Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 6: Nơi Chất Xác


Chúng tôi dừng thuyền lại, có lẽ đây là đoạn hung hiểm nhất hang. Nếu không có sự chuẩn bị chu đáo thì thực sự không nên mạo hiểm tiến vào. Chú Ba nhìn đồng hồ, nói: “Hang thây này là nơi có vào không có ra. Tụi này đãi cát hồi nào giờ đây là lần đầu tiên vào chỗ kiểu này. Tôi nghĩ, khả năng cao là hang này có điều cổ quái thật!”.

Phan Tử lầm bầm: “Mẹ kiếp, còn phải nói à”.

Chú Ba lườm gã, nói tiếp: “Nhưng đó chỉ là lời từ một phía lão già kia. Có phải chỉ mình gã nhà thuyền đã chết ấy mới đi qua được, người khác không qua được hay không, điều này chúng ta không cách nào xác thực”, chú nhấn mạnh thêm, “Nếu cái hang này thực sự là hang thây, vậy thì phía trước ắt có nguy hiểm, còn về việc sẽ đụng phải thứ gì thì chúng ta không thể đoán được. Đi lòng vòng, đưa thuyền đi đâu không biết, cũng có thể sẽ có vài trăm con ma nước xuất hiện phá thuyền của chúng ta”.

Khuê béo hít vào một hơi khí lạnh: “Không đến mức ấy chứ?”.

“Tóm lại bất kỳ chuyện gì đều có thể phát sinh, lần đãi cát đổ đấu này chúng ta còn chưa thấy mộ đâu đã gặp nhiều hung hiểm như vậy, đúng là không may chút nào. Nhưng đã đi đãi cát thì đừng có sợ ma, sợ ma thì ở nhà đừng đi nữa. Làm cái nghề này không gặp mấy chuyện cổ quái cũng mất cả thú vị.” Chú Ba vừa nói vừa bảo Phan Tử lấy trong ba lô ra khẩu súng săn hai nòng, “Bây giờ trong tay chúng ta có công nghệ cao, nhiều lợi thế hơn hẳn các bậc tiền bối ngày trước. Nếu có ma nước thật thì xui xẻo cho chúng nó thôi!”.

Khuê béo sợ đến phát run, tôi nói với chú Ba: “Chú làm công tác tổng động viên trước trận chiến mà cứ như kể chuyện ma ấy, phản tác dụng quá”.

Chú Ba kéo chốt súng, “Thằng này làm mất mặt tao quá. Không ngờ nó lại vô dụng thế. Tổ sư nó, thế mà trước khi đi vẫn cứ bốc phét như thể là mình mạnh mẽ lắm ấy”. Chú đưa khẩu súng cho Bình Kín Miệng, bảo hắn: “Bắn được hai lần, bắn xong nhớ thay đạn. Đây toàn là đạn rời, vì thế cự ly xa một chút sẽ không có uy lực mấy. Nhắm chuẩn rồi hãy bắn”.

Tôi khá quen thuộc với súng săn hai nòng, hồi bé chơi bắn đĩa bay còn được giải thưởng nữa. Vì thế tôi cầm một khẩu, chú Ba và Khuê béo mỗi người cầm một con dao găm, tay kia dùng xẻng gấp chống thuyền. Phan Tử, tôi và Bình Kín Miệng mang súng, cả bọn chầm chậm tiến về chỗ phát ra ánh sáng xanh.

Dưới ánh sáng le lói của ngọn đèn mỏ, tôi phát hiện ra hang động không ngờ càng lúc càng lớn. Ánh sáng xanh mỗi lúc một gần, tôi nghe thấy Bình Kín Miệng nói một câu tiếng Tây, rồi đến Phan Tử chửi thề, sau đó tôi thấy cảnh tượng suốt đời này không sao quên được.

Hang động đến đoạn có ánh sáng xanh thì trở nên rộng rãi, biến thành một hang thạch nhũ thiên nhiên khổng lồ. Dòng nước cũng trở thành một con sông ngầm trong động, hai bên bờ là bãi cạn đầy những xác thối xanh lè, không thể phân biệt đâu là người đâu là động vật. Có thể trông thấy chỗ gần bên trong nhất là từng hàng xương khô sắp đặt chỉnh tề, có lẽ được ai đó bày lên. Phía ngoài khá lộn xộn, nhất là chỗ lợi nước thì thi thể đủ mọi tư thế, có những cái xác vẫn chưa rữa hết. Trên những xác này cái nào cũng có một lớp màng mỏng màu xám bọc ngoài, giống như màng bọc thực phẩm bao chặt thân thể. Thi thoảng lại có vài con bọ xác to bự phá xác chui ra. Những con này nhỏ hơn con chúng tôi gặp nhiều, nhưng vẫn lớn gấp bốn năm lần bình thường. Vài con bọ nhép định đến ăn phần, vừa mới bò lên xác đã bị những con to cắn chết nuốt chửng.

“Những thi thể này phần lớn đều trôi từ thượng nguồn xuống rồi mắc cạn ở đây. Mọi người cẩn thận xem xung quanh có thứ gì lạ không.”

“Nhìn kìa!” Khuê béo tinh mắt chỉ lên vách núi bên cạnh. Chúng tôi ngoái đầu nhìn, trông thấy một chiếc quan tài thủy tinh xanh lè khảm giữa lưng chừng vách hang dựng đứng. Bên trong hình như có một cái xác nữ mặc áo trắng, nhưng vì khoảng cách quá xa nên chúng tôi không nhìn thấy rõ ràng.

“Bên kia cũng có!”, Phan Tử chỉ một cái khác. Chúng tôi nhìn theo, quả nhiên ở cùng vị trí trên vách đá bên kia cũng có một cỗ quan tài thủy tinh, nhưng cỗ quan tài này trống không!

Chú Ba hít sâu một hơi, “Thi thể biến đâu mất rồi?”.

“Chẳng lẽ lại là một cái ‘bánh tông[1]’?” Khuê béo hỏi, “Ông Ba, chỗ này chắc không có ‘bánh tông’ chứ?”.

[1] Bánh tông: Từ lóng chỉ cương thi.

“Chúng mày cẩn thận chút, nếu thấy thứ gì động đậy thì giã ngay phát đạn cho tao, không cần hỏi han gì cả”, chú Ba vừa nói vừa cảnh giác nhìn quanh.

Lúc này hướng dòng nước chợt đổi, chúng tôi vòng qua một đống xương người. Khuê béo kêu oái một tiếng, sợ hãi ngã vật ra thuyền. Chúng tôi định thần nhìn kỹ thì chỉ thấy một cô gái mặc áo lông vũ trắng quay lưng về phía chúng tôi, mái tóc đen dài buông xõa xuống ngang hông, xem phục sức trên mình ả thì chắc là thuộc thời Tây Chu. Tôi nuốt nước bọt, nói: “Cái xác ở đây…”.

“Dừng… dừng…” Chú Ba lau mồ hôi trán, “Khuê béo, lấy móng lừa đen trong ba lô ra! Chỉ sợ đây là ‘bánh tông bự’ ngàn năm rồi! Lấy cái móng năm 1923 ấy, cái mới sợ cô ta không nhận”.

Nói hai lần mà vẫn không thấy Khuê béo có động đậy gì, chúng tôi ngoái nhìn mới thấy y đang sùi bọt mép, lên cơn co giật. Nếu chẳng phải hoàn cảnh không cho phép chắc tôi phải bò lăn ra cười mất.

“Phan Tử, mày lấy đi. Tổ sư nó, lần sau tao mà đưa nó theo, có bị ‘bánh tông’ xơi cũng đáng kiếp.” Chú Ba đón lấy cái móng lừa đen, nhổ hai bãi nước bọt lên tay, nói: “Hãy xem thủ đoạn của Ngô tam gia đây, thằng Cả nhìn cho kỹ, ‘báng tông bự’ nghìn năm này hiếm thấy lắm. Nếu tao không thành công thì nhằm đỉnh đầu tao bắn một phát cho tao chết lẹ!”.

Tôi kéo chú: “Tóm lại chú có nắm chắc không đấy?”. Thực ra tôi không sợ lắm vì trước giờ chưa gặp chuyện này lần nào. Nhìn sau lưng cô gái toàn thân mặc đồ trắng muốt, thân hình thon thả này có cảm giác thương xót. Chẳng qua trong phim kinh dị thường ngày hay xem, những cô gái áo trắng tóc dài khi quay mặt lại đều chẳng ra sao cả. Nghĩ như thế nên tim vẫm đập thình thịch ghê lắm.

Lúc ấy Bình Kín Miệng cũng vỗ vai chú Ba, nói: “Móng lừa đen chuyên đối phó cương thi, cái này e không phải cương thi, để tôi”. Hắn móc trong túi ra một vật dài dài, tôi nhận ra đó là món hàng “xương sống rồng” mua từ chỗ chú Ba. Hắn cởi lớp vải bọc ngoài ra, bên trong quả nhiên là một thanh đao cổ đen nhánh, trông kiểu này hẳn là được chế từ đồng đen.

Hắn dùng thanh đao cổ rạch một đường trên mu bàn tay rồi ra đứng ở mũi thuyền, nhỏ máu của mình xuống nước. Mới nhỏ giọt đầu tiên đã thấy rào một tiếng, tất cả lũ bọ xác như phát điên vậy, lũ lượt bò từ trong xác ra ngoài, điên cuồng chạy xa thuyền của chúng tôi. Chẳng mấy chốc lũ bọ xung quanh thuyền chúng tôi, cả dưới nước lẫn trong thi thể đều bỏ chạy mất dạng.

Một lúc sau, trên tay gã Bình Kín Miệng đầm đìa máu, hắn trỏ bàn tay về phía cô gái áo trắng, cô ả bỗng quỳ xuống. Cả đám ngây ra nhìn, Bình Kín Miệng bảo chú Ba: “Đi mau, đừng quay đầu lại”.

Tuy tôi rất muốn nhìn dung mạo cô gái kia, nhưng cứ nghĩ đến khả năng quay đầu nhìn sẽ thấy một khuôn mặt tử thi khô đét là thôi luôn ý định mạo hiểm này. Chú Ba và Phan Tử ra sức chèo thuyền, cuối cùng cũng thấy một cửa hang thu nhỏ dần gần giống cửa hang lúc mới vào. Xem ra cái hang này ở giữa núi, sau khi đào thông hai đầu mới có dòng nước. Như vậy liền biến thành kết cấu như lỗ chân lông, lối vào hai đầu đều nhỏ hẹp. Cho dù nước hai đầu làm ngập bít cửa hang nhưng bên trong vẫn giữ được khô ráo.

Chúng tôi đi dần vào trong hang trộm, lại phải cúi đầu. Trước khi vào hang tôi có giở chút mánh lỏi. Không cho nhìn phía sau, vậy tôi nhìn bóng nước là được chứ gì. Tôi muốn xem cô ta có đi theo không, không nhìn còn đỡ, nhìn một cái khiến tôi suýt ngất. Nhìn trong cái bóng dưới nước có một thứ gì đó đang bò trên lưng tôi. Đang định hét lên, sắp không kìm nổi phải ngoái đầu nhìn thì chợt bị đánh mạnh một cú đằng sau ót. Hai mắt tôi tối sầm không còn biết gì nữa.