! Nói như vậy thì Sở Phong thực sự ở trong Tu Luyện Trận bốn canh giờ, mà không bị ảnh hưởng chút nào cả sao?

- Thật là đáng sợ, hắn còn là người sao, xem ra ở nội môn chúng ta lại xuất hiện một tên yêu nghiệt nữa rồi.

Mọi người nhìn thấy tên đệ tử được trưởng lão khiêng ra, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng thì liên tục kinh hô. Đương nhiên bọn họ không phải kinh hô vì tên đệ tử này mà là vì lúc trước Sở Phong đi ra một cách thong dong thoải mái như vậy.

Sau việc này, không thể nghi ngờ Sở Phong đã tạo ra một thần thoại ở nội môn. Nhưng mà Sở Phong không thèm để ý đến những việc này, nguyên nhân hắn hài lòng là bởi vì hắn đã nắm vững giai đoạn đầu của Ngự Không Thuật.

Tuy rằng chỉ là giai đoạn sơ cấp, thế nhưng tốc độ đi nhanh như gió như vậy đã khiến Sở Phong cảm thấy rất thỏa mãn. Ít nhất có Ngự Không Thuật trong người thì lúc đối mặt với cường giả Nguyên Vũ Cảnh, dù hắn không thể đánh thắng cũng có thể trốn thoát. Đây chính là át chủ bài bảo toàn tính mạng của Sở Phong.

Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, nháy mắt đã tới ngày khảo hạch đệ tử hạch tâm rồi. Vào một đêm trước khảo hạch, Tô Mỹ vốn biến mất mấy ngày lại tìm tới cửa.