Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 5: Bóng Nước


“Ối chà ông trẻ của tôi, ông đừng dọa tôi nữa đi. Tôi lớn xác, nhưng sợ nhất là mấy thứ không rõ tên kiểu đó. Cho dù ông nói có một băng cướp cạn, Khuê béo này cũng chẳng thèm để vào mắt, cơ mà thứ này, là cái quái gì còn chẳng biết, ông nhìn xem tôi nhũn hết cả người rồi đây.”

Tôi nghĩ bụng cứ ở mãi chỗ này cũng không giải quyết được gì, lại thêm một dự cảm rất không thoải mái cứ lẩn quẩn trong đầu, chẳng biết có phải do sự bức bí của hang động gây ra hay không nữa, liền bảo: “Mặc kệ nó đi, bây giờ quan trọng nhất là phải nhanh chóng ra ngoài. Chúng ta đang đi ngược dòng, quay lại chắc chắn sẽ nhanh hơn lúc vào. Tôi nghĩ chúng ta mới đi vào gần chục phút, đi ra không thành vấn đề đâu”.

“Đúng, đúng, cậu Ba nói đúng lắm”, Khuê béo vội vàng phụ họa, “Ông Ba cho ý kiến đi, cùng lắm ra ngoài rồi chúng ta đi vòng đường núi, đồ đạc cứ để tôi vác. Tôi sức trâu, đi thêm một, hai ngày cũng không hề hấn gì. Đến lúc đào hang trộm mình làm nhanh nhanh một chút là kịp thôi mà”.

Chú Ba lại liếc tên Bình Kín Miệng kia, hỏi hắn: “Tiểu Ca[1], cậu thấy sao?”.

[1]Tiểu Ca: Nghĩa gốc là “anh bạn”, về sau từ này được dùng như một tên gọi khác dành cho Bình Kín Miệng.

Bình Kín Miệng thản nhiên đáp: “Bây giờ muốn ra chỉ e không kịp nữa rồi. Hai người kia chịu cho chúng ta vào, hẳn đã nắm chắc chúng ta không ra được”.

“Không ra chẳng lẽ cứ ở đây đến chết già?” Phan Tử nhìn tên Bình Kín Miệng, hắn nhìn lại Phan Tử, rồi bỗng quay đi hướng khác nhắm mắt nghỉ ngơi. Phan Tử hẫng hụt, đành quay sang chú Ba nói: “Tôi tính thế này, chúng ta không thể đi tiếp nữa, ông nhìn A Khuê xem, chắc sợ chết luôn được. Chúng ta rút về phía sau, đường vào không phức tạp lắm, chưa biết chừng lại ra được. Nếu gặp phải kỳ môn độn giáp gì đó thật thì lúc ấy hẵng nghĩ cách ứng phó!”.

“Cũng chỉ còn cách này thôi.” Chú Ba gật đầu với Phan Tử, “Thắp đèn mỏ cả trước và sau. Ông lắp sẵn mấy khẩu súng săn đi, tôi với A Khuê chèo thuyền, Phan Tử và thằng Cả để ý sau lưng, Tiểu Ca, cậu chỉ đường cho tôi”.

Bọn tôi đồng ý ai vào việc nấy, Phan Tử lôi ra thêm một cây đèn mỏ soi sáng phía sau lưng. Con bò trên chiếc thuyền thứ hai bị đèn chiếu rống lên một tiếng. Phan Tử chửi thề, “Ông Ba, tống cổ con bò này xuống nước đi, chứ nếu không cây sào này không cách nào chống được đâu”.

Vì lúc nãy đèn mỏ đặt phía trước nên chúng tôi không hề chú ý, quên bẵng luôn đằng sau còn kéo theo một chiếc thuyền. Giờ trông thấy mới hãi, xem ra hai tên giặc già đó tính toán chu đáo thật. Với độ cao của hang, con bò không thể đứng chứ đừng nói là nhảy xuống nước. Một xe trang bị cộng thêm một con bò, thuyền đã lún sâu lắm rồi, nếu thêm chúng tôi, chẳng những không chèo lái nổi mà còn có khả năng chìm thuyền. Giờ thì con thuyền kéo đằng sau biến thành một cái nút, nhốt chúng tôi lại bên trong luôn.

Lúc ấy, tôi nghe loáng thoáng có tiếng động lạ vẳng từ phía sâu trong hang động, rõ ràng lần này gần hơn hẳn khi nãy. Tiếng động giống như có vô số con quỷ nhỏ đang rì rầm nói chuyện khiến người nghe khó chịu vô cùng. Tất cả mọi người lặng im, bầu không khí quỷ dị cực điểm. Toàn bộ tâm trí của tôi bỗng chốc bị tiếng động này thu hút, mấy lần định dứt ra nhưng lại bị hút vào ngay. Nguy rồi, tiếng động này có vấn đề! Tuy biết vậy nhưng tôi vẫn không sao tỉnh táo được, đầu óc lúc bấy giờ chỉ toàn những tiếng động này. Đúng lúc ấy, không biết ai đó đá tôi một cú thật mạnh khiến tôi lảo đảo ngã nhào xuống nước.

Tiếng động trong đầu biến mất ngay lập tức, gần như cùng lúc, tôi trông thấy Phan Tử cũng bị rơi xuống. Rồi đến chú Ba và Khuê béo, cuối cùng là tên Bình Kín Miệng kia cầm theo một cây đèn mỏ nhảy xuống. Ở dưới nước, tiếng động mơ hồ hơn nhiều, chúng tôi không bị ảnh hưởng mấy, nhưng mắt trần nhìn mọi vật dưới nước rất mờ nhạt, tôi nheo mắt lại cũng chỉ trông thấy loáng thoáng. Bình Kín Miệng chỉ xuống dưới nước rồi chiếu đèn, nước không sâu lắm, có thề nhìn thấy một tầng cát trắng dưới đáy. Hắn quét một vòng nhưng không thấy gì, cũng không có cá tôm gì cả. Tôi không nhịn thở được nữa phải thò đầu lên hít một hơi, vừa dụi hết nước trên mắt bỗng thấy có một khuôn mặt đẫm máu treo ngược từ trên xuống, hai mắt nhìn mình chằm chằm.

Tôi và nó cứ thế nhìn nhau.

Tôi nhận ra đây chính là gã trung niên chèo thuyền cho chúng tôi khi nãy. Ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn chỉ còn nửa người trên, một con bọ đen xì, to bự đang ăn ruột hắn trên đỉnh hang động, thi thoảng lại còn nhễu ra một ít. Tôi sợ chết điếng, đấy chẳng phải là con bọ ăn xác to khủng khiếp hay sao? Trời ơi, phải ăn bao nhiêu xác chết nó mới lớn được chừng này chứ?

Ngay lúc ấy, Phan Tử cũng nhô đầu lên bên cạnh. Nhưng gã không may mắn như tôi, còn chưa hiểu mô tê ất giáp gì đã nghe thấy con bọ rít lên một tiếng, buông cái xác, bổ thẳng xuống, giương đôi càng bự móc cái xoẹt lên da đầu Phan Tử.

Phan Tử cũng không phải tay mơ, trong tình cảnh ấy gã lật tay trái lên, con dao găm xuất hiện từ trên tay lúc nào không rõ. Gã cứa phăng vào gốc càng con bọ làm đứt lìa một càng. Phải tôi, nếu dính phải chắc đã đi chầu Diêm Vương mất rồi. Không rõ từ đâu con bọ phát ra tiếng kêu thảm thiết, chiếc càng còn lại không còn sức, bị Phan Tử thuận thế đẩy ra. Cả chuỗi động tác diễn ra trong nháy mắt, Phan Tử không để ý nên đã đẩy con bọ lên thẳng mặt tôi.

Tôi mắng thầm trong bụng, gã Phan Tử này quá đểu, ngày thường toàn nói là sẽ bao bọc tôi, thế mà bây giờ vừa có chuyện liền ném ngay thứ chết người đó lên mặt tôi được. Gã còn có con dao găm, chứ ông đây có mỗi hai bàn tay trắng thì toi chắc rồi. Con bọ chẳng khách sáo chút nào, cứa luôn một miếng da trên mặt tôi bằng móng vuốt sắc lẹm của nó. Tôi nghiến răng định hất nó ra, ai dè mấy cái móng vuốt của nó đều có móc ngược túm chặt lên quần áo tôi, mấy chỗ thậm chí còn móc luôn vào trong thịt khiến tôi đau phát khóc.

Lúc này Bình Kín Miệng cũng trồi lên, thấy tôi sắp không cầm cự nổi liền vội vàng xông tới, hai ngón tay đâm thẳng vào sống lưng con bọ, dùng sức kéo ra một thứ gì đó trăng trắng như sợi mì. Con bọ đáng thương vừa mới chiếm thế thượng phong, vậy mà chưa đầy một giây đã toi mạng. tôi ném xác nó lên thuyền, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ.

Khuê béo giơ ngón cái lên tán thưởng Bình Kín Miệng: “Tiểu Ca, Khuê béo tôi phục cậu! Con bọ lớn thế mà cậu móc được ruột nó ra. Không phục không được!”.

“Thôi đi”, Phan Tử bị rách hai chỗ trên đầu, may mà miệng vết thương không lớn, gã nhăn nhó nói: “Xem lại trình độ văn hóa của ông đi, đó là trung khu thần kinh, một mình cậu ta đã làm con bọ tê liệt luôn rồi đấy”.

“Ý ông là nó vẫn chưa chết á?” Khuê béo mới gác được nửa bàn chân lên thuyền, nghe nói thế liền rụt vào trong nước.

Bình Kín Miệng tung người lên thuyền, đá con bọ sang bên, “Chưa thể giết nó, còn phải dùng nó để ra khỏi cái hang này”.

“Tiếng động vừa nãy là do nó phát ra sao?”, chú Ba hỏi hắn, mới rồi có nghe con bọ kêu mấy tiếng nhưng hình như không giống lắm.

Bình Kín Miệng lật con bọ lại, chúng tôi trông thấy trên đuôi nó có một cái chuông gió hình lục giác phong kín làm bằng đồng to cỡ nắm tay. Không biết đã cắm vào khi nào nhưng đồng đã biến màu xanh lè, sáu mặt chuông khắc dày đặc chú ngữ. Phan Tử vừa băng bó vừa đá một cái, cái chuông sáu cạnh bỗng dưng động đậy.

Âm thanh phát ra giống hệt vừa nãy, nhưng không còn văng vẳng như tiếng vọng từ cõi u minh nữa mà rõ ràng hơn nhiều. Xem ra đây chính là nguồn gốc của tiếng động kia, nhưng phải phối hợp với tiếng vọng lại mới có tác dụng mê hoặc thần trí. Bên trong chuông chắc chắn có cơ quan cực tinh xảo, trải qua ngàn năm không mục nát, khả năng phải làm bằng vàng bạc gì đó. Nhưng làm thế nào mà nó tự kêu được nhỉ?

Đang thắc mắc thì cái chuông lại kêu ré lên như thể có một oan hồn muốn thoát khỏi thứ thần khí đang nhốt nó. Tiếc rằng thứ này quá nhỏ khiến tôi thấy hơi mắc cười. Phan Tử tự mình băng bó vết thương, thành thục như thể ngày nào cũng bị thương một lần vậy. Cái chuông kêu leng keng khiến gã sốt ruột muốn đạp cho im đi, ai ngờ vỏ ngoài cái chuông đồng thực ra đã lão hóa lắm rồi, bộp một tiếng bị đạp cho vỡ nát. Một dòng nước xanh lục cực kỳ khó ngửi bắn ra.

Chú Ba điên tiết vung tay đang định cốc đầu Phan Tử thì mới nhớ ra đầu gã vừa bị thủng hai lỗ, nếu bồi thêm một phát nữa chỉ sợ sẽ giống như cái chuông kia luôn. Chú đành thôi, quay sang mắng: “Mày không quản chân cẳng của mình cho tao nhờ được à? Thứ này chí ít cũng là thần khí, thế mà mày cho một phát nát bét luôn rồi đấy!”.

“Ông Ba, tôi nào biết nó lại mục nát thế chứ”, Phan Tử ấm ức lắm. Chú Ba tức quá chỉ biết lắc đầu, cầm dao gảy mớ mảnh đồng vụn ra, bên trong lại xuất hiện thêm mấy cái chuông nhỏ kích cỡ khác nhau, hình thù không đồng nhất giống như một tổ ong. Mấy cái chuông này đều gắn lên một quả cầu rỗng tinh xảo, trên mặt quả cầu đục đầy lỗ, bấy giờ quả cầu đã bị giẫm bẹp, bên trong có một con rết to màu xanh phần đầu bị đạp bẹp. Thứ nước màu lục kia phọt ra từ trong cơ thể con rết to bằng ngón tay đó.

Chú Ba dùng mũi dao lật quả cầu rỗng, phát hiện ra một cái ống gắn trên quả cầu cắm thẳng vào thành chỗ nối với con bọ ăn xác khổng lồ đó, liền bảo: “Có lẽ lúc đói bụng con rết này liền chui qua ống vào bụng con bọ xác để ăn. hệ thống cộng sinh như thế, làm thế nào mà nghĩ ra được nhỉ?”.

Nửa cái xác gã nhà thuyền trôi trên mặt nước rồi chìm dần, chú ba thở dài: “Đây gọi là tự làm tự chịu, chắc họ muốn nhốt chúng ta trong cái hang thây này, đợi chúng ta chết rồi thì vớt đồ đi, nhưng không lường được hôm nay sẽ gặp biến cố gì rốt cuộc mất mạng trong tay lũ bọ ăn xác. Đúng là đáng kiếp!”.

“Cái này gọi là người tính không bằng trời tính, xem ra chúng ta cũng may mắn ra phết nhỉ?”, tôi nói.

Phan Tử lắc đầu nói: “Móng vuốt thứ đó không đủ mạnh để xé xác người thành hai mảnh trong một thời gian ngắn được, nếu nó khỏe thế thì chắc đã moi óc tôi ra rồi. Tôi khẳng định không chỉ có một con, con này có lẽ đã tha cái xác đi ăn mảnh sau khi xé xác”.

Khuê béo vừa mới thở phào chưa được bao lâu, nghe nói vậy liền tái mặt nuốt nước bọt đánh ực một cái.

“Đừng hoảng, Tiểu Ca vừa nói đấy thôi, chúng ta phải dựa vào thứ này để ra ngoài! Hãy mang con bọ ăn xác này lên mũi thuyền để nó mở đường cho chúng ta. Thứ này cả đời ăn xác chết, âm khí cực nặng, chính là khắc tinh của đám cương thi gì gì đó. Có lẽ chúng chính là bá chủ ở trong hang. Có nó trên thuyền chắc chắn chúng ta sẽ ra ngoài được”, chú Ba nói, “Nào, chúng ta đừng lùi ra vội, tôi muốn xem phía trước rốt cuộc có cái gì mà lại sinh ra lũ bọ to xác ngần này”.

Nghe chú Ba nói tôi cũng thấy có lý, tính thời gian ở trong hang cũng khá lâu rồi. Ở trong này không ngẩng đầu lên được, cảm giác bức bối khó chịu lắm. Chúng tôi lấy xẻng gấp trong đống hành lý ra làm mái chèo, chống lên vách đá để tiến về phía trước.

Tôi vừa chèo thuyền vừa nghiên cứu vách hang, tự dưng sinh nghi, liền quay sang hỏi chú Ba: “Chú nhìn này, ở đây toàn là đá phiến, dân đổ đấu thời cổ rốt cuộc làm thế nào mà đào ra được vậy? Ngay cả thời nay nếu không có vài trăm người cũng đừng hòng đào nổi cái hang sâu thế này”.

Chú Ba đáp: “Mày xem, hang này rất tròn, niên đại cực kỳ xa xôi. Chắc chắn năm đó là do quan quân đổ đấu, tức là đám quân lính chuyên trộm mộ. Xem kiểu này, khó mà tìm ra mộ huyệt đánh dấu trên bản đồ”.

“Ông Ba, sao ông dám khẳng định ngôi mộ vẫn còn. Ông xem, người ta đưa cả một đội quân đến đào một cái hang dài như vậy, có khi bảo bối bên trong đã bị mang đi hết rồi ấy chứ!”, Khuê béo nói: “Tôi thấy chưa biết chừng lúc chúng ta vào được bên trong, đến mảnh quan tài cũng chẳng còn nữa”.

Chú Ba hừ một tiếng, nói: “Nếu cái đấu này bị trộm từ mấy ngàn năm trước thì chúng ta không còn gì để nói nữa. Nhưng mày phải biết, hang động này được vẽ rõ ràng trên bản đồ, chứng tỏ hang động này có từ trước khi chôn cất chủ mộ. Khu này chắc chắn không chỉ có một ngôi mộ, ai biết được cái hang này đào khi trộm cái mộ nào?”.

“Thế tức là”, tôi cảm thấy ý tứ trong lời nói của chú Ba khiến người ta phát run, “Tất cả những gì chúng ta vừa gặp phải, bao gồm cả con bọ xác bự lẫn cái chuông lục giác bằng đồng kia, chủ nhân của chúng có khả năng còn sống trước cả thời Chiến Quốc?”.

Chú Ba lắc đầu: “Cái mà tao quan tâm là, tại sao chủ nhân ngôi mộ lại đặt mộ mình ở gần một ngôi mộ đã bị trộm? Điều này chẳng phải đã phạm điều đại kỵ trong phong thủy hay sao?”.

Bình Kín Miệng chợt xua tay không cho chúng tôi nói tiếp. Hắn chỉ lên phía trước, chúng tôi nhìn thấy sâu bên trong hang, nơi ánh đèn mỏ không chiếu tới, có một vùng lân quang màu xanh lục. Chú Ba thở dài: “Đến nơi chất xác rồi”.