Tu La Vũ Thần

Chương 97: Đại Quân Tới.


- Tử Kim lệnh bài, đây thật sự là Tử Kim lệnh bài. Lâm lão đầu làm sao lại có loại đồ vật này chứ?

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, bởi vì ý nghĩa của Tử Kim lệnh bài này không phải chuyện đùa, so với Thanh Long Kỳ mà Sở Phong mang về còn có tính uy hiếp hơn.

Nói cho cùng, cho dù Thanh Long Tông lợi hại, cũng chỉ là tông môn một phương, có thể uy hiếp các thế lực khắp nơi, nhưng lại không thể nào hiệu lệnh các thế lực được.

Thế nhưng Tử Kim Thành đó thì không giống vậy, tuy nội tình cùng với thực lực không bằng Thanh Long Tông, nhưng nó cũng là bá chủ một phương. Có câu cường long khó áp chế địa đầu xà, chính là ý tứ như thế.

Hơn nữa ở cấp độ thành cùng với thành, tồn tại mối quan hệ mắc xích. Tử Kim Thành là một thành trì cấp nhị đẳng, nó chính thế là thế lực thồng lĩnh mảnh thiên địa này. Thế nhưng cấp trên nó, còn có nhất đẳng thành trì, ở phương diện thực thì nó không hề có chỗ nào thua kém Thanh Long Tông.

Mà trên nhất đẳng thành trì còn có vương phủ, vương phủ có thực lực vô cùng cường đại. Thậm chí không hề thua kém nhất đẳng tông môn Lăng Vân Tông ở Thanh Châu chút nào cả.

Nhưng điểm quan trọng nhất chính là phía sau vương phủ, còn có một con quái vật khổng lồ, đó chính là Khương thị hoàng triều, bá chủ của toàn bộ Cửu Châu đại lục.

Nói cách khác, tuy rằng Khương thị hoàng triều không hạn chế thế lực khắp nơi phát triển, cũng không có trực tiếp quản lý Cửu Châu lục địa. Nhưng trên thực tế, nó đã thành lập một hệ thống quản lý hoàn chỉnh tại khu vực Cửu Châu này. Toàn bộ Cửu Châu đại lục đều nằm gọn trong tay Khương thị hoàng triều.

Điều này cũng tạo thành một loại cục diện, dù tông môn có cường đại thế nào, nhưng trước sau chỉ là thế lực một phương thôi, mà thành trì khắp nơi tuy có thực lực yếu kém, nhưng sau lưng nó lại có Khương Thị Hoàng Triều làm chỗ dựa.

Tông môn có thể xuất thủ với những tông môn khác, nhưng lại có rất ít có tông môn dám trêu chọc thành trì, bởi vì đó chính là tồn tại mà bọn họ tuyệt đối không thể trêu vào.

(ngantruyen.com Cho nên mới nói, đối với những thế gia ở trong phạm vi quản hạt của Tử Kim Thành mà nói, thì danh tiếng của Tử Kim Thành còn muốn dọa người hơn so với Thanh Long Tông. Mà lực uy hiếp của Tử Kim lệnh bài này cũng vượt xa Thanh Long Kỳ.

- Nhìn thấy Tử Kim lệnh bài còn không mau chóng quỳ xuống.

Thấy đám người này biểu hiện vẻ e ngại thì bộ dáng của Lâm chưởng quỹ càng thêm kiêu ngạo, cư nhiên lại chỉ vào mọi người, lớn tiếng la lên.

Mà hắn vừa nói ra lời này, quả thực khiến mọi người càng thêm hoảnh sợ, cư nhiên lại có rất nhiều người quỳ xuống đất. Nhất là hai nhà Triệu Lý, lại càng giống như gặp được sợ dây cứu mạng vậy, lại quỳ dưới chân Lâm chưởng quỹ.

Đối với một màn như vậy, Sở Phong nhíu mày, đem tất cả để vào mắt. Hắn đột nhiên hiểu rõ câu nói: “Đầu tường cây cỏ ngã theo”, bởi vì giờ này khắc này, trước mặt hắn có một đám người như thế.

- Sao các ngươi còn không quỳ xuống, chẳng lẽ các ngươi dám không đem Tử Kim lệnh bài đặt trong mắt, dám không đem thành chủ đại nhân đặt ở trong mắt sao?

Lâm chưởng quỹ thấy còn rất nhiều người vẫn chưa quỳ xuống thì bắt đầu rống to hơn.

- Để ta xem ai dám quỳ xuống với hắn?

Thấy thế, Sở Phong cũng nổi giận gầm lên một tiếng.

Mà nghe được lời Sở Phong nói, những người vốn định quỳ xuống, cũng thật sự trở nên lúng túng, rơi vào hoàn cảnh khó xử. Tuy nói Tử Kim Thành rất lợi hại, thế nhưng dù sao thì cũng là núi cao Hoàng Đế xa, chỉ bằng một khối lệnh bài chỉ có thể tạo nên tác dụng uy hiếp mà thôi.

Mà lúc này, Sở Phong mới là người lợi hại nhất nơi này, nếu bọn họ khiến Sở Phong tức giận, lấy tính tình Sở Phong, nói không chừng sẽ trực tiếp chém giết tất cả bọn họ.

- Sở Phong, tiểu tử ngươi quả thực lớn gan, dám cãi lời thành chủ Tử Kim Thành. Nhìn thấy Tử Kim lệnh bài chẳng những không quỳ xuống mà còn dám đe dọa người khác. Lẽ nào ngươi muốn đối địch với Tử Kim Thành, đối nghịch với Khương thị hoàng triều sao?
Lâm chưởng quỹ chỉ vào mặt Sở Phong rống to hơn, trong lời nói còn ngập tràn ý tứ uy hiếp.

- Đối nghịch thì làm sao, ngươi có tin là bây giờ ta sẽ lập tức làm thịt ngươi?

Mà Sở Phong chẳng những không hãi sợ, mà ngược lại còn lạnh lùng nói.

- Phong nhi, nghìn vạn lần không nên làm bậy, Tử Kim lệnh bài trong tay hắn là thật. Con nghìn vạn lần không thể xuất thủ với hắn, bằng không Tử Kim Thành sẽ không bỏ qua cho con đâu.

Thấy Sở Phong thực sự động sát khí, Sở Uyên vô cùng sợ hãi, vội vàng túm ống tay áo của Sở Phong, rất sợ Sở Phong sẽ xuất thủ với Lâm chưởng quỹ.

- Ha ha ha, Sở Uyên, ngươi cũng là người biết thức thời.

Nhìn dáng dấp nhát gan của Sở Uyên, Lâm chưởng quỹ càng kiêu ngạo cười to, sau đó lớn giọng nói:

- Không nói dối các ngươi, hôm nay, thành chủ Tử Kim Thành đại nhân đã biết chuyện ở Kháo Sơn phát hiện quặng huyền thiết. Bây giờ, thành chủ đại nhân đang dẫn theo đại đội nhân mã chạy đến nơi này, tin tưởng rất nhanh sẽ chạy tới.

- Cho nên mới nói, từ nay về sau Kháo Sơn này sẽ do Tử Kim Thành tự mình quản lý, mà ta chính là người mà thành chủ đại nhân ủy nhiệm quản lý nơi này.

- Sở gia có công phát hiện quặng huyền thiết, sau này chuyện khai thác quặng huyền thiết sẽ do các ngươi đi làm. Tuy nhiên toàn bộ huyền thiết khai thác được phải giao cho Tử Kim Thành, không được tham ô, bằng không trảm không tha.

Câu này của Lâm chưởng quỹ đã nói rõ tất cả, hiện tại, đại quân của Tử Kim Thành đang chạy tới đây. Đây cũng nhắc nhở đám người Sở Phong không nên có hành động xằng bậy với hắn, bằng không tất cả người Sở gia khó tránh khỏi cái chết.

Về phần mục đích Tử Kim Thành tới đây, chính là vì quặng huyền thiết, mà nếu như muốn hỏi vì sao Tử Kim Thành lại biết tin tức về quặng huyền thiết, điều này cũng không khó lý giải, chỉ cần nhìn lệnh bài Tử Kim Thành trong tay Lâm chưởng quỹ liền biết ngay thôi.

Tất nhiên là chính lão đầu nà đã đem tin tức quặng huyền thiết nói cho Tử Kim Thành, mà Tử Kim thành nghĩ hắn có công mật báo, nên đã thưởng cho hắn, Tử Kim lệnh bài này cùng với vị trí chưởng quản Kháo Sơn sau này chính là bằng chứng sống tin cậy nhất.

- Lão già này muốn chết mà.

Lúc này tuy sắc mặt Sở Phong không hề thay đổi, nhưng hai bàn tay trong tay áo của hắn đã nắm rất chặc. Hắn thực sự là trăm ngàn lần cũng không ngờ được, ở Kháo Sơn này lại có một lão già âm hiểm như vậy.

Thế nhưng phẫn nộ thì phẫn nộ, Sở Phong vẫn còn lý trí, điều hắn có thể làm bây giờ không phải là xuất thủ với Lâm chưởng quỹ, mà lẳng lặng đợi, đợi đại quân của Tử Kim Thành chạy tới, mới ra quyết định được.

Mà trên thực tế, cũng đúng theo như lời Lâm chưởng quỹ, hơn mười dặm ở ngoài Kháo Sơn Trấn, một đám người mặc áo giáp, tay cầm binh khí, nhân mã chỉnh tề xếp thành hàng đang chạy đến gần.

Đây là một đại đội nhân mã, khoảng chừng hơn một nghìn người, thực lực của bọn họ đều rất mạnh không thể khinh thường, người yếu nhất cũng là Linh Vũ ngũ trọng, mà những người cưỡi chiến mã đều là cao thủ Nguyên Vũ cảnh, nhất là người dẫn đầu càng có thực lực bất phàm.

Đây là một gã đại hán đã qua tuổi trung niên, hắn cũng không có mặc áo giáp, mà mặc trường bào rộng thùng thình. Trường bào mào tím, trên trường bào có vẻ long phượng, hơn nữa còn vẽ bằng vàng, vô cùng rực rỡ.

Hắn không chỉ ăn mặc không đơn giản, mà khuôn mặt hắn càng không đơn giản, trên người tản ra một loại khí chất độc hữu, loại khí chất này đám người chung quanh không ai có cả. Quan trọng nhất chính là thực lực của hắn, hắn chính là một vị cao thủ Nguyên Vũ cửu trọng, chỉ kém một bước, đã có thể bước vào Huyền Vũ Cảnh, mà hắn chính là thành chủ của Tử Kim Thành - Trần Huy.

Gần đây Tử Kim Thành thiếu tài nguyên, Trần Huy đối với việc thiếu tài nguyên cống nạp mà phát sầu. Đúng vào lúc này lại nhận được tình báo, nghe nói trong Kháo Sơn phát hiện quặng huyền thiết. Điều này khiến hắn vô cùng vui mừng, dưới tình huống cao hứng không chỉ ban cho người mật báo Tử Kim lệnh bài, mà tự mình còn mang theo nhân mã, đi đến Kháo Sơn Trấn.

Lúc này, vừa ngồi ngâm nga một bài hát, vừa nói chuyện phím với thủ hạ của mình. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện phía trước, xuất hiện một người ngăn cản lối đi bọn họ.