Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 11: Thất Tinh Quan


Tôi nhìn kỹ cái bóng đó vừa đúng lúc nó cúi đầu. Lúc ngẩng lên, cái đầu biến thành khổng lồ gần như rộng bằng vai. Nỗi sợ hãi này không thể nào diễn đạt bằng lời nói, tôi cảm thấy da đầu mình tê dại, không kìm được la lên thất thanh: “Có ma!”.

Tất cả mọi người đều quay sang nhìn tôi. Tôi không sao ngừng la lối, vừa chỉ vào cái bóng vừa ngoái lại, gần như cùng lúc ấy tôi trông thấy chủ nhân cái bóng, đó là một con quái vật có đầu to bự! Tay nó cầm một món binh khí kỳ dị, trong bóng tối cái đầu biến dạng trông đáng sợ hơn bất kỳ thứ quái vật gì bạn có thể thưởng tượng ra. Bình Kín Miệng cầm đèn mỏ lên soi, chúng tôi nhìn rõ bộ mặt thật của con quái vật. Nó giống như… giống như một người úp cái bình gốm lên đầu… Tổ sư cha nhà nó!

Nỗi sợ hãi cực độ của tôi lập tức biến thành cơn giận tột bậc. Thì ra đó là một người chụp một cái bình lớn trên đầu, tay cầm một cái đèn pin, lại còn làm dáng người Ai Cập. Trên cái bình có hai lỗ thủng, một đôi mắt lấm lét nhìn qua lỗ thủng ra bên ngoài, đáng ghét vô cùng.

Tình cảnh bỗng chốc trở nên khó xử, chúng tôi không rõ kẻ này là địch hay bạn, đồng thời cũng bị y dọa cho ngơ luôn, đầu óc còn chưa kịp tỉnh ra. Cuối cùng Phan Tử chửi một câu: “Con mẹ mày, bắn cho mày một phát chết tươi giờ!”, nói rồi gã rút súng ra. Tên kia thấy chúng tôi điên tiết liền kêu: “Ôi mẹ ơi!” đoạn chuồn nhanh như chớp, chui thẳng vào trong con đường lúc nãy chúng tôi đi đến. Phan Tử không khách sáo, giơ súng lên nhắm phần trên ngực bóp cò, cái bình gốm trên đầu kẻ nọ vỡ tan chỉ còn lại một vòng tròng trên cổ y. Kẻ đó vừa chạy vừa chửi: “Con mẹ mày muốn chết à, đợi ông đây quay lại xử lý mày!”, nói xong chân y cứ như bôi mỡ, loáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Bình Kín Miệng thấy vậy liền kêu không ổn: “Không được để hắn đến chỗ hang trộm của chúng ta bên đó, nếu hắn đụng vào cỗ quan tài kia thì cả lũ toi hết!”. Nói rồi hắn rút thanh đao cổ bằng đồng đen ra, cũng không cầm theo đèn mỏ mà chạy vội đuổi theo vào trong bóng tối.

Phan Tử định đi theo giúp nhưng bị chú Ba kéo lại, nói: “Mày qua thì giúp được cái rắm gì, mau đến xem hai gian buồng kia, hình như hắn từ đó đi ra”.

Tôi vội vàng đi vào gian buồng bên phải, trông thấy một cái hang trộm đào thẳng từ vách đá ra, trong góc vẫn còn một ngọn đèn nến đang cháy phát ra ánh sáng xanh lập lòe. Tôi ồ lên vỡ lẽ, thì ra tên đó là cánh Mô kim Bắc phái. Tôi thấy dưới đất còn có một cái túi, xem ra cũng là do y bỏ lại. Mở túi ra xem, bên trong đựng một ít công cụ, vài cục pin, còn một tấm bản đồ mộ cổ vẽ sơ sài, tuy cực kỳ tháu nhưng tôi vẫn nhìn ngay ra được mấy hình vuông bên trong tượng trưng cho bảy cỗ quan tài. Trên bản đồ viết rất nhiều chữ, đều là những nét bút khác nhau, trông có vẻ như có mấy người viết lên trong lúc thảo luận. Một dấu hỏi lớn đặt giữa bản đồ, sau đó là mấy chữ - Thất Tinh Nghi Quan.

Tôi chột dạ, Thất Tinh Nghi Quan này hình như tôi đã từng thấy ở đâu rồi, mới nghĩ liền nhớ ra trong bút ký của ông nội có đề cập đến. Thất Tinh Nghi Quan chỉ có một cái là thật, còn lại bên trong nếu không phải bẫy thì cũng được thiết kế những thủ đoạn cựa kỳ quỷ dị. Tóm lại nếu như bạn mở nhầm một cái, bẫy hoặc tà thuật trong Nghi Quan sẽ khởi động, hung hiểm vạn phần. Tên người nước ngoài đó chắc không biết gì, cứ tưởng bên trong cỗ quan tài nào cũng có của báu nên mới sập bẫy. Không biết thứ gì đã kéo hắn vào trong quan tài nữa, còn đồng bọn của hắn chắc thấy hắn bị giết hại, sợ quá nên đã chạy ra khỏi mộ, sau đó mới vội vã đào một cái hang trộm sơ sài bỏ chạy ra ngoài.

Phân tích đến đây tôi tự thấy cực kỳ có lý, liền cầm bản đồ định đi nói với chú Ba. Lúc ra tôi mới phát hiện bên ngoài chỉ còn lại một cây đèn mỏ. Cái đèn này bị dính nước trong hang thây, giờ ánh sáng cứ chập chờn rất khó sử dụng. Chú Ba tôi cùng đám Khuê béo không thấy đâu nữa! Tôi đi vào căn buồng còn lại xem sao nhưng cũng không thấy bóng dáng họ đâu, liền nhặt chiếc đèn lên gào đến vỡ giọng: “Chú Ba!”.

Theo lý mà nói thì họ không thể nào vứt tôi lại một mình để đi trước. Ban đầu tôi nghi ngờ họ đã xảy ra chuyện, nhưng lúc nãy làm gì nghe thấy có tiếng đánh nhau? Với thân thủ của Phan Tử thì gặp quái vật gì cũng còn sức mà kêu mới phải!

Thế nhưng ngoại trừ tiếng vọng ra thì căn bản không có ai trả lời tôi. Gian mộ tối thui, bảy cỗ quan tài lạnh lẽo, một cái xác lạ, những thứ này ngay lập tức buộc tôi trở về hiện thực. Tôi bỗng dưng nhớ ra kỳ thực mình có phải dân trộm mộ chuyên nghiệp đâu, một mình tôi không thể ở trong hầm mộ được! Cho dù không gặp yêu quái thì trí tưởng tượng của tôi cũng đủ dọa chết tôi rồi!

Tôi lại tiếp tục hô lớn, thực sự hy vọng có ai đó đáp lại, nhưng bốn bề vẫn lặng ngắt như tờ. Lúc này chiếc đèn mỏ trong tay tôi chợt nhấp nháy như sắp tắt. Tôi toát hết mồ hôi lạnh, đầu óc bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Nếu cứ im ắng như thế này mãi thì có thể tôi sẽ từ từ bình tĩnh lại, nhưng thật không may, lúc này tôi bỗng dưng nghe thấy có tiếng quan tài đá kêu cạch cạch, không biết là cái nào trong bảy cỗ quan tài phát ra nữa. Tôi thấy choáng váng đầu óc, tim đập điên cuồng như sắp nhảy ra ngoài. Vừa mới lùi đến chân tường chợt có thứ gì lóe lên, ngoái nhìn mới biết thì ra cây nến trong gian buồng bên cạnh vừa vụt tắt.

Tôi thở dài ai oán, nghĩ bụng tôi có lấy của ông thứ gì đâu, sao ông lại thổi tắt đèn của tôi đi vậy. Ngoái đầu nhìn lại mấy cỗ quan tài đá, cái xác cổ trong cỗ quan tài bị mở không ngờ ngồi dậy, xác gã nước ngoài cũng bị nó dựng dậy theo giống như cả hai cùng ngồi. May mà chúng không quay đầu nhìn tôi.

Tôi không dám nhìn tiếp, vội vàng vừa nhắm mắt vừa nhích hai cẳng chân run lẩy bẩy, cẩn thận dán người vào vách tường rồi chui tọt vào trong gian buồng nhỏ.

Trong cuốn bút ký của ông nội tôi có viết tâm pháp rèn luyện lòng can đảm của ông. Đó chính là không trông thấy gì thì coi như chưa từng xảy ra. Tôi nghĩ cũng phải, nếu cứ nhìn cái xác ngàn năm đang ngồi ngoài đó thì tôi không sao suy nghĩ được gì. Tôi đặt cây đèn mỏ vào trong góc, cố gắng để ánh sáng không chiếu ra ngoài rồi liều mạng lục tung cái túi tên lúc nãy để lại xem bên trong còn gì nữa không. Lần mò mãi mới thấy mấy miếng lương khô, một vài tờ giấy dày đặc chữ và hình vẽ. Xem ra những thứ quan trọng y đều mang theo người cả rồi. Bởi vì bên ngoài tối om, tôi cũng không biết cái xác đó đang làm gì. Nếu nó cứ ngồi lên nằm xuống liên tục để luyện cơ bụng thì tôi cũng không sợ nó. Chỉ sợ nó không biết tốt xấu gì sẽ lại chạy vào đây thôi.

Đúng lúc ấy có một cơn gió thổi từ hang trộm vào, tôi liền nảy ra một ý, thầm nghĩ chắc hẳn hang động này thông ra bên ngoài, nếu không thì chắc cũng thông đến chỗ khác. Bất kể kiểu gì cũng tốt hơn ở đây, tôi khắc ký hiệu lại trên vách hang để nếu chú Ba quay về trông thấy còn biết tôi đã vào trong động, sau đó cầm đèn mỏ, thu dọn ba lô của tên mập rồi chui vào.

Vừa bò tôi vừa nhớ lại những kiến thức ông nội nói với tôi ngày bé, cái gì mà xưa tròn nay vuông, núi Tần dốc Hán, chín nông một sâu, à không phải, con bà nó chứ. Tôi lắc đầu, phát hiện ra những điều mình biết liên quan đến lĩnh vực này vô cùng ít. Tôi nhìn hang trộm, chẳng tròn cũng chẳng vuông, không biết đã đào từ bao giờ. Tôi đang nghĩ đến tên đội bình gốm lúc nãy, nếu y tự mình đào đường vào đây, lúc dỡ gạch một là sẽ khởi động cái bẫy, dẫu là cao thủ, ít nhất cũng phải phát ra chút tiếng động chứ, vậy mà lúc y vào chúng tôi gần như không phát hiện ra. Thế thì chắc chắn cái hang này có từ rất lâu rồi, tức là do kẻ khác đào, hoặc y đã đào từ trước. Tôi suy đoán có khả năng y chui vào từ hang của người khác, hoặc hang y đào thông trúng với hang này.

Bò một lúc quả nhiên trông thấy một ngã rẽ, thủ pháp của hai hang khác hẳn nhau, chắc chắn là do hai người đào. Tôi nghĩ bất kể cái nào thì cũng đều thông tới bên ngoài, đi bừa cái nào cũng được. Để chú Ba có thể tìm thấy mình, tôi vẽ một ký hiệu lên cái mình chọn rồi bò sang.

Lúc này tôi đang mơ tưởng đến một luồng không khí tươi mới, một vầng trăng sáng, tuyệt nhất là khi tôi từ trong hang chui ra sẽ trông thấy một đống lửa bập bùng, những người tiếp ứng ở trên trông thấy và kéo tôi ra, cho tôi vào trong lều ăn chút lương khô rồi đánh một giấc. Sau đó đám chú Ba sẽ tìm thấy tôi, cùng trở về nhà. Đổ đấu cái khỉ gì, tôi chịu đủ rồi, người ta đổ đấu cả đời mới thi thoảng gặp vài con “lông trắng”, “lông đen” [1], tôi lần đầu tiên đổ đấu mà đi đến đâu cũng gặp toàn “bánh tông” hết, căng thằng đến không kịp thở. Khổ cái thân tôi quá! Tôi đang hy vọng người tiếp ứng bên trên là nữ, rồi cô nàng bóp vai cho tôi nữa.

[1] “Lông trắng, “lông đen”: Chỉ xác chết trên người mọc lông trắng, lông đen, còn gọi là “bạch hung”, “hắc hung”.

Cứ nghĩ đến đấy là tôi thấy dâng trào sức lực, tăng tốc bò lên. Chẳng mấy chốc tôi trông thấy có ánh lửa trước mặt, mừng quá, đúng là ánh bình minh trước đêm đen tối! Tôi huy động cả hai chân hai tay rướn ra ngoài, thật muốn hít một hơi thật sâu cho đã! Vừa nhìn, tôi liền chết sững.

Đúng là hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Trước mặt tôi lại xuất hiện một mộ đạo giống hệt với cái tôi đi qua lúc đến. Xem ra ngôi mộ này vô cùng phức tạp.

Tôi chửi thề, soi đèn mỏ quan sát khắp xung quanh, mới nhìn kỹ tôi đã ngây ra luôn đó. Đây chẳng phải là cái đường hầm lúc nãy tôi mới đi sao? Thì ra hang trộm thông sang bên đó, lúc đầu tôi cứ tưởng người ta đào cái hang này là để chạy ra ngoài.

Tôi thực sự nghĩ không ra mục đích của người đào cái hang này nữa.