Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 7: Hơn Một Trăm Cái Đầu Người


Không biết đã qua bao lâu, tôi cứ mơ hết giấc mộng tào lao này đến giấc mộng tào lao khác. Trong cơn mơ màng, hình như tôi thấy một cô gái áo trắng quay lưng lại phía mình. Tôi muốn nhìn mặt cô ta nên đã chạy ra phía trước xem nhưng vẫn chỉ thấy lưng. Thế là tôi lật đật chạy lại, nhưng chạy kiểu gì cũng chỉ thấy mỗi lưng cô gái, đúng lúc không hiểu chuyện gì thì đột nhiên phát hiện cả hai phía của cô ta đều chỉ là lưng. Tôi kêu toáng lên rồi tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy màu đỏ như máu của ráng chiều cùng bầu trời!
“Tỉnh rồi hà?” Khuôn mặt to bè của Phan Tử nhìn tôi cười.

Tôi nheo mắt thích nghi với ánh sáng, Phan Tử chỉ lên trời: “Thấy chưa, bà nó chứ, cuối cùng cũng ra được!”.

Tôi đưa tay lên sờ gáy: “Có phải ông đánh tôi không đấy?”.

“Không đánh cậu mà được à? Đã bảo đừng quay đầu lại, xém chút nữa cậu hại chết cả lũ rồi đấy.”

Trí nhớ của tôi tức thì khôi phục, sợ đến nỗi vội vàng sờ lưng xem cái thứ đó có còn không. Phan Tử phá ra cười: “Yên tâm, nó đi rồi”.

“Nó là cái gì đấy?” Tôi vẫn còn chưa hết sợ.

“Tiểu Ca kia bảo thứ đó gọi là quái, thực ra chính là hồn phách của ‘bánh tông’ áo trắng đó. Cô ta mượn dương khí của chú mày để ra khỏi hang ấy mà. Tình hình cụ thể thì cậu ta cũng không nói cho mọi người, mới nói được vài câu đã lăn ra ngất”, chú Ba vừa chèo thuyền vừa nói, “Xem ra lai lịch của anh bạn này cũng không đơn giản. Bánh tông ngàn năm phải quỳ trước mặt cậu ta, không biết là đạo hạnh gì đây nữa!”.

Tôi nhổm dậy, bật cười khi thấy Bình Kín Miệng đang tựa vào Khuê béo, cả hai đều ngủ say sưa. Lúc đến chẳng có cảm giác gì, nhưng bây giờ nhìn thấy bầu trời sao mà dễ chịu thế. Tôi hỏi: “Rốt cuộc hắn là ai vậy?”.

Chú Ba lắc đầu: “Cái này tao không biết thật, tao nhờ bạn bè giới thiệu cho một trợ thủ giàu kinh nghiệm, họ liền giới thiệu cậu ta. Tao chỉ biết cậu ta họ Trương, suốt dọc đường đã dò hỏi mấy lần nhưng tên này ngoại trừ ngủ thì ngồi ngẩn ra. Tao cũng không biết lai lịch cậu ta, có điều người giới thiệu cậu ta rất có danh vọng trong giới, tao nghĩ có thể yên tâm được”.

Tôi càng nghe càng thấy tên này thần bí, nhưng nếu chú Ba đã nói thế thì tôi cũng không tiện hỏi thêm. Liếc nhìn phía trước, tôi hỏi Phan Tử: “Đã thấy ngôi làng đó chưa?”.

“Hình như ở ngay phía trước.”

Chú Ba chỉ những ánh đèn lấp ló đằng xa: “Trông ngôi làng không đến nổi xập xệ như chúng ta tưởng, hình như có ánh điện”.

Vừa nghĩ đến có làng, tôi liền nghĩ ngay đến tắm nước nóng, đồ nướng mọi, bím tóc của các cô thôn nữ, không khỏi có chỗ kích động. Lúc này, trong ánh hoàng hôn, tôi trông thấy trên đỉnh núi hai bên chúng tôi có bóng một đoàn người. Bọn họ cưỡi la, chắc cũng đang vào làng. Vì núi không cao lắm nên tôi vẫn lờ mờ nhận ra mấy người này đều không giống dân bản xứ.

Chúng tôi lên bến. Một đứa trẻ trong làng vừa trông thấy chúng tôi lập tức la lên: “Có ma!”.

Tụi tôi ức lắm, thằng nhóc chạy như bay khiến chúng tôi không làm gì được. Con bò vẫn ngoan ngoãn ở yên trên chiếc thuyền đằng sau, không thấy động tĩnh gì. Đúng là một con bò tốt, Phan Tử từng chăn bò ở quê nên được giao nhiệm vụ dắt bò. Lúc lên bờ Khuê béo tỉnh lại, cứ ngỡ mình vừa nằm mơ, đầu tiên là bị chú Ba tôi tẩn một trận, sau đó Phan Tử lại bồi thêm mấy cú đá.

Bình Kín Miệng hình như bị mất máu quá nhiều, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Tôi dìu hắn lên xe bò. Tên này cũng thật là, người ngợm gì mà mềm oặt như con gái vậy, hệt không xương. Thu xếp cho hắn xong, chú Ba tóm lấy một người qua đường hỏi xem gần đây có nhà nghỉ không. Kẻ đó nhìn chúng tôi như nhìn một lũ tâm thần: “Các ông nghĩ đây là đâu? Làng chúng tôi có tổng cộng hơn ba chục hộ, lại còn nhà nghỉ gì nữa. Muốn tìm chỗ trú chân hãy đến nhà đón tiếp trong làng ấy”.

Chúng tôi đành phải đi tìm cái nhà đón tiếp chẳng khác gì ngôi nhà ma đó. Không ngờ bên trong cũng được phết, ít nhất thì có điện và điện thoại, phòng ốc còn trát xi măng. Quý nhất là có nước nóng, chăn màn sạch sẽ. Trong ngôi làng này, có lẽ đây thuộc tiêu chuẩn năm sao rồi.

Mọi người ai nấy đi tắm rửa. Sau khi gột sạch mùi xác thối, cảm giác thoải mái hẳn. Tiếp đó ra đại sảnh ăn món xào. Cuối cùng gã Bình Kín Miệng cũng tỉnh nhưng tinh thần không được tốt lắm. Bọn tôi gọi một đĩa gan lợn để hắn ăn cho bổ máu, cũng không hỏi thêm điều gì. Xét cho cùng hắn là ân nhân cứu mạng, có những chuyện cần phải đợi người ta khỏe lại rồi hẵng nói.

Chúng tôi gọi bia, ngày mai còn phải làm việc nên không thể uống quá nhiều, vừa ăn vừa trêu ghẹo cô phục vụ: “Cô em ơi, chỗ các em cũng được đấy, nền nhà đổ bê tông hết, bên ngoài cũng là đường bê tông. Chỗ bê tông này đều do mấy con la thồ từng bao từ trên núi xuống à?”.

“Đâu ạ, thồ như thế thì biết đến bao giờ, chỗ bọn em thông đường quốc lộ lâu rồi. Xe ô tô Giải Phóng cũng vào được. Năm kia núi lở làm kẹt đường, một cái đinh to từ trong núi rơi ra. Trên tỉnh bao nhiêu người đến, họ nói đó là đồ từ thời Chiến Quốc, là quốc bảo. Thế là họ mang cái đinh đi, mặc kệ con đường. Các anh bảo có tức không? Về sau làng định tự sửa lấy, nhưng sửa thế nào được, tiền thì không có, cứ vừa sửa vừa ngừng cả năm trời vẫn chưa xong.”

“Thế đường thủy thì sao? Chỗ các cô có bến đấy còn gì?”

“Cái đó hồi trước giải phóng rồi, bao nhiêu năm không có thuyền qua lại, giờ nếu còn ai bảo anh đi đường thủy, chắc chắn là phường cướp của giết người. Dân vùng khác như các anh phải cẩn thận, bãi sông này quỷ quái lắm, mấy năm nay nhiều ngươi chết đuối mà chẳng vớt được cái xác nào. Các cụ già bảo họ bị thần núi xơi hết.”

Tôi liếc nhìn chú Ba, thầm mắng tổ sư nhà chú, tìm hướng dẫn viên kiểu gì không biết, có mà tìm đúng tên cướp. Chú Ba xấu hổ vội uống một hớp rượu, hỏi: “Đúng rồi, ở đây có lắm người ngoài không?”.

“Nhà tiếp khách chỗ chúng em tuy nhỏ nhưng khách ở ngoài đến đều trú ở đây hết. Dạo gần đây từ hồi đào được cái đinh kia, khách đến ngày một nhiều, có người còn chuẩn bị xây cả biệt thự trong núi nữa.”

Chú Ba đứng phắt dậy, kêu lên: “Tổ sư, không đến mức ấy chứ!”. Xây biệt thự giữa chốn rừng núi hoang vu thế này, nếu không phải là Hoa kiều thì chỉ có thể là dân trộm mộ.

Cô nàng giật nảy mình, Phan Tử vội vàng kéo chú Ba lại: “Ông Ba, ông ngần này tuổi rồi đừng có giật đùng đùng thế chứ”, rồi gã quay sang nói với cô phục vụ: “Không sao đâu, chắc ông Ba thấy khó tin ấy mà”.

Tôi nghe thấy chú Ba khẽ chửi một câu, sau đó cười ngượng, hỏi: “Này, chỗ các cô có danh lam thắng cảnh gì không. Có chỗ nào chơi được không nhỉ?”.

Cô phục vụ đon đả cười, bỗng dưng hạ giọng: “Trông mấy vị không giống người đến tham quan. Thế nào, đến đổ đấu đúng không?”.

Thấy chúng tôi không nói gì, cô gái ngồi xuống bên cạnh: “Nói thật nhé, người ngoài đến đây làm gì có ai không phải dân đổ đấu. Các ông mà đến tham quan ngắm cảnh thật, vác theo cả xe trang bị thế này không mệt chết mới lạ”.

Chú Ba nhìn tôi, đoạn rót một ly rượu cho cô gái: “Nói như vậy chắc cô cũng là dân trong nghề?”.

“Khụ, em nào phải chứ. Em nghe ông nội nói thì bảo vậy thôi. Mấy năm nay nhiều dân đổ đấu đến đây lắm, mò ra được không ít đồ tốt. Nhưng ông nội em bảo ở sâu bên trong còn có thứ lợi hại hơn nữa. Đó là một ngôi mộ thần tiên. Vàng bạc châu báu đem so với những thứ trong ấy thì chẳng là cái đinh gì hết.”

“Ồ”, chú Ba nổi hứng, “Nói vậy là ông nội cô đã từng vào trong đó rồi sao?”.

Cô gái che miệng cười: “Chú ơi, ông cháu cũng chỉ nghe ông của ông kể lại, truyền thuyết này chẳng rõ truyền từ đời nào nữa. Nghe nói thần tiên đó được Ngọc Hoàng Đại Đế phái xuống biến thành một vị đại tướng quân, giúp đỡ vua thời ấy đánh trận. Công đức viên mãn liền thăng thiên, thân thể của ngài được chôn cất cùng với những binh khí quý ngài dùng hồi đánh trận. Ngôi mộ còn bề thế hơn cả lăng vua, chả thế mà được gọi là mộ thần tiên”.

“Thế thì chắc chắn đã có rất nhiều người đi tìm mộ chứ?” Chú Ba sốt sắng “Đã có ai tìm ra chưa?”.

“Ôi, chú không biết chứ chỗ đó bây giờ không thể nào vào được đâu. Năm kia núi lở nên chỗ đó cũng sập luôn rồi. Chú thử đoán xem trong núi lở ra cái gì đầu tiên nào?”.

“Gì đây, chắc không phải lại cái đinh gì đó chứ?”, Khuê béo nói.

“Nếu là đinh thật thì người ta đã đem đi lâu rồi, nói cho mọi người biết nhé, nhưng đừng có kể với ai”, cô gái nhấp một ngụm bia rồi nói tiếp: “Chỗ đó đào ra được hơn một trăm cái đầu người”.