Tu La Vũ Thần

Chương 99: Thưởng Phạt.


Lúc này, trong diễn võ trường ở Kháo Sơn Trấn vô cùng yên tĩnh vắng vẻ, bầu không khí khẩn trương đã đạt tới cực đỉnh.

Bởi vì mọi người đã có thể thấy phía xa xa bụi đất bay mịt mù, có thể nghe được, phía xa xa truyền đến tiếng chiến mã rít gào, đại quân của Tử Kim Thành đã đến

- Mau, theo ta đi nghênh đón thành chủ đại nhân.

Lâm chưởng quỹ hét lớn một tiếng, lập tức bước nhanh đến cổng vào Khấu Sơn Trấn, nghiễm nhiên đã xem chính mình trở thành người quản lý khu vực Kháo Sơn này.

Thấy thế, mọi người trong diễn võ trường cũng không dám chậm trễ, mà vội vàng đi theo. Nếu như nói vừa rồi bọn họ còn có chút hoài nghi đối với những lời nói của Lâm chưởng quỹ, vậy khi thấy đại quân của Tử Kim Thành đến thì tất cả những hoài nghi của bọn họ đều tan thành mây khói, hoàn toàn tin tưởng vị Lâm chưởng quỹ này.

Nhìn thấy đoàn người đã bắt đầu di chuyển, mặc dù trong lòng Sở Phong cũng không hề muốn. Nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp gì, không thể làm gì khác hơn là đi theo dòng người tới cổng vào trấn, nghênh đón thành chủ đại nhân.

Mặc dù trong lòng hắn, vẫn không đem Tử Kim Thành đặt ở trong mắt, thế nhưng trước khi hắn không có thực lực tuyệt đối, cũng phải tạm thời khuất phục, chí ít không thể vô duyên vô cớ mà đắc tội với người ta.

- Sở Phong, người Sở gia ngươi nhìn thấy Tử Kim lệnh bài mà không có quỳ xuống, chuyện này nhất định sẽ bẩm báo với thành chủ đại nhân.

Tới cổng vào trấn, Lâm chưởng quỹ lạnh lùng nói với Sở Phong.

- Tùy ngươi.

Sở Phong liếc mắt nhìn hắn, lười cùng những tên tiểu nhân như hắn hao tốn nước bọt.

- Hừ, chờ chút nữa ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.

Lâm chưởng quỹ cũng lạnh lùng hừ một tiếng, khóe miệng cười khẩy, nhìn có vẻ vô cùng tối tăm.

- Ầm ầm long.

Ngay lúc vô số người đang chăm chú nhìn, tiếng nổ vang càng ngày càng gần, mọi người rất nhanh nhìn thấy được thân ảnh đại quân Tử Kim Thành từ trong bụi bậm mịt mù.

Nhìn đại quân Tử Kim Thành thân mặc khôi giáp chỉnh tề, hầu như tất cả mọi người đã bị khí thế hùng hồn này khiến cho kinh sợ đến cực điểm rồi.

Mà giờ khắc này, những người từng có quan hệ với Sở gia lại âm thầm buồn bực, bọn họ đều nghĩ người Sở gia hơn phân nửa là sắp gặp phải tai họa rồi. Chỉ cần ngẫm lại dáng dấp Sở Phong kiêu ngạo trước đó, lại nghĩ đến tình huống Sở Phong sắp sửa phải đối mặt thì bọn họ vô cùng kích động.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đại quân Tử Kim Thành dưới sự thống lĩnh của Trần Huy đã khí thế ngất trời mà đi đến cổng vào Kháo Sơn Trấn.

- Xin bái kiến thành chủ đại nhân!

Thấy thế, Lâm chưởng quỹ vội vàng quỳ xuống, cùng lúc đó, rất nhiều người ở đây cũng đều quỳ xuống, mà ngay cả người của Sở gia cũng quỳ xuống. Đối với vị thành chủ chưởng quản Tử Kim Thành có địa vị tối cao này, bọn họ không dám có một chút chậm trễ. Thế nhưng duy nhất chỉ có mình Sở Phong là vẫn đứng vững vàng trên mặt đất.

- Sở Phong to gan, nhìn thấy thành chủ đại nhân còn không mau mau quỳ xuống.

Lâm chưởng quỹ chỉ vào Sở Phong hét lớn.

- Nam nhi dưới gối dát vàng, Sở Phong ta ngoại trừ phụ mẫu ân nhân ra, ngay cả trời cao cũng không quỳ, thì vì sao phải quỳ lạy người khác chứ?

Lúc Sở Phong nói những lời này, là nhìn thẳng vào mặt Trần Huy mà nói. Trong ánh mắt hắn không hề có một chút e sợ, trái lại vô cùng thản nhiên. Bởi vì trong nội tâm của hắn, ngoại trừ phụ mẫu ân nhân ra, cho dù có đánh chết hắn thì hắn cũng sẽ không quỳ lạy người khác. Đây là vấn đề liên quan đến tôn nghiêm.

Đã là con người, coi như là khuất phục cũng có cái gọi là điểm mấu chốt, mà điểm mấu chốt của Sở Phong điểm mấu chốt chính là có thể đánh có thể mắng. Thế nhưng dù đánh chết hắn cũng sẽ không quỳ lạy người khác.

Mà Sở Phong vừa nói lời này ra, đã khiến đám người Sở Uyên vô cùng sợ hãi, bọn họ đều nghĩ những lời này của Sở Phong sẽ làm Trần Huy tức giận.
Về phần đám người Lâm chưởng quỹ lại vô cùng vui mừng, tuy rằng bọn họ biết Sở Phong lớn gan, nhưng lại không nghĩ rằng gan Sở Phong lại lớn như vậy. Đây quả thực là làm trò trước mặt mọi người, khiêu khích Trần Huy, đánh vào mặt Trần Huy.

Nhưng mọi người ở đây lại đang ôm một bầu tâm trạng đợi xem trò hay, muốn nhìn xem Trần Huy sẽ xử trí Sở Phong thế nào. Nhưng Trần Huy chỉ mỉm cười, lập tức nhảy xuống ngựa, đi thẳng về phía Sở Phong.

Cùng lúc đó, toàn bộ tướng lĩnh phía sau hắn cũng lập tức nhảy xuống ngựa, theo sát ở phía sau Trần Huy, đi thẳng đến nơi Sở Phong đang đứng.

- Ngươi là Sở Phong?

Trần Huy mỉm cười đánh giá Sở Phong, trong ánh mắt lại xuất hiện một tia thưởng thức.

- Chính là ta.

Sở Phong không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.

- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tuổi nhỏ như vậy đã có loại khí thế này, quả nhiên là hiếm thấy.

Đối với thái độ Sở Phong, Trần Huy không giận mà cười lớn, sau đó đem ánh mắt quét đám người Sở gia ở chung quanh, nói:

- Vị nào là phụ thân của Sở Phong?

- Bẫm thành chủ đại nhân, tại hạ chính là Sở Uyên, phụ thân của Sở Phong. Nhi tử tuổi còn nhỏ, nói chuyện lại quá thẳng thắn, mong Thành chủ đại nhân thông cảm.

Sở Uyên tưởng rằng Trần Huy sẽ gây bất lợi tới Sở Phong, vội vàng thay Sở Phong cầu tình.

- Haizzz, gia chủ Sở nói đi đâu vậy, ngươi có thể có nhi tử như vậy chính là phúc khí của ngươi, cũng là phúc khí Tử Kim Thành ta, tiểu tử này nhất định phải hảo hảo bồi dưỡng mới được.

- Sở gia các ngươi có công phát hiện quặng huyền thiết, cho nên ta ban cho nhi tử Sở Phong của ngươi, một nghìn khỏa Linh Châu, để tu vi của hắn có thể tiến thêm một bước, có thể làm cho Tử Kim Thành chúng ta vinh quang tại Thanh Long Tông.

- Về phần quặng huyền thiết sẽ do Sở gia các ngươi phụ trách khai thác, sau khi khai thác cứ lấy không cần giao cho Tử Kim Thành, toàn bộ thuộc về Sở gia các ngươi.

- Mặt khác, từ nay về sau, khu vực Kháo Sơn này sẽ do Sở gia ngươi quản lý. Ai dám không nghe theo hiệu lệnh của Sở gia, chẳng khác nào cãi lời Trần Huy ta, ta sẽ xử lý theo luật, không chút lưu tình.

Giọng nói của Trần Huy cực kỳ vang dội, hơn nữa lúc này lại vô cùng yên tĩnh, toàn bộ lời của hắn, đã khắc sâu vào tai mọi người.

Mà giờ khắc này, ngoại trừ người Tử Kim Thành ra thì hầu như là tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, liên tục giật mình. Đừng nói Lâm chưởng quỹ, một lòng muốn nhìn Sở gia xấu mặt, mà ngay cả đám người Sở Uyên cũng là cảm thấy không biết thể giải thích được, không biết làm sao.

Đây là tình huống gì? Thành chủ Tử Kim Thành chẳng những không có bởi vì thái độ Sở Phong, mà tiến hành trách phạt Sở gia. Ngược lại còn ban cho Sở Phong một nghìn khỏa Linh Châu, một nghìn khỏa Linh Châu!

Cái này cũng chưa tính, hơn nữa còn đem quặng huyền thiết giao do Sở gia xử lý. Giá trị của quặng huyền thiết quáng này vô cùng lớn, hơn vô số lần so với một nghìn khỏa Linh Châu. Nếu như đem toàn bộ khai thác hết, tuyệt đối có giá trị mấy vạn khối Linh Châu, là tài sản không cách nào có thể đánh giá được.

Quan trọng nhất chính là thành chủ cư nhiên còn để cho Sở gia chưởng quản Kháo Sơn, đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra chứ? Nếu như Sở gia chưởng quản nơi này, như vậy thì Lâm chưởng quỹ tính làm sao đây?

- Thành chủ đại nhân, cái này.... Ngài..... Ngài trước không phải nói là Kháo Sơn này sẽ giao cho Mãnh Hổ tiêu cục ta quản lý sao?

Quả nhiên, lúc này Lâm chưởng quỹ đang quỳ dưới đất, cuối cùng không nhịn được nữa. Đột nhiên đứng dậy, nơm nớp lo sợ đi thẳng đến trước mặt Trần Huy, lấy ngữ khí hèn mọn thấp giọng dò hỏi.

Thấy thế, sắc mặt Trần Huy khẽ biến, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn Lâm chưởng quỹ, nói:

- Phẩm hạnh của ngươi không đoan chính, không xứng làm việc cho ta. Người đâu, đem Tử Kim lệnh bài của người này thu hồi, kéo xuống chém!