Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 4: Hang Thây


Suốt dọc đường gặp không ít chuyện hung hiểm, mấy ông bạn của chú Ba cực kỳ lợi hại, tôi tin họ răm rắp. Thế nên nghe Phan Tử nói vậy, tôi liền ngầm tính sẵn đối sách. Gã cao lớn A Khuê cũng dùng mắt ra hiệu với tôi, ý bảo tôi rút về phía sau, thấy động tĩnh gì cũng đừng ló đầu nhìn. Tôi bật cười thiểu não, tôi có tài gì mà dám ló đầu ra chứ? Một cú đấm của A Khuê anh cũng đủ đánh ngất một con bò mộng rồi, Phan Tử càng khỏi nói, thân là lính xuất ngũ, khắp người đầy những sẹo, chú Ba tôi từ bé đã là tay đánh lộn liều mạng, lại thêm gã Bình Kín Miệng câm như hến kia nữa, rõ ràng cũng không giống người dễ bắt nạt. Tôi thì là hạng thư sinh trói gà không chặt, chú Ba ấn cho tôi con dao găm mà tôi còn thấy nặng trịch, không biết dùng ra sao.

Tôi đang cân nhắc nên mang theo thứ gì để phòng thân thì con Trứng Lừa bơi về. Lão già đập tẩu thuốc vào ống quần, lên tiếng: “Đi thôi! Thuyền đến rồi”.

Quả nhiên trông thấy hai chiếc thuyền đáy phẳng lần lượt đi tới từ phía sau núi, một gã trung niên đứng trên chiếc thuyền đầu tiên, vừa chèo thuyền vừa gọi chúng tôi. Chiếc thuyền khá lớn, xem ra thừa sức chở cả đoàn chúng tôi cùng đống trang bị. Lão già vỗ cổ con bò: “Các vị không cần dỡ hành lý xuống đâu, để tôi dắt bò và xe lên chiếc thuyền thứ hai, chúng ta ngồi cả vào chiếc thuyền thứ nhất cho đỡ tốn sức”.

Phan Tử cười: “Có vài thứ không được phép dính nước, phải mang theo người. Chẳng may con bò nhảy xuống sông là chúng tôi toi luôn”.

Lão già gật đầu cười: “Cậu nói cũng có lý, nhưng con bò này của tôi có phải trâu đâu, tuyệt đối không nhảy xuống sông. Nó mà nhảy xuống lão đây sẽ vớt giùm các vị, đảm bảo không thiếu món nào”.

Nói rồi lão dắt bò ra bến trước, mấy người chúng tôi ai nấy tự đeo hành lý tùy thân theo sau. Gã trung niên chèo thuyền rất thạo, chẳng mấy chốc mà cập đến bờ.

Lúc lão già lùa bò lên chiếc thuyền thứ hai, tôi quan sát gã trung niên một chặp. Nước da gã đen bóng, hết sức bình thường, nhưng không rõ do yếu tố tâm lý hay sao nữa, tôi cứ có cảm giác người này mờ ám. Lại nhớ đến chuyện ăn thịt người chết chú Ba kể, bỗng nhiên càng nhìn càng thấy người này đáng sợ.

“Lát nữa vào hang các vị nhớ nói khẽ thôi, kẻo làm kinh động thần sông”, gã đó nói, “Nhất là đừng có báng bổ thần sông”.

Chú Ba hỏi gã mất khoảng bao lâu thì qua hang.

“Nhanh thì năm phút là qua, bên trong nước chảy xiết thì nhanh lắm.”

“Lại còn có lúc chảy chậm cơ à?”

“Vâng, thi thoàng nước ngược, anh xem, vừa nãy tôi đi xuôi dòng đến, bây giờ chắc chắn phải lội ngược dòng vào rồi. Sẽ mất thời gian đấy, chắc khoảng mười lăm phút, có mấy khúc ngoặt hiểm lắm.”

“Bên trong có sáng không?”

Người nọ cười hăng hắc: “Tối om om, sáng làm sao được. Nói đen như mực cũng không quá”. Rồi gã chỉ vào tai: “Tôi chèo thuyền mười mấy năm rồi, chỗ này dùng tai nghe là đủ”.

“Bọn tôi bật đèn pin có được không?” Phan Tử lắc lắc cây đèn mỏ trên tay, “Không vấn đề gì chứ?”.

“Không sao”, người đó đáp, “Nhưng đừng chiếu xuống nước, sợ chết luôn đó”.

“Sao cơ?”, chú Ba cười, “Có thủy quái à?”.

“Thủy quái là cái đinh gì, mấy thứ dưới đó tôi cũng không dám chắc, nếu các vị lớn gan thì lát nữa tự mình xem đi, nhớ là nhìn một cái thôi. Nếu hên sẽ thấy một vùng nước đen, rủi thì sẽ thấy thứ gì đáng sợ đến phát điên luôn đó.”

Nói đến đấy, chúng tôi đã có thể nhìn thấy cửa hang. Hang này ẩn sau vách núi, lúc ở trên bờ không trông thấy được, cứ nghĩ phải là hang lớn lắm. Lúc nhìn thực không khỏi than thầm, không ngờ cái hang lại nhỏ như vậy, nhỏ đến nỗi chỉ rộng hơn chiếc thuyền này có mười phân. Đáng sợ nhất là độ cao của nó, người ngồi còn không vào được, phải ép sát xuống mới miễn cưỡng chui lọt. Không gian lớn có chừng ấy, nếu bên trong có người đánh lén thì chúng tôi chẳng cách nào xoay sở. Phan Tử la oai oái: “Cái hang này có nhếch nhác quá không đấy?”.

“Thế này vẫn còn rộng chán, bên trong có đoạn còn thấp nữa cơ”, lão già ngồi sau nói.

Chú Ba liếc nhìn Phan Tử, Phan Tử cố ý nói đùa: “Hả, hang bé tí thế này, nhỡ có kẻ cướp thì chạy đi đằng nào được?”.

Câu này vừa nói ra, tôi trông thấy gã chèo thuyền làm một động tác kín đáo, lão già biến sắc. Tôi nghĩ bụng, quả nhiên có vấn đề thật. Lúc bấy giờ chúng tôi nghe thấy có tiếng gió rít, thuyền đã đi vào trong hang.

Phan Tử bật đèn lên, hang động lúc mới vào vẫn còn sáng, nhưng nhanh chóng tối sầm chỉ
còn lại ánh đèn.

“Ông Ba, cái hang này không bình thường đâu”, A Khuê nói: “Đây là hang trộm!”.

“Hang trộm đường thủy, thời xưa thì có hình tròn, thời nay thì vuông. Nhìn những dấu vết này đi, cái hang này cũng khá lâu rồi, bên trong hẳn có nhiều biến hóa khác.”

“Ồ, vị này cũng có hiểu biết đó, nói không sai.” Gã trung niên khom lưng quỳ một chân ở đầu thuyền, một tay chống sào chèo từng chút một. Lạ ở chỗ cây sào của hắn không hề chạm nước, gã còn không dám thở mạnh, nói tiếp: “Nghe đồn cả ngọn núi này là một ngôi mộ cổ, quanh đây có không ít hang trộm lớn nhỏ kiểu này. Cái hang này to nhất, sâu nhất, các vị thấy đấy, chắc hồi đó nước chưa dâng cao như bây giờ, có lẽ xưa kia là một cái hang khô”.

“Ồ, anh có vẻ cũng là người trong nghề nhỉ.” Chú Ba khách sáo đưa qua điếu thuốc. Gã lắc đầu nói: “Nghề nghiệp gì đâu, tôi nghe mấy người ngày trước đến đây bảo vậy, nghe nhiều nên cũng biết một đôi câu, có chút hiểu biết nông cạn này thôi. Ông đừng cho rằng tôi là dân trong nghề”.

Phan Tử và Khuê béo đều đặt tay lên dao, tiếp tục nói cười với gã. Bầu không khí thoạt nhìn vui vẻ lắm nhưng ai cũng đang căng thẳng. Tôi nghĩ bụng, tụi tôi có năm người, bọn họ chỉ có hai, nếu động thủ thật chưa chắc sẽ thua, nhưng nếu họ đã dám ra tay thì hẳn phải có sự chuẩn bị chu đáo từ trước.

Đang nghĩ thì chợt tên Bình Kín Miệng xua tay, “Suỵt, nghe kìa! Có người đang nói chuyện!”. Chúng tôi vội vàng nín thở, quả nhiên nghe thấy có tiếng xì xào từ sâu bên trong vẳng tới. Tôi lắng tai nghe định đoán xem họ nói gì, nhưng cứ có cảm giác câu được câu chăng. Nghe một lát, tôi ngoái đầu định hỏi gã chèo thuyền xem trong hang có hay xuất hiện âm thanh này không, ai dè không thấy gã đâu nữa! Quay đầu lại tiếp thì, mẹ kiếp, cả lão già cũng biến mất rồi.

“Phan Tử, bọn chúng đâu hết rồi?”, chú Ba vội vã kêu lên.

“Không biết, không nghe thấy tiếng nhảy.” Phan Tử cũng hoảng, “Vừa mới rồi nghe âm thanh, thần trí bỗng nhiên lơ đãng đi”.

“Thôi chết, trên người chúng ta không có thi khí. Không biết có xảy ra chuyện gì không!”, chú Ba ảo não, “Phan Tử, mày từng đánh nhau ở Việt Nam, đã từng ăn xác chết chưa?”.

“Đùa à ông Ba, hồi đó tôi làm anh nuôi, cả ngày chỉ cọ mâm!” Phan Tử trỏ A Khuê, “Khuê béo, ông từng bảo hồi xưa nhà ông già trẻ đều bán bánh bao nhân thịt người, chắc lúc nhỏ đã ăn không ít nhỉ”.

“Phì, tôi bịa đấy. Mà nói cho cùng, bánh bao nhân thịt người cũng chỉ bán cho người ngoài, ông đã thấy ai bán bánh bao nhân thịt người mà chính mình cũng ăn chưa?”

Tôi vội vàng ra hiệu cho hai người dừng lại: “Ba người cộng lại hơn một trăm năm chục tuổi rồi, có biết ngượng không hả?”.

Tôi vừa dứt lời thì thuyền bỗng rung lên, Phan Tử vội giơ đèn soi vào mặt nước. Dưới ánh đèn, chúng tôi trông thấy một cái bóng đen khổng lồ bơi qua.

Khuê béo sợ tái mặt, chỉ xuống nước, ú ớ hồi lâu vẫn không thốt ra nổi một chữ. Chú Ba sợ y chết ngất, liền bạt cho y một cú thẳng tay, mắng: “Đồ chết nhát! Ú ớ cái gì, hai đứa nhóc kia còn chưa lến tiếng, con bà nó, mày theo tao ngần ấy năm rồi, ăn phải cái gì đấy?”.

“Ôi mẹ ơi… ông Ba, thứ này to kinh dị! Mấy người chúng ta chẳng bõ giắt răng nó.” Khuê béo chưa hết sợ nhìn xuống nước, vốn y ngồi ở mạn thuyền, giờ đã xê mông vào giữa như thể sợ bị thứ gì đó bất thình lình trồi lên kéo xuống.

“Bà nhà mày chứ!” Chú Ba trừng mắt lườm, “Chúng ta cần người có người, muốn vũ khí có vũ khí, lão tam nhà họ Ngô này đãi cát chừng ấy năm trời, có thứ yêu ma quỷ quái nào chưa gặp? Mày bớt đánh rắm đi cho tao nhờ!”.

Phan Tử cũng sợ tới nghệt ra, nhưng đối với gã thì không hẳn là sợ mà phải nói là sốc. Trong không gian nhỏ hẹp thế này, dưới nước bỗng dưng có vật thể khổng lồ vụt qua, đầu óc mọi người đều đờ ra hết cũng không có gì kỳ quái. Phan Tử nhìn quanh nói: “Ông Ba, cái hang này lạ lắm, tôi đang rợn hết cả người đây. Có gì ra ngoài hẵng nói, được không?”.

Khuê béo đồng ý ngay lập tức, thực ra tôi cũng chỉ mong ra ngoài cho nhanh, nhưng dù gì tôi cũng là người nhà chú Ba, phải đợi chú cho ý kiến mới lên tiếng được.

Chú Ba lúc này lại nhìn sang tên Bình Kín Miệng kia giống như đang trưng cầu ý kiến hắn. Với tính cách coi trời bằng vung của chú mà nay lại dè dặt với tên nhóc này như vậy khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Vừa quay sang xem ý hắn thế nào thì phát hiện hắn dường như không hề nghe chúng tôi nói, vẻ mặt cứng đờ như tượng đá nay biến mất, hai mắt nhìn chằm chằm xuống nước, tập trung tinh thần như đang tìm kiếm thứ gì.

Tôi định hỏi chú Ba xem người này có lai lịch như thế nào, nhưng tình cảnh lúc này không tiện mở miệng nên đành thậm thụt hỏi Phan Tử. Phan Tử cũng lắc đầu bảo không rõ, chỉ biết tên đó cũng có chút bản lĩnh. Phan Tử còn hất cằm về phía tay hắn, nói: “Cậu nhìn bàn tay này đi, phải bao nhiêu năm mới luyện được như thế?”.

Trước đó tôi không hề chú ý đến tay hắn, giờ nhìn mới biết đúng là không tầm thường chút nào.

Ngón trỏ và ngón giữa của hắn cực dài, tôi liên tưởng ngay đến món công phu Song Chi Thám Động của Phát khâu trung lang tướng[1] thời cổ. Tôi có đọc được những ghi chép liên quan trong quyển bút ký của ông nội tôi, rằng cao thủ trong đám Phát khâu trung lang tướng có hai ngón tay vững như Thái Sơn, sức mạnh rất lớn, dễ dàng phá giải những bẫy rập nhỏ xíu trong mộ huyệt. Muốn luyện thành tuyệt kỹ này cần phải luyện từ tấm bé, quá trình luyện cực khổ không sao tả xiết.

[1]Phát khâu trung lang tướng: Là một chức quan thời cổ, nổi danh ngang với Mô kim hiệu úy. Cả hai chức quan này đều được lập ra vào thời Tam Quốc, công việc chủ yếu là đi đào mộ, trộm đồ bồi táng sung quân khố.

Tôi đang nghĩ không biết tay hắn lợi hại đến đâu thì chợt thấy hắn giơ tay phải nhanh như chớp nhúng vào trong nước, động tác nhanh đến nỗi gần như chỉ thấy có ánh sáng trắng xẹt qua, bàn tay hắn đã rút trở về. Hai ngón tay dài đặc biệt đó kẹp theo một con bọ đen trũi. Hắn ném con bọ lên mặt thuyền, nói: “Đây chính là thứ vừa nãy”.

Tôi cúi nhìn, thở phào một tiếng: “Đây chẳng phải là loại rận Rồng hay sao! Nói vậy bóng đen vừa rồi chỉ là một đàn rận Rồng bơi qua?”.

“Đúng”, hắn chùi tay lên áo.

Tuy không tin lắm nhưng chúng tôi cũng nhẹ cả người. Khuê béo bất thình lình nhấc chân giẫm bẹp con bọ, “Mẹ nó, dọa bố mày sợ gần chết”.

Tôi nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng, không thể có nhiều rận Rồng cùng hoạt động một lúc như thế được. Mà loài rận nước này kích thước cũng lớn quá! Tên Bình Kín Miệng trông có vẻ chưa hài lòng lắm, hình như cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

Khuê béo tiếp tục giẫm lên xác con bọ đến khi nát bét hòng cứu vãn lại một chút thể diện bù cho lúc nãy. Chú Ba nhấc một cái chân gãy lên để dưới mũi, sợ hãi kêu lên: “Đây không phải là rận Rồng, là bọ ăn xác”. Chúng tôi đờ người ra, cảm thấy không hay rồi. Cái tên này mới nghe đã thấy không may mắn.

“Bà ngoại tôi ơi, thứ này chuyên ăn thịt thối, nơi nào có xác chết là nơi ấy xuất hiện rất nhiều. Ăn càng lắm thì nó càng lớn nhanh. Xem ra trên thượng nguồn hẳn có chỗ chất đầy xác chết, mà còn rất nhiều là đằng khác”, chú Ba dòm vào lòng hang tối thui, nói.

“Thế thứ này có cắn người sống không?”, Khuê béo sợ sệt hỏi.

“Nếu kích cỡ thông thường thì khẳng định không cắn người sống, nhưng ông xem kích cỡ con này đi, có cắn người hay không tôi không nói chắc được.” Chú Ba buồn bã nhìn con bọ, “Theo lý thì thứ này hay ở chỗ có nhiều xác chết, chúng sẽ không thường xuyên bơi ra bơi vào, sao bây giờ lại di cư cả đàn thế nhỉ?”.

Bình Kín Miệng bất chợt quay đầu nhìn sâu vào trong hang động, “Tôi nghĩ, chỉ sợ vừa rồi chúng đang chạy trốn”.

“Gì cơ? Chạy trốn á?” Khuê béo rùng mình, “Vậy thì bên trong hang…”.

Bình Kín Miệng gật đầu: “Tôi cứ cảm thấy bên trong kia có thứ gì đó đang di chuyển về phía chúng ta, mà kích cỡ cũng không nhỏ đâu”.