Hồn Thuật

Chương 9: Hồn Ngọc



- Long Quân Thiên Đế ba mươi năm trước gieo quẻ đã tính ra trong vòng ba mươi năm Việt Nam có thể gặp họa, một tai họa hủy diệt. Cho nên Long Quân Thiên Đế đã ra thiên lệnh cho các thánh nhân và các bụt xuống nhân gian tìm người thu thập mười hai hồn ngọc chuẩn bị chống đỡ hạo kiếp. Tuy nhiên hành động này bị rất nhiều thế lực tu luyện giả ngăn cản. Cho tới hiện tại mới giải quyết toàn bộ những trướng ngại lớn trước mắt, bắt đầu thực thi lại kế hoạch từ ba mươi năm trước. Chậm trễ mất ba mươi năm, tình huống rất nguy cấp.
Văn Lục bồn chồn:

- Đại họa gì vậy sư phụ?

Cụ già trầm ngâm, vuốt râu rồi nói tiếp:

- Chi tiết của đại họa Long Quân Thiên Đế không nói rõ ràng. Có lẽ mấy lão ở các thế lực kia liên thủ che giấu. Long Quân Thiên Đế tính ra chỉ có hồn ngọc mới trợ giúp giang sơn qua đại họa này. Ta cũng vì việc này mới xuống nhân gian.

- Ha ha! Hóa ra sư phụ là thánh nhân nha. Nghe thật thích! Mà sao Long Quân Thiên Đế không cử vài Táo quân xuống không phải là xong việc sao?

- Ài! Cuối thời phong kiến các thế lực đã gặp nhau một lần và đề ra quy ước. Mọi thế lực không được trực tiếp nhúng tay vào chuyện của nhân gian nếu không sẽ bị tất cả các thể lực còn lại vây diệt. Nước Việt ta thuật pháp cao thâm, ai cũng có tấm lòng nghĩa khí, há lại có thể vi phạm quy ước? Hơn nữa những vị có tu vi cao thâm đang phải thực thi kế hoạch khác to lớn hơn. Kế hoạch này huy động toàn bộ tu thuật giả Đại Việt cho nên việc thu thập Hồn Ngọc chỉ do lớp trẻ hoàn thành. Đây là trách nhiệm của các con.

Văn Lục không phục nói:

- Chính vì cái quy ước này mà nước Việt ta lâm vào gần một thế kỷ bị đô hộ bởi các đế quốc sao, sư phụ?

Cụ già gật gù:

- Cũng có thể nói như vậy. Long Quân Thiên Đế cũng không nghĩ bọn chúng gian xảo vậy. Ngài quá chính trực, mãi sau này mới cử vài thánh nhân xuống giúp nhân gian, ài…

Văn Lục trầm ngâm, đọc qua các tác phẩm, cũng hiểu rõ được bản chất con người. Nói ngắn gọn chính là “tham lam” , nói dài hơn chút thì là “cực kỳ tham lam”. Bằng bất cứ thủ đoạn phải thôn tính các nước bên cạnh tiến tới toàn trái đất thì mới thỏa mãn. Long Quân Thiên Đế tưởng rằng các phương tu luyện giả với lực lượng cao sẽ tự trọng hơn là suy nghĩ sai lầm. Vụ việc cuối thời phong kiến rồi bị đô hộ bởi các đế quốc e rằng đã có tính toán cụ thể. Vậy cái đại họa sắp tới này là do thế lực nào gây nên? Thế lực nào lại hùng mạnh như vậy, hay là vài ba thế lực liên hợp lại.

- Hậu quả của đại họa lần này các thánh nhân có biết không thưa sư phụ?

- Chín phần mười, con biết chứ, là khoảng chín phần mười Đại Việt lẫn Văn Lang Thiên trở thành tro bụi. Đó là cái mà Long Quân Thiên Đế tính ra được

Văn Lục hít vào một ngụm khí lạnh. Chín phần mười của đất nước thì giang sơn Việt Nam bị xóa khỏi bản đồ thế giới rồi a? Ai biết sau đó sẽ bị thôn tính thế nào? Ngay cả Văn Lang Thiên, một thượng giới có thể nói sánh ngang với tiên, ma, huyết giới cũng bị liên lụy như vậy độ khủng bố sẽ là bao nhiêu? Văn Lục vội vàng hỏi:

- Thế cái hồn ngọc là cái gì vậy sư phụ? Nó thật sự có sức mạnh ghê gớm như đã tính toán vậy chứ?

- Hồn ngọc là cái gì e chỉ có Long Quân Thiên Đế và các Táo Quân biết mà thôi. Nghe nói nó là tinh hoa có từ khi nước Việt khai thiên lập địa. Lấy thế nào và nó ở đâu thì chỉ những người được phép tham gia mới biết được.

Văn Lục ngẩn ra: “Nói vậy là ý gì? Ngay cả sư phụ cũng không biết. Vậy ai được phép tham gia? Mà ai cho phép, không lẽ Long Quân Thiên Đế?”

Nhìn cái vẻ mặt của Văn Lục cụ già giải thích:

- Hồn ngọc là linh vật của đất Việt há ai cũng có thể cầm sao? Tổng cộng có mười hai hồn ngọc phân tán bí ẩn ở khắp đất nước. Đây là tinh hoa tích tụ cả ngàn vạn năm mới có. Đất đá có linh, sông biển có hồn, vậy thì quốc gia cũng có. Và có thể nói, linh hồn quốc gia từ khi khai thiên lập quốc đã bắt đầu gom góp những tinh hoa đó lại. Dĩ nhiên không phải quốc gia nào cũng có linh hồn. Và nếu không được quốc hồn đồng ý, chính ta cũng không thể thấy được hồn ngọc, con hiểu chứ? Lần này ta trở lại chính là nói cho con về việc ai được phép tham gia và thế nào mới tham gia được.

Cụ già ngẩng lên nhìn Văn Lục rồi nói tiếp:

- Ta và những lão bất tử lần này xuống nhân gian chính là việc tìm người. Mồng chín tháng chín này, tất cả các thế gia, công tử tiểu thư, hay những người có "Mầm Thế Giới" thức tỉnh mạnh mẽ trên mọi miền đất nước nếu dưới hai mươi lăm đều phải về Cổ Loa thành tiếp nhận khảo nghiệm. Chỉ có mười hai người thông qua khảo nghiệm nhận được Hồn Lệnh vả khi đó mới biết vị trí của của Hồn ngọc của mình cần tìm ở đâu?

Văn Lục nhịn không được liền hỏi:
- Vậy thì đơn giản rồi, đủ mười hai người thu thập đủ Hồn Ngọc là có thể tập trung sức mạnh đưa nước ta qua cơn hiểm nghèo rồi.

Thở dài một hơi, cụ già lắc lắc đầu:

- Nào có đơn giản chỉ là lấy Hồn Lệnh rồi đi tìm Hồn Ngọc là xong đâu. Tìm hồn ngọc nguy cơ trùng trùng. Hơn nữa con nghĩ các thế lực khác sẽ để các con thuận lợi tìm thấy sao? Kiểu gì bọn hắn cũng tìm cách phá hoại. Mà khi tìm thấy Hồn Ngọc rồi còn phải trải qua khảo nghiệm của chính Hồn Ngọc đó nữa. Thật không đơn giản…không đơn giản chút nào…

Cụ già nhìn Văn Lục, vuốt râu rồi nói tiếp:

- Tuy nhiên ta nghĩ khi tới thời khắc giang sơn cần thì bất kể người Việt nào cũng không ngại đổ máu đóng góp công sức gìn giữ non sông đất Việt ta. Con không phải là ngoại lệ đấy chứ?

Văn Lục nhún vai nói:

- Con có thể trốn được sao?

- Tốt! Không hổ là đệ tử của ta. Thân làm nam nhi đất Việt há có thể để giang sơn tươi đẹp này thành mây khói đây, khà khà…

Cụ già quát to làm hai con ma đứng phía sau run rẩy một hồi. Văn Lục cũng kích động không thôi. Còn chín tháng để hắn củng cố thực lực, phải có thực lực rồi hãy tính những truyện khác. Văn Lục nhìn về phương đông: “Cổ Loa thành a, ta sẽ tới mau thôi”.

Trở về căn nhà trúc cụ già để hai hồn ma lại, truyền cho phương pháp tu luyện rồi lại đi mất. Nhưng mà thực ra từ hôm đó, cứ là ban ngày thì hai hồn ma dừng tu luyện vì tên “quái thai” Văn Lục làm phiền. Mới từ mập mờ sáng hắn đã vác đao ra “binh binh, bùm bùm” ở bên trái nhà cho tới trời tối mịt. Nếu ai hỏi hai con ma về Văn Lục thì chắc chúng chỉ có nói “tên điên”. Hai con ma chỉ còn lợi dụng trời tối khi Văn Lục ngồi tu luyện hồn thuật mới có không gian an tĩnh mà tu luyện thuật pháp mà cụ già truyền cho.

Đạt tới thể thuật tầng ba thì Văn Lục đã không phải ăn nên thời gian sinh hoạt ngắn đi, thời gian tu luyện dài ra. Hơn nữa kỹ năng hồn thuật tầng ba là phân tích cũng giúp hắn lĩnh ngộ nhanh hơn. Điên cuồng tu luyện, hắn tiết kiệm từng phút một. Thỉnh thoảng cụ già có quay lại thì cũng phải “trợn mắt há mồm” trước độ điên cuồng tập luyện của hắn. Cuối tháng một Văn Lục đột phá tầng bốn thể thuật, đạt tám mươi tấn lực lượng. Nửa tháng ba hắn đột phá tầng năm hồn thuật, và linh hồn có thể xuất xác cả ban ngày, phạm vi thần thức rộng tới một ngàn mét.

Trong tháng bảy hắn đột phá luôn cả tầng sáu hồn thuật và tầng năm thể thuật làm bây giờ cụ già trước mặt hắn cũng không dám nhận mình là thiên tài như trước đây. Mà chỉ trong lòng thầm kinh hãi trong khi khuôn mặt vẫn đầy vẻ khinh bỉ như thể nhận phải một tên học trò quá kém.
Với tầng năm thể thuật, thân thể Văn Lục đã cực kỳ rắn chắc. Nếu so với người phương Tây thì hắn quả thật nhỏ nhắn. Tuy nhiên nhìn kỹ mới thấy các cơ bắp chứa đầy lực lượng dường như có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Gặp su phụ, hắn vênh cái mặt lên thì bị gõ một cái. Sư phụ hắn không lưu tình dội cho hắn gáo nước:

- Ngươi coi cái bản mặt ngươi! Cao thủ thì thu liễm khí tức, còn ngươi ra cái giống gì? Đầu óc ngu si tứ chi phát triển sao?

Nghe vậy Văn Lục tiu nghỉu: “Sư phụ nói cũng đúng, cứ khệnh khạng vầy người chết đầu là ta rồi. Ta phải ẩn tàng, ta phải giả heo ăn thịt cọp… ta phải giả heo…”.

- Ngươi không cần phải giả heo. Ngươi là heo rồi còn giả làm gì nữa.

Cụ già đọc được suy nghĩ của Văn Lục bốp một câu khiến hắn sém chút cuồng phún máu.

Tầng năm hồn thuật thì Văn Lục có khả năng xuất xác mọi hoàn cảnh, kể cả trời mưa sấm sét hắn cũng không ngại. Phạm vi linh thức cũng rộng lớn thêm. Trong vòng ba ngàn mét mọi bụi cây ngọn cỏ, mọi biến động Văn Lục đều có thể “nhìn” thấy rõ ràng. Ngoài ba ngàn mét độ chính xác giảm dần. Thế nhưng tầng sáu hồn thuật mới “kinh khủng”. Thể thuật tới tầng sáu mới “lột xác” nhưng hồn thuật thì cứ sau ba tầng thì kỹ năng phụ trợ dường như “đột biến” lên một tầng mới. Linh thức rộng tới khoảng chừng chín ngàn mét.

Kỹ năng phụ trợ của tầng sáu hồn thuật chính là “hôn mê”. Với tâng sáu vừa đột phá thì hắn chỉ có thể làm người có linh hồn tương đương hắn bị “đơ” khoảng gần một giây. Thử nghĩ xem với tốc độ, thể thuật tầng năm bây giờ của Văn Lục thì gần một giây hắn đã chém ra mấy nghìn đao rồi, đủ để kẻ địch bằng cấp đi hầu ông bà ông vải. Điều quan trọng là không phải ai cũng tu luyện linh hồn. Ở Việt Nam nhiều người tu luyện hồn thuật thì Văn Lục cũng khó có “đất dụng võ”. Tuy nhiên so với nước ngoài thì, khà khà… cùng cấp hay hơn một hai cấp cũng đợi mà chết đi.

Nhưng nếu để Văn Lục đấu với cao thủ hồn thuật hơn hắn một hai tầng thì may ra hắn chỉ có thể mê hoặc người đó trong nháy mắt, hoặc là không có tác dụng. Xác suất thành công thật sự là rất nhỏ. Còn với người có linh hồn thấp hơn Văn Lục thì xác suất cao hơn nhiều.
Văn Lục đang cầm đao chém về phía chín tảng “đá đen” bỗng nhiên dừng lại nhìn về phương đông. Một luồng kình khí như thể ném một viên thiên thạch vào lòng biến, sóng năng lượng lan tỏa ra bốn phía. Toàn bộ cách thiết bị điện tử khi sóng năng lượng tràn qua lập tức bị tê liệt trong ngắn ngủi. Văn Lục lẩm bẩm.

- Tới thời điểm đi rồi sao?



Đăng bởi: