Tu La Vũ Thần

Chương 80: Tuyệt thế kỳ tài


Bộ phận cao nhất trên đá khảo hạch vốn có màu hồng, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện trên đỉnh bộ phận màu hồng có một điểm nhỏ màu đen rất nhỏ. Điểm kỳ lạ nhất chính là lúc này trên cái điểm nhỏ này lại lóe lên ánh sáng màu đen.

- Chẳng lẽ tên tiểu tử vừa rồi đã kích hoạt bộ phần trong truyền thuyết kia sao?

Giờ khắc này, hai mắt lão giả liên tục lóe sáng, hô hấp phập phồng cực nhanh, ngay cả thân thể già nua dường như lúc nào cũng có thể rã rời cũng đang run rẩy một cách kịch liệt.

Đá khảo hạch hoàn chỉnh vốn có bốn màu sắc, bộ phận cao nhất quả thực cũng không phải là màu hồng, mà là màu đen. Tuy nhiên bộ phận màu đen đó quả thực là một truyền kỳ, có người nói toàn bộ Cửu Châu đại lục đều không có ai có kích hoạt được nó.

Nếu như nói, người có thể kích hoạt bộ phận màu hồng, đã hoàn toàn xứng đáng được tôn là tu võ thiên tài, như vậy thì người có thể kích hoạt bộ phận màu đen, quả thực là tuyệt thế kỳ tài có thể sáng lập ra truyền kỳ mới.

Cũng bởi vì vậy, mà kể từ lúc không có người nào có thể kích hoạt bộ phận màu đen, cho nên mọi người đều nghĩ bộ phận màu đen vô dụng, căn bản là không ai có thể kích hoạt được nó cả. Có lẽ truyền thuyết về nó căn bản chỉ là gạt người mà thôi, vì thế nên dần dần đá khảo hạch chỉ còn lại ba màu sắc thôi.

- Là thật sao, cái này có thật sao?

Lão giả đứng nhìn điểm nhỏ màu đen đang phát ra ánh sáng kỳ dị thì cảm thấy vô cùng khó tin, lập tức nheo nheo hai mắt của mình, nhưng khi lão mở mắt ra lại phát hiện ra ánh sáng màu đen đó vẫn còn, tuy nhiên đang dần dần biến mất, cuối cùng khôi phục thành nguyên trạng.

- Hô ~~~

Tất cả những cái mà lão phát hiện vừa rồi đều là chân thực, lão giả không nhịn được mà nhắm hai mắt lại, lúc này lão muốn bình tĩnh lại sự kích động trong lòng. Mãi đến một lúc lâu sau mới chậm rãi mở hai mắt ra, nhưng trong đôi mắt già nua của lão đã tràn đầy vẻ hưng phấn không từ nào có thể diễn tả được.

Lão nhìn về phương hướng đám người Sở Phong rời đi, thấp giọng nói:

- Xem ra là trời muốn cho Thanh Long Tông ta hưng thịnh rồi, nhưng mà chuyện này không phải chuyện đùa, xem ra cần phải bàn bạc kỹ hơn mới được.

Đám người Sở Phong hoàn toàn không biết những việc vừa xảy ra trong đại điện. Lúc này, bọn họ đã tiến nhập khu vực hạch tâm, nhìn tòa cung điện to lớn đang hiện ra trước mắt cùng với đường đá rộng lớn thì bọn họ cũng biết cuối cùng một chặng đường mới của bọn họ sẽ bắt đầu tại đây.

- Đây là những đệ tử hạch tâm năm nay sao, thế nào mà mặt mũi cả đám đều bầm dập hết vậy?

- Hay là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng mà xem ký hiệu trên ngực bọn họ thì bọn họ hẳn đều là thành viên của Dực Minh. Năm nay Thiên Hạ Minh cùng Kiếm Đạo Minh không có ai tham gia khảo hạch sao?

- Dáng dấp tiểu nha đầu này cũng không tệ a, tuổi còn nhỏ thế này đã thông qua khảo hạch rồi, hơn phân nửa khả năng nàng là một tiểu yêu tinh nha. Chỉ là không biết là tiểu yêu tinh này sẽ bị vị sư huynh nào chinh phục đây?

Ngoài sân rộng, có rất nhiều đệ tử hạch tâm đang tụ tập lại, bọn họ đều biết ngày hôm nay là ngày khảo hạch hạch tâm, cho nên đều muốn nhìn một chút những hạch tâm đệ tử năm nay, đến tột cùng có dáng dấp thế nào, nên bọn họ đã tụ tập ở nơi này từ sớm.

Sở Phong cũng đang đánh giá đám người xung quanh, Sở Phong cũng phát hiện đám hạch tâm đệ tử này thật sự là ngọa hổ tàng long. Mặc dù lúc này, trong mười mấy người vây xem, phần lớn đều là Linh Vũ Cảnh, nhưng cũng có rất nhiều người đã bước vào Nguyên Vũ Cảnh.

Mà theo hắn biết thì mặc dù số lượng đệ tử hạch tâm của Thanh Long Tông thua xa ngoại môn đệ tử cùng với nội môn đệ tử, nhưng cũng có khoảng hai ngàn người. Hai ngàn người này đều còn trẻ tuổi nhưng đều là người có thực lực bất phàm, chẳng trách bọn họ đều là đối tượng được Thanh Long Tông trọng điểm bồi dưỡng.

Bởi vì hai ngàn người này đều có giá trị cao hơn rất nhiều so với mười vạn ngoại môn đệ tử cùng với nội môn đệ tử. Bất luận là trưởng lão hay là tông chủ tương lai đều được tuyển ra từ hai vạn người này.

- Cổ hơi thở này....

Đột nhiên, Sở Phong chợt nhíu mày, lập tức đem ánh mắt sắc bén quét về một nơi xa cuối con đường, bởi vì hắn đã cảm thụ được một cổ khí tức rất mạnh, đang đi về phía bọn họ.

Quả nhiên ở đầu đường, nhanh chóng xuất hiện hơn mười đạo thân ảnh. Mười mấy người này đều mang dáng dấp thanh niên, có nam có nữ, nhưng phong thái bọn họ rất hiên ngang, hình dáng bất phàm, không chỉ là tuấn nam mỹ nữ, mà khí chất trên người bọn họ cũng vô cùng đặc biệt.

Mặc dù Sở Phong có thể cảm thụ được những người này rất lợi hại, nhưng lại không cách nào cảm ứng ra được thực lực chính xác của những người này. Có thể thấy bọn họ không chỉ là cao thủ Nguyên Vũ Cảnh đơn giản, rất có khả năng đã bước vào Nguyên Vũ Cảnh hậu kỳ.
Mà lúc này, người hấp dẫn Sở Phong nhất chính là là nam thanh niên dẫn đầu. Luận về tướng mạo thì so với đám người đằng sau thì hắn không được tính là xuất chúng. Nhưng khí chất trên người hắn tản ra rất đặc biệt, những nam tử khác tuyệt đối không thể sánh bằng.

- Huyền Vũ Cảnh, vị hạch tâm đệ tử kia đã là cao thủ Huyền Vũ Cảnh?

Sở Phong âm thầm sợ hãi, tuy rằng không thể nào xác định tuyệt đối, thế nhưng cái loại cảm giác sâu không thấy đáy này chỉ có cường giả Huyền Vũ Cảnh mới có thôi, cho nên Sở Phong nghĩ vị này hơn phân nửa đã bước vào Huyền Vũ Cảnh rồi.

- Cung Lộ Vân, đệ nhất đệ tử của Thanh Long Tông ta.

Đúng lúc này, Tô Mỹ mở miệng nói.

- Hắn là Cung Lộ Vân? Thảo nào...

Sau khi nghe được lời Tô Mỹ vừa nói thì Sở Phong gần như có thể xác định, vị này nhất định là Huyền Vũ Cảnh không thể nghi ngờ. Dù sao thì hắn cũng đã từng nghe nói đến danh tiếng của Cung Lộ Vân, đệ nhất đệ tử có thực lực bực này cũng không tính là quá đáng.

- Không chỉ là Cung Lộ Vân, tiền bối Dực Minh chúng ta cũng ở trong đó. Nhìn thấy vị nữ tử đang nói chuyện cùng với Cung Lộ Vân không? Nàng chính là một vị nguyên lão của Dực Minh chúng ta, tên là Hàn Tuyết, có bài danh thứ tám tại Thanh Long Bảng, là một trong những đại biểu ưu tú của Dực Minh ta.

Tô Mỹ chỉ một nữ tử xinh đẹp lạnh lùng đứng bên cạnh Cung Lộ Vân.

- Bài danh thứ tám trên Thanh Long Bảng sao?

Sở Phong âm thầm ca thán lần thứ hai, ở khu vực hạch tâm có một thứ gọi là Thanh Long Bảng, trên đây tổng cộng có mười bài danh, mà người có thể chiếm được một trong mười cái bài danh đó đã chứng tỏ mình chính là một trong mười đệ tử mạnh nhất trong số hai nghìn đệ tử hạch tâm của Thanh Long Tông.

Cho nên khi Sở Phong biết được vị Hàn Tuyết kia chính là nhân vật xếp thứ tám tại Thanh Long Bảng, thì hắn ít nhiều có chút kinh ngạc. Dù sao tuổi của nàng cũng không lớn, mà đã có thể đạt được thành tựu như vậy, đã nói lên nàng ấy không hề đơn giản.

- Ha ha, đúng là Hàn Tuyết sư tỷ, tỷ ấy đến chào đón chúng ta sao?

Đám Tư Đồ Vũ nhìn thấy Hàn Tuyết thì người nào cũng vô cùng kích động.

Tuy bọn họ vô cùng nổi danh ở nội môn, nhưng một khi tiến vào khu vực hạch tâm này thì bọn họ chỉ là một đám tồn tại được xếp ở cuối cùng. Luận tiềm lực thì mỗi người ở đây cũng không kém hơn so với bọn họ. Tuy nhiên nếu như có một chỗ dựa vững chắc thì ngày sau tự nhiên sẽ giảm được rất nhiều phiền phức, mà vị sư tỷ Hàn Tuyết này chính là là chỗ dựa vô cùng vững chắc mà bọn họ muốn dựa vào.

- Hàn Tuyết sư tỷ.

Sau khi kích động xong, không ngờ lại có người cả gan la hét, mà tiếng la của hắn thực sự đã khiến cho Hàn Tuyết chú ý, mà ngay cả Cung Lộ Vân cũng đem ánh mắt quét qua.

- Hàn Tuyết sư muội à! Muội quen biết đám tân đệ tử đó sao?

Cung Lộ Vân hỏi.

- Vâng, bọn họ là thành viên của Dực Minh, hôm nay bọn họ vừa trở thành hạch tâm đệ tử.

Hàn Tuyết mỉm cười trả lời.

- Dực Minh? Chẳng lẽ muội không nói cho bọn họ biết ở khu vực hạch tâm này cấm thành lập đồng minh sao?

Thấy trên ngực đám Sở Phong đều đeo huân chương, Cung Lộ Vân híp hai mắt lại, biểu hiện vẻ không hài lòng.