Tu La Vũ Thần

Chương 98: Lấy Thế Đè Người.


Giờ khắc này, hai mắt Trần Huy cùng với nhiều tướng sĩ đều sáng ngời, bởi vì người đứng ở giữa đường, ngăn cản lối đi bọn họ, chính là một nữ tử vô cùng xinh đẹp thướt tha.

Thực sự rất đẹp, đẹp đến mức chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền không khỏi tim đập nhanh hơn. Da thịt trắng nõn, khuôn mặt ngọt ngào, vóc người đáng kiêu ngạo, quả thực là báu vật mà toàn bộ nam nhân đều hướng tới.

Chỉ có điều tuy rằng thiếu nữ này rất đẹp, nhưng trên người lại toả ra khí chất không đơn giản. Nhất là nàng dám một mình đứng ở đây, trước mặt đại quân hàng nghìn người, đã nói lên lòng gan dạ của nàng rất lớn, đúng là người tới không có ý tốt.

- Không biết tôn tính đại danh của vị cô nương này là gì? Cô ở đây chờ chúng ta la có chuyện gì?

Dù sao thì Trần Huy cũng là thành chủ một phương, kinh nghiệm lão làng khiến hắn cảm giác được, vị nữ tử mỹ lệ trước mắt này hơn phân nửa là đến không có việc gì tốt, vì thế hắn dứt khoát dừng lại hỏi.

- Ta tên Tô Nhu, chính là nội môn trưởng lão của Thanh Long Tông. Ta ở đây chờ Trần thành chủ, qua thực là có một chuyện muốn Trần thành chủ hỗ trợ.

Tô Nhu mỉm cười quyến rũ nói.

- Không ngờ cô nương tuổi nhỏ như vậy, đã làm trưởng lão Thanh Long Tông rồi. Trần mỗ thực sự bội phục, cô nương có chuyện gì thì cứ nói thẳng đừng ngại.

Trần Huy mỉm cười đáp lại.

- Ta biết Trần thành chủ đi chuyến này, chính là vì quặng huyền thiết ở Kháo Sơn Trấn, nhưng quặng huyền thiết này là do Sở gia tại Kháo Sơn Trấn phát hiện. Hôm nay cũng do Sở gia chưởng quản, mà ta cùng với Sở gia có cút quan hệ sâu xa. Vì thế ta hi vọng Trần thành chủ có thể cho ta một chút mặt mũi, không nên nhúng tay vào quặng huyền thiết này.

Tô Nhu mỉm cười trả lời, giọng điệu của nàng cũng có thể coi là khách khí.

Khi Trần Huy nghe Tô Nhu nói thế thì sắc mặt lại không hề thay đổi, vô cùng trấn định, hắn thong dong cười:

- Tô Nhu cô nương nói thế là không đúng rồi, Kháo Sơn nằm trong phạm vi quản hạt của ta, như vậy thì người trong Kháo Sơn cũng do ta quản, vật trong Kháo Sơn, cũng phải do ta quản.

- Trước không nói quặng huyền thiết này là một nguồn tài phú vô cùng lớn, ta không có khả năng chắp hai tay dâng cho người người. Lại nói ta cùng với cô nương không quen biết, căn bản không cần phải nể mặt mũi của cô, bởi vì đây là chuyện của Tử Kim Thành, đừng nói là ngươi, mà coi như là tông chủ Thanh Long Tông của ngươi, cũng là không có quyền can thiệp.

- Khẩu khí của Trần thành chủ quả thực rất lớn, ngươi nói Thanh Long Tông ta không có quyền can thiệp chuyện của Tử Kim Thành ngươi. Nhưng hôm nay, Tô Nhu ta lại càng muốn can thiệp một lần. Thật ra ta cũng muốn nhìn xem hôm nay không được ta cho phép thì ai trong các ngươi có thể đi qua nơi này được.

Đột nhiên, Tô Nhu chìa ngón tay ra, hướng con đường phía trước chỉ một cái, một cổ năng lượng vô hình lập tức bạo phát ra, đâm một lỗ thủng thật sâu trên con đường phía trước.

- Oanh.

Sau đó Tô Nhu lại vung cánh tay lên, bụi bay mịt mù, một cái rãnh thật sâu liền xuất hiện ở trên đường, phân cách đại lộ này ra làm hai phần.

- Quả thật là một nha đầu cuồng vọng, ta cũng muốn nhìn xem, ngươi làm thế nào để ngăn cản chúng ta.

Nhìn thấy Tô Nhu làm như vậy thì các tướng sĩ của Tử Kim Thành đều vô cùng nổi giận. Bọn người khống chế chiến mã, đem tầng tầng Nguyên Lực phóng ra, lập tức hùng hổ vọt tới phía Tô Nhu.

- Ù ù ù ù.

Giục ngựa lao nhanh tới, Nguyên Lực quanh quẩn, nơi nào Nguyên Lực cùng với gót sắt giẫm lên, dưới chân phát ra tiếng nổ chói tai, mặt đất bắt đầu rung động kịch liệt, cổ uy thế này thực khiến cho người khác vô cùng sợ hãi.

Nhưng mà đối với cử động của chúng tướng sĩ Tử Kim Thành, sắc mặt Tô Nhu cũng không hề thay đổi, chỉ mỉm cười nhìn tất cả. Mãi đến khi đại quân sắp sửa bước vào ranh giới do nàng vẽ ra thì khuôn mặt Tô Nhu mới hơi hơi đổi.

Chỉ thấy váy tuyết trắng tung bay, nhảy múa điên cuồng trong gió. Thân thể yếu nhược đứng đằng kia lại tản mát ra tầng tầng khí thể, mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được.

Khí thể này cực kỳ cường hãn, cuộn sạch tất cả những chướng ngại trên đường đi. Những tướng sĩ Nguyên Vũ Cảnh này đều là người ngã ngựa đổ, bị gió thổi bay trở về chỗ cũ.
- Huyền Vũ Cảnh?

Giờ khắc này, hai mắt Trần Huy sáng ngời, bởi vì hắn đã cảm giác được, khí tức mà Tô Nhu vừa tản mát ra không phải là Nguyên Lực, mà là Huyền Lực. Vị nữ tử tuổi còn trẻ trước mắt này đúng là một vị cường giả Huyền Vũ Cảnh.

Tuy rằng khoảng cách giữa Huyền Vũ Cảnh cùng với hắn chỉ là một đường phân cách mỏng manh, nhưng lực lượng lại cách biệt một trời một vực. Nếu như thực lực Tô Nhu đủ mạnh thì dù cho bọn họ có toàn quân, hàng ngàn người cùng xuất thủ, cũng không hẳn có thể là đối thủ của Tô Nhu. Đây chính là chỗ lợi hại của Huyền Vũ Cảnh.

Đã từng có một vị cường giả Huyền Vũ Cảnh đỉnh phong, một mình tiêu diệt một nhị đẳng tông môn. Phải biết rằng cái nhị đẳng tông môn kia không chỉ có hơn mười vạn đệ tử, mà còn có cường giả Huyền Vũ Cảnh tọa trấn, thế nhưng ở trước mặt vị kia lại không đỡ nổi một kích.

Cho nên, khi Trần Huy phát hiện Tô Nhu vậy mà lại là một vị cao thủ Huyền Vũ Cảnh thì trên gương mặt vốn bình tĩnh của hắn, rốt cục cũng hiện ra vẻ lo lắng, ngưng trọng nói:

- Không ngờ Tô Nhu cô nương lai lợi hại như vậy, cường giả Huyền Vũ Cảnh quả thực có thể ngăn cản chúng ta.

- Tuy nhiên, cô nương thân làm trưởng lão tông môn, hẳn biết rõ quy củ của tông môn. Nếu cô nương cản trở chúng ta như vậy, không sợ ngày sau, Thanh Long Tông sẽ chọc phải phiền phức hay sao?

- Phiền phức? Ngươi thực sự là không đem Thanh Long Tông đặt ở trong mắt, hay là không đem ta đặt ở trong mắt? Mặc dù ở Cửu Châu đại lục, có quy củ tông môn không được can thiệp vào chuyện của thành trì, thế nhưng đó cũng không có nghĩa là Thanh Long Tông ta sợ ngươi.

- Trước đó ta đã khách khí mời ngươi hỗ trợ, nhưng ngươi chẳng những không biết tốt xấu, còn dám lấy thân phận để uy hiếp ta!

- Được lắm, bây giờ ta đã thay đổi ý định. Hiện tại, ta không phải mời ngươi hỗ trợ, mà là ra lệnh ngươi làm việc cho ta.

Tô Nhu chậm rãi mà đi tới, lại chủ động vượt qua cái ranh giới kia, đi thẳng đến phía Trần Huy.

- Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi dám làm điều gì bất lợi với ta thì Thanh Long Tông sẽ gánh lấy đại họa, việc này ngươi không thể gánh nổi trách nhiệm đâu!

Giờ khắc này, Trần Huy đã hoàn toàn luống cuống. Đối mặt một vị cường giả Huyền Vũ Cảnh, hắn cũng không thể không lo lắng.

- Dám nói như thế với ta, trách nhiệm này ngươi có thể gánh nỗi sao?

Tuy Tô Nhu đang tươi cười nhưng lại cho người ta một cảm giác lạnh đến thấu xương.

- Ngươi... Ngươi có ý gì?

Khi Trần Huy nhìn thấy loại khí thế cường ngạnh phát ra trên người Tô Nhu, hắn vội vàng khống chế chiến mã dưới thân liên tục lui về phía sau. Hắn vô ý thức nghĩ đến một loại tình huống không ổn, đó chính là mỹ nữ trước mắt này tuyệt đối không hề đơn giản như bên ngoài, bằng không thì nàng ta tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.

- Ta là muốn nói, muốn cùng ta bàn luận về thân phận địa vị thì ngươi vẫn còn chưa xứng.

Cổ tay Tô Nhu vừa chuyển, liền xuất hiện một tấm lệnh bài. Mà lúc mọi người thấy cái lệnh bài này thì mặt mày của Trần Huy cùng với tất cả tướng lĩnh phía sau, đều đại biến. Một loại sợ hãi không thể nào hình dung tràn đầy trên mặt.

"Phụp" đột nhiên, Trần Huy nhảy từ trên chiến mã xuống. "Bịch" một tiếng, quỳ xuống trước mặt Tô Nhu, lấy một giọng điệu vô cùng hoảng sợ thỉnh cầu:

- Thuộc hạ không biết nhị tiểu thư tới đây, nên vừa rồi mới đắc tội, kính xin nhị tiểu thư giáng tội.

Mà giờ khắc này, bất luận là tướng sĩ trên chiến mã, hay sĩ binh phía sau, toàn bộ đều bịch bịch quỳ xuống, bắt đầu nhận sai, xin Tô Nhu tha thứ.

Bởi vì lệnh bài của Tô Nhu cùng đến từ một tòa thành trì, hơn nữa tòa thành trì này chính là một tòa nhất đẳng thành trì. Mà thân phận của Tô Nhu lại là nữ nhi thứ hai của thành chủ Chu Tước Thành.

Nhưng đây cũng không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt chính là, Tử Kim Thành lại vừa vặn do Chu Tước Thành quản lý, mà Tô Nhu lại vừa vặn là cấp trên trực hệ của Trần Huy.