Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 1: Thây Máu


Trên dãy Phiêu Tử - Hồ Nam, năm mươi năm trước.

Bốn gã “thợ khoét đất” ngồi chồm hỗm trên một gò đất, ai nấy lặng thinh nhìn chằm chằm vào cái thuổng Lạc Dương vứt trên mặt đất.

Lưỡi thuổng còn dính chút đất cổ mới đào phía dưới lên, ly kỳ ở chỗ, nắm đất mả ấy liên tục tiết ra thứ nước đỏ tươi, giống như mới vừa tẩm trong máu vậy.

“Lần này rách việc rồi đây.” Lão ngậm tẩu đập đập cái tẩu lên mặt đất, nói tiếp: “Ở dưới là thây máu rồi, làm không cẩn thận, bọn ta chắc đều tiêu ở dưới đó quá”.

“Thế có xuống không ạ? Muốn hay không muốn thì ông nói cho một câu, đừng gần xa nữa!” Gã trai một mắt nói, “Ông nói là ông già, chân tay không nhanh nhẹn, thế thì đừng xuống, cháu và thằng em cháu sẽ xuống, mặc xác nó là cái gì, cứ xả cho một băng”.

Lão ngậm tẩu không nổi nóng chỉ cười, nói với lão râu ria ở bên cạnh: “Thằng Hai nhà mày coi trời bằng vung, bốn dài hai ngắn chẳng biết lúc nào, mày phải dạy dỗ thêm mới được, nghề này của chúng ta đâu phải cứ có súng là xong đâu”.

Lão râu ria trừng mắt nhìn gã trai trẻ: “Oắt con, mày ăn nói với ông như thế à, khi ông đào đất thì con bà nó, mày còn ăn phân trong bụng mẹ mày đấy”.

“Con đã nói… nhầm, các bậc tiền bối chẳng nói thây máu là một món hời còn gì, dưới đó chắc chắn có nhiều thứ quý giá, không xuống thành ra phen này công cốc.”

“Mày còn dám cãi!” Lão râu ria giơ tay chực đánh thì lão ngậm tẩu giơ cán tẩu gạt ra.

“Không được đánh, hồi mày còn trẻ chẳng phải cũng như thế sao, đây gọi là nhà dột từ nóc!”

Gã trai một mắt thấy ông bố bị bóc mẽ, cúi đầu cười trộm. Lão ngậm tẩu ho lên một tiếng rồi cốc đầu gã trai một mắt: “Mày cười gì! Gặp phải thây máu thì khó mà đoán trước được điều gì, ông trẻ mày khi xưa đào được thứ đó ở Lạc Dương, kết quả tới giờ còn điên điên khùng khùng, chẳng ai hiểu được là tại sao. Đợi lát nữa tao xuống trước, bố mày theo sau, thằng Hai mang theo ‘con dũi’ bám sát phía sau, thằng Ba thì đừng xuống, bốn người mà đều xuống cả, lúc muốn rút lui thì không kịp, mày giữ cái ‘đuôi con dũi’, khi chúng tao ở dưới hô một tiếng thì kéo đồ lên”.

Gã ít tuổi nhất hăng máu: “Con không chịu, các người thiên vị, con về mách mẹ!”.

Lão ngậm tẩu cười rộ: “Mày xem, mày xem, thằng Ba còn sợ mất phần kìa. Đừng ầm lên, lát nữa sẽ mò cho mày một cái đao vàng”.

“Cháu không cần ông mò, cháu tự biết mò.”

Thằng Hai một mắt nổi nóng, véo tai thằng Ba: “Thằng ranh này định lằng nhằng phỏng, muốn chọc tức ông hả?”.

Gã trẻ tuổi nhất trông bộ dạng chắc ngày thường hay bị ăn đòn, thấy anh Hai nổi nóng thật, liền sợ không dám ho he gì, nhìn ông bố van lơn, chẳng ngờ bố đã đi thu nhặt đồ đạc dụng cụ rồi. Thằng Hai đắc ý: “Mày còn không biết điều, lần này ông già cũng chẳng giúp mày đâu, còn kêu gào nữa thì tao cho mày một trận tơi tả!”.

Lão ngậm tẩu vỗ vỗ vào vai thằng Hai, nói lớn: “Tụi chúng mày, cầm đồ đạc đi!” Dứt lời, một cái thuổng lưỡi xoắn đã vung ra.

Nửa tiếng sau, hang trộm đã đào đến hút mắt, trừ thằng Hai thi thoảng trồi lên thở, còn trong hang chẳng nghe thấy chút tiếng động nào. Thằng Ba đợi lâu không chịu nổi, liền gọi vào trong: “Ông ơi, đã đào thủng chưa?”.

Vài giây sau, từ bên trong mới vọng lại những âm thanh mơ hồ: “Không… biết được, mày… đợi bên trên, nắm chắc… chắc dây thừng!”.

Đó là tiếng của thằng Hai, sau đó lại nghe thấy tiếng ho hắng của lão ngậm tẩu: “Nói khẽ chứ… nghe xem! Có động tĩnh gì đó!”.

Tiếp sau là một khoảng im lặng chết chóc.

Thằng Ba biết dưới hang nhất định đã có biến, sợ đến nỗi không dám ho he gì nữa. Chợt nó nghe thấy một tràng tiếng oạp oạp sởn gai ốc từ dưới hang phát ra, giống như tiếng cóc kêu vậy.

Rồi nó nghe thấy tiếng thằng Hai hô lớn: “Thằng Ba, kéo!”.

Nó không dám chậm trễ, bật dậy giật mạnh đuôi “con dũi” kéo ngược ra ngoài, mới kéo được vài cái, đột nhiên phía dưới như bị thứ gì đó cắn chặt lại, hơn nữa lại có một lực kéo ngược sợi thừng vào trong hang trộm. Thằng Ba vốn chẳng bao giờ ngờ được tình huống này, suýt nữa bị kéo vào. Cái khó ló cái khôn, nó loáng một cái buộc cái “đuôi” vào hông, sau đó ngửa hẳn người ra phái sau, lưng và mặt đất gần thành góc ba mươi độ, đây là cách mà nó và những đứa trẻ khác trong làng dùng để tát nước sông. Cứ thế, toàn bộ sức nặng của cơ thể nó ghìm sợi thừng lại, cho dù đối đầu với cả con la, nó cũng cầm cự được.

Quả nhiên nó đã chống cự được với thứ trong hang, hai bên đều cố hết sức nhưng vẫn không suy chuyển là mấy. Được hơn chục giây thì nghe thấy có tiếng súng nổ trong hang, rồi đến tiếng bố nó hô: “Thằng Ba, chạy mau!”. Nó cảm thấy dây thừng chùng xuống, “bựt” một tiếng, “con dũi” bay vèo từ dưới hang ra ngoài, hình như còn móc theo thứ gì đó! Lúc bấy giờ thằng Ba không hơi đâu để tâm, nó biết dưới kia chắc chắn đã sinh chuyện rồi, cứ thế nắm chặt “con dũi”, cắm đầu bỏ chạy.

Nó chạy một hơi khoảng hơn hai dặm mới dám dừng lại, móc “con dũi” trong người ra xem, sợ tới mức hét lên một tiếng, thì ra “con dũi” móc lủng lẳng một cánh tay đầy máu. Nó nhận ra hình dạng bàn tay đó, bật khóc, cánh tay trước mắt chính là của anh Hai. Xem ra, anh Hai không chết cũng bị tàn phế rồi. Nghĩ tới đó, nó bất chợt nghiến răng, muốn vòng lại cứu anh Hai và bố, vừa quay đầu thì thấy phía sau có một vật đầy máu me đang ngồi chồm hỗm, nhìn chòng chọc vào nó.

Thằng Ba cũng không phải hạng vừa, ngày thường theo bố đi lang bạt khắp nơi, gặp không ít chuyện ly kỳ cổ quái, biết rằng dưới lòng đất chuyện gì cũng có thể xảy ra, quan trọng nhất là không được hoảng hốt mà phải tùy cơ ứng biến. Ma quỷ hung hiểm đến mấy cũng không bằng người sống, dẫu là quỷ Hắc Bạch Vô Thường cũng phải tuân thủ quy luật của vạn vật, cho một viên đạn bắn nát bét nó ra thì chẳng còn gì đáng sợ hết.

Nghĩ đến đây, nó vững dạ, vừa lùi vừa gỡ khẩu súng bên hông xuống mở chốt bắn liên thanh, chỉ cần cái thứ máu me kia có động tĩnh gì liền bắn cho nó nổ tung xác pháo. Ai ngờ lúc ấy thứ đỏ lòm kia bỗng dưng đứng dậy, thằng Ba nhìn kỹ bỗng rợn tóc gáy, dạ dày sôi lên sùng sục. Kia rõ ràng là một người bị lột hết da! Toàn thân từ trên xuống dưới máu đầm đìa như thế mà vẫn còn đi lại được thì quả là kỳ tích, chẳng lẽ đây chính là diện mạo của thây máu?

Đang nghĩ ngợi, thây máu đó khom người một cái, đột nhiên nhào tới, loáng cái thằng Ba đã đối mặt với nó, bộ mặt đầm đìa máu dính sát vào mặt nó tanh nồng. Thằng Ba thuận thế ngã ra sau, cùng lúc nổ súng bắn nguyên cả băng đạn vào ngực thứ kia ở cự ly gần. Thứ kia trúng đạn tóe máu lùi ra sau mấy bước. Thằng Ba mừng thầm, tiếp tục ngắm chuẩn đầu thứ kia đang định bóp cò thì nghe cạch một tiếng, súng bị kẹt!

Khẩu súng này năm xưa ông trẻ nó đào được từ mộ của một tên quân phiệt, tính ra thì cũng mới dùng chưa được vài năm. Chỉ tiếc mấy năm nay theo bố chạy khắp nơi không có thời gian bảo dưỡng, ngày thường lại ít cơ hội nổ súng, ai ngờ nó lại kẹt vào đúng lúc nguy cấp thế này. Thằng Ba cũng không phải tay vừa, thấy súng không dùng được liền xoay tròn cánh tay dốc toàn lực ném súng vào thứ kia, không cần biết ném có trúng hay không, nó quay đầu bỏ chạy. Lần này thì nó không dám ngoái nhìn nữa, nhằm gốc đại thụ phía trước cắm cổ chạy, nhủ thầm chắc thứ kia không biết leo cây. Đang chạy thì vấp ngã, đập mặt vào cái bướu trên thân cây, mồm mũi đầy máu.

Thằng Ba nghiến răng đập tay xuống đất, lòng tức anh ách. Con bà nó chứ, sao mà đen đủi thế này!

Lúc ấy có tiếng gió phía sau nổi lên, biết là Diêm Vương lão gia gọi đến tên rồi, nó cắn răng, đằng nào cũng chết, thôi thì nằm luôn dưới đất khỏi bò dậy làm gì nữa. Ai ngờ cái thây máu như thể không trông thấy, cứ thế đạp lên mình nó đi về phía trước, nguyên một bàn chân đẫm máu in dấu lên trên lưng áo nó. Cái thây máu này nặng thật, đạp một cú thôi mà cổ họng thằng Ba ngòn ngọt, cảm giác như bị đạp mửa cả mật ra ngoài. Chỗ bị dẫm lên lưng ngứa ran, hai mắt mờ đi, nó ý thức được hình như đã trúng độc, mà còn là loại độc cực kỳ mạnh. Trong cơn mơ màng, nó nhác thấy cách đó không xa, bàn tay anh Hai nó dường như vẫn còn nắm chặt thứ gì.

Gắng sức chớp mắt nhìn cho kỹ, thì ra là một mảnh lụa cổ. Nghĩ bụng thứ đồ anh Hai liều mạng lấy ra ngoài chắc chắn không phải thứ tầm thường, giờ lại không rõ mọi người ra sao nên kiểu gì cũng phải cất kỹ. Nhỡ mình chết thật, mọi người tìm ra xác còn lấy lại được, có thể anh Hai mất cánh tay mới không vô ích, mà mình chết cũng không uổng phí. Nghĩ thế nên nó gắng gượng bò sang, dùng sức cạy tay anh Hai lấy mảnh lụa ra nhét vào trong tay áo.

Lúc này hai tai nó bắt đầu ong ong, hai mắt như bị bưng bởi một lớp màn, chân tay lạnh ngắt. Theo kinh nghiệm của nó trước đây, giờ này chắc hẳn đũng quần đã bầy nhầy một đống. Người trúng độc đều chết rất khó coi, bây giờ nó chỉ mong sao bộ dạng thảm hại này không bị con bé ở làng bên trông thấy.

Nó bắt đầu nghĩ nhảm, đầu óc dần mất kiểm soát. Bỗng nó nghe thấy loáng thoáng tiếng oạp oạp kỳ lạ đã từng nghe trong hang trộm.

Thằng Ba mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, mới rồi vật lộn với thây máu cũng không thấy cái thây phát ra tiếng kêu nào, sao bây giờ lại kêu nhỉ? Chẳng lẽ thứ vừa nãy không phải là thây máu? Vậy thì thứ vừa nãy là cái gì? Tiếc rằng bây giờ nó đã không còn sức suy đoán nữa, ngóc đầu lên nhìn theo phản xạ, chỉ thấy một khuôn mặt to bè quái đản đang cúi xuống nhìn mình, hai con mắt trống rỗng không có đồng tử, không chút sinh khí.