Tu La Vũ Thần

Chương 96: Tử Kim Lệnh Bài


- Hô ~ ~ ~

Sở Phong vừa nói ra câu này, đám người lập tức kinh hô, diễn võ trường vốn đã vô cùng hỗn loạn, nhưng chỉ vì một câu nói của Sở Phong, mà trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người ngừng đánh nhau, ngơ nhác nhìn Sở Phong.

Giờ khắc này, mọi người đã biết được chân tướng chấn động nhất, hóa ra sở dĩ Sở gia có thể đánh bại ba gia tộc liên kết, người có công lớn nhất không phải Sở Nguyên Phách, cũng không phải là Sở Uyên, mà vị thiếu niên này mới mười lăm tuổi thôi.

Dù thực lực của Sở Nguyên Phách rất mạnh, nhưng theo những gì mọi người biết, thì thực lực của hắn cũng không hơn mấy vị gia chủ khác bao nhiêu. Về phần Sở Uyên, vừa rồi bọn họ đã chứng kiến qua thực lực của hắn còn không bằng Sở Nguyên Phách nữa là.

Nhưng bọn họ đã nhìn thấy tận mắt thực lực của Sở Phong, quả thực mạnh mẽ đến mức khiến cho bọn họ không thể tiếp nhận được.

Giờ khắc này, phần lớn mọi người đều kinh ngạc đến trừng mắt há mồm, cảm thấy không biết phải làm thế nào. Bởi vì bọn họ không thể nào tiếp thu được sự thật Sở Phong có thực lực đáng sợ như vậy.

Một thiếu niên mới mười lăm tuổi, lại có thể dễ dàng chém giết sạch sẽ những cường giả Nguyên Vũ Cảnh. Loại chuyện này quả thực tựa như chuyện nghìn lẻ một đêm, thế nhưng tất cả những chuyện khó tin như vậy đã thật sự phát sinh, mọi người chỉ có thể chấp nhận thôi. Lúc này, điều bọn họ nên làm không phải là tỏ vẻ khiếp sợ, mà chính là phải lựa chọn.

- Điền gia ta đồng ý quan điểm của Sở gia, từ nay về sau nguyện ý tuân thủ quy củ của Sở gia, nghe theo hiệu lệnh của Sở gia.

Có người tiên phong đứng ra bày tỏ thái độ, đây là một thế lực trước kia cùng Sở gia giao hảo.

- Kiều gia cũng nguyện ý quy thuận Sở gia.

Mà sau đó, tất cả những thế lực bảo trì trung lập, đều bắt đầu quy phục Sở gia.

Đến cuối cùng, thậm chí những thế lực lúc trước đã lên tiếng phản đối Sở gia, xuất thủ với người của Sở gia, cũng là đều lựa chọn nương nhờ Sở gia. Cũng không phải là bọn họ cam tâm tình nguyện, mà trước mặt người có thực lực tuyệt đối như Sở Phong, bọn họ không thể không làm như vậy.

Bởi vì không ai biết, đến cuối cùng thực lực của Sở Phong mạnh bao nhiêu. Thế nhưng hắn dễ dàng chém giết hai vị cao thủ Nguyên Vũ nhất trọng là chuyện có thực, hắn là đệ tử Thanh Long Tông cũng là chuyện có thực.

Cho nên mọi người đều biết, chỉ cần Sở gia có Sở Phong tồn tại thì ở phạm vi Kháo Sơn này sẽ không có người nào có thể chống đối với Sở gia nữa. Vì thiếu niên như vậy quả thực có chút quá đáng sợ.

Dù bọn họ có nghe nói về thiên tài, nhưng lại chưa từng chính mắt nhìn thấy thiên tài chân chính. Thế nhưng hôm nay bọn họ đã được mở mang tầm mắt, biết được như thế nào là thiên tài chân chính. Thiên tài chân chính dù tu vi không cao hơn người khác, nhưng tuyệt đối có thể chém giết người có tu vi cao hơn mình một cảnh giới.

Khi gần như tất cả người có mặt ở diễn võ trường đều bày tỏ thái độ phục tùng Sở gia, Sở Phong mới chậm rãi bước lên đài cao, quét ánh mắt qua tất cả mọi người, dõng dạc nói:

- Nếu chư vị đều đã bày tỏ thái độ thì ta đây cũng sẽ không quanh co nữa. Từ hôm nay, toàn bộ Kháo Sơn Trấn sẽ do Sở gia ta quyết định, ta chỉ muốn hai chữ “Phục tùng”.

- Điều ta muốn chính là các ngươi phải tâm phục, mà không chỉ khẩu phục. Để biểu lộ thành ý, xin tất cả mọi người quỳ xuống đi.

- Cái gì? Đây là ý gì chứ?

Sở Phong vừa nói thế, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, cảm thấy không biết làm sao.

- Ta nói chưa đủ rõ ràng sao? Ta đây sẽ nhấn mạnh thêm một lần nữa, tất cả các ngươi đều quỳ xuống cho ta.

Đột nhiên, khuôn mặt Sở Phong khuôn chuyển sang lạnh lùng, một sát khí nồng đậm tỏa ra, cuốn sạch cả diễn võ trường.

- Bá.

Mà giờ khắc này, mọi người đều sợ đến run lẩy bẩy, lại không dám có nửa điểm chần chờ, tất cả đều quỳ gối trên mặt đất. Hầu như tất cả những người còn đứng trong diễn võ trường đều là người của Sở gia.
Tất cả mọi người đều thần phục, bất kể là thế lực trước đây có quan hệ tốt với Sở gia, hay là thế lực bảo trì trung lập, thậm chí những thế lực xuất thủ với Sở gia, thậm chí hai gia tộc có gia chủ vừa bị Sở Phong chém giết Triệu gia và Lý gia cũng đều quỳ xuống.

Những người đó không phải không có tôn nghiêm, chỉ là một khi đối mặt với uy hiếp liên quan đến tính mạng, bọn họ buộc phải vứt bỏ tôn nghiêm.

Khi nhìn bốn phía, toàn bộ đoàn người quỳ gối xuống đất, người Sở gia vô cùng sợ hãi, liên tục ca thán.

Nhất là trong số đó có rất nhiều người, lúc trước còn cùng với bọn họ giao thủ, kích nào cũng trí mạnh muốn dồn bọn họ vào chỗ chết. Nhưng trong nháy mắt, lại quỳ gối trước mặt bọn họ, điều này khiến cho người Sở gia một cảm giác khó có thể tin được.

Nhất là Sở Uyên, hắn đứng ở bên cạnh Sở Phong, nhìn nhi tử chỉ mới có mười lăm tuổi của mình, trong lòng vô cùng phức tạp. Bởi vì hắn nghĩ so sánh với mình Sở Phong lại giống một vị gia chủ hơn nhiều.

Không, không thể nói là gia chủ, bởi vì phong độ của Sở Phong cũng không phải là một gia chủ gia tộc nho nhỏ có thể bì được, đây mới thực sự là một vương giả chân chính nha.

- Sở gia thực sự là uy phong to lớn, các ngươi cho rằng Kháo Sơn này thật là thiên hạ của Sở gia ngươi phải không.

- Các ngươi quả thực là không có tiền đồ mà! Tất cả lại quỳ xuống dưới chân một tên tiểu hài tử xấu xa, ngay cả lông tóc cũng chưa mọc đủ. Các ngươi rốt cuộc còn có thứ gọi là tôn nghiêm hay không?

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang dội lại đội nhiên vang lên. Mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một đội nhân mã đang chậm rãi tiêu sái vào diễn võ trường, người dẫn đầu là một lão đầu có thực lực cao nhất.

Tất cả mọi người đang đứng ở nơi đây đều biết đội nhân mã này chính là một thế lực ở Kháo Sơn, là Mãnh Hổ tiêu cục, mà cái lão đầu có thực lực cao nhất kia chính là chưởng quỹ của tiêu cục này, người ta hay gọi hắn là Lâm chưởng quỹ.

Lâm chưởng quỹ này là một tên ngoại lai, dựa vào thực lực Linh Vũ cửu trọng, dẫn theo một nhóm thủ hạ của mình, giúp đỡ các thế gia ở khắp nơi vận chuyển hàng hóa, cũng giành được một chỗ đứng nho nhỏ ở Kháo Sơn này.

Tuy nhiên Mãnh Hổ tiêu cục này so sánh với một gia tộc như Sở gia, thấp hơn một đẳng cấp. Bình thường hắn đối với Sở gia đều cung kính cũng không kịp, hôm nay cư nhiên lại dám can đảm nói ra những lời này, quả thực khiến cho người khác không thể nào hiểu được.

- Vô liêm sỉ, một ngươi từ bên ngoài đến như ngươi, mà cũng dám nói như vậy sao? Ta xem ngươi thực sự là chán sống rồi.

- Đúng vậy, dám can đảm không phục tùng Sở gia, hắn muốn chết đây mà.

Giờ khắc này, không đợi Sở gia lên tiếng thì những thế lực quy thuận Sở gia, liền dẫn đầu lên tiếng mắng chửi, hùng hổ vọt tới đám người Mãnh Hổ Tiêu Cục.

Hành động này của bọn họ đương nhiên là muốn giành được sự ưu ái của Sở gia, dù sao thì Sở gia thống nhất Kháo Sơn này đã trở thành kết cục đã định. Mà chỉ cần có Sở Phong ở đây thì thành tựu ngày sau của Sở gia có thể nói là không thể hạn lượng được, mà lúc này, chính là điều kiện tốt nhất để bọn hắn lấy lòng Sở gia.

Tuy nhiên đối mặt với đám người tràn đầy sát khí đang bức tới mình, mà Lâm chưởng quỹ lại không hề sợ hãi, hắn móc từ trong ngực ra một khối lệnh bài, giơ lên cao, lớn tiếng nói rằng:

- Ta có Tử Kim lệnh trong tay, ai dám đụng đến ta?

- Cái gì? Tử Kim lệnh bài!!!

Nghe hắn nói thế, mọi người đều vô cùng chấn động, vốn mọi người đang đằng đằng sát khí, cũng vội vàng ngừng bước, đem ánh mắt ngưng tụ ở trên khối lệnh bài.

Mà vừa nhìn rõ khối lệnh bài thì sắc mặt mọi người nhất thời trở nên xanh mét, một sự sợ hãi vô hình đang dâng lên trong lòng, đừng nói đến việc gây bất lợi đối với Mãnh Hổ tiêu cục, một số người đã bắt đầu lui về phía sau.

Cách Kháo Sơn hơn năm trăm dặm, có một tòa thành trì, tên là Tử Kim Thành. Tử Kim Thành này có thực lực hùng hậu, người chưởng quản phương viên nghìn dặm đất đai ở đó mới chính là người thống trị chân chính của Kháo Sơn.

Thế nhưng bởi vì Kháo Sơn quá xa xôi, tài nguyên cũng không hùng hậu, cho nên Tử Kim Thành vẫn chưa có tiến hành hành động quản lý đối với Kháo Sơn. Nên mới tạo thành cục diện nhiều thế gia hợp lực lại chiếm lấy khu vực Kháo Sơn này.

Mà Tử Kim lệnh bài này lại là đại diện cho thành chủ của Tử Kim Thành. Bất cứ người có được lệnh bài, thấy lệnh bài như thấy thành chủ, tất cả mọi người đều phải quỳ lạy.