Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 15: Rắm


Tên mập cầm khẩu súng ngắn chỉ có một viên đạn danh dự lên ra hiệu cho Bình Kín Miệng, ý nói: Hay là chúng ta liều với nó? Bình Kín Miệng xua tay không đồng ý, sau đó bảo chúng tôi làm theo gã bịt mũi lại, một tay gã bịt lên mũi Phan Tử, tay kia tắt đèn.

Ngay lập tức chúng tôi chìm trong bóng tối đen đặc. Bốn phía ngoại trừ tiếng oạp oạp đáng sợ thì chỉ còn tiếng tim đập loạn xạ của tôi. Khoảng thời gian ấy, mọi sự chú ý của tôi dồn cả vào tiếng động đó. Tôi nghe thấy nó mỗi lúc một gần, không khí sực lên một mùi tanh nồng đặc biệt.

Tôi sợ đến nỗi suýt nghẹt thở, nghe tiếng động càng ngày càng rõ mà cảm thấy mình như một tử tù đang chờ thi hành án. Bất chợt trong lúc tôi đang hoảng hốt thì âm thanh kia im bặt! Tôi thót tim, chẳng lẽ nó phát hiện ra chúng tôi rồi?

Qua hẳn năm, sáu phút, một tiếng lộc cộc cực kỳ ghê rợn mà rõ ràng chợt xuất hiện bên cạnh chúng tôi. Cảm giác vô cùng chân thật. Trời ơi, nó gần như ở ngay bên tai tôi! Da đầu tôi tê dại, liều chết bụm chặt miệng không để mình kêu thành tiếng. Mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả quần áo.

Mấy phút này trôi qua khổ sở tột cùng, đầu óc tôi trống rỗng không biết cuối cùng mình sẽ sống hay là chết. Lại khoảng ba mươi giây nữa trôi qua, tiếng động nọ cuối cùng cũng di chuyển ra xa, tôi thầm thở phào một tiếng, bà ngoại của tôi ơi, rốt cuộc cũng có một tia hy vọng sống. Chợt “bủm” một tiếng, không biết tên khốn kiếp nào lại đánh rắm vào đúng lúc này.

Tiếng động đó bỗng dưng biến mất, cùng lúc ấy đèn mỏ sáng lên. Tôi trông thấy ngay một khuôn mặt quái dị to bè dính gần sát tới mũi mình. Tôi sợ té ngửa, vội giật lùi mấy bước. Lúc này Bình Kín Miệng hô lớn: “Chạy!”.

Tên mập trông tướng vụng về nhưng thực ra cực kỳ linh hoạt, y lộn một vòng dưới đất rồi vác Phan Tử lên lưng co giò chạy. Tôi chạy theo sau y, vừa chạy vừa chửi: “Tên mập chết bầm, có phải ông đánh rắm không?”.

Tên mập đỏ bừng mặt cãi: “Tổ sư! Ông nhìn thấy ông mập đây đánh rắm khi nào hả?”.

Tôi cáu quá: “Này, bà nó chứ, ông đúng là đồ tai vạ!”. Đúng lúc ấy, chợt nghe tiếng tên mập ớ phía trước kêu lên: “A…”.

Tôi kinh hãi đang định hỏi y a cái gì thì bỗng dưng bước hụt, cũng a lên một tiếng. Thì ra lúc này không cầm đèn mỏ, lại rẽ mấy lần nên chẳng trông thấy cái gì. Lúc này con đường dưới chân cứ như đột nhiên biến mất, tôi không trông thấy phía dưới nên cũng không rõ sâu chừng nào, chỉ thấy dường như mình đang rớt xuống một vực sâu vô tận.

Thứ cảm giác này nhanh chóng bị cơn đau điếng trên mông thay thế, đang choáng váng chợt thấy có ánh sáng lóe lên, tên mập bật cây đèn pin mắt sói của hắn. Tôi nhìn quanh, với căn phòng chúng tôi vừa đại chiến với bọ xác khi này. Có điều lúc này tên mập lại hết sức căng thẳng nói: “Đúng là oan gia ngõ hẹp, chắc sẽ không bị bọ cắn ở đây tiếp chứ?”.

Tôi nghĩ có Bình Kín Miệng ở đây thì ít nhất không phải sợ lũ bọ, vừa ngoái đầu nhìn, mẹ kiếp, không thấy hắn đâu cả! Lẽ nào chúng tôi chạy khác đường? Tôi vội vàng nhớ lại, phát hiện ra lúc nãy quá hỗn loạn nên tôi không hề để ý xem hắn có chạy theo không. Thêm nữa, con quái vật kia không rõ là thứ gì, sao có thể để mặc chúng tôi chạy được, chắc chắn hắn đã ở lại giúp chúng tôi chặn lại, không biết hắn có lành ít dữ nhiều không nữa.

Càng nghĩ tôi càng thấy không ổn, cứ thế này sớm muộn gì cũng chết. Tên mập kiểm tra xung quanh xong liền đặt Phan Tử trong góc, y cũng ngồi xuống xoa mông nói: “À này, tôi phải hỏi ông một chuyện, các ông có phải cũng đến tìm ấn ma không?”.

Tôi nghe mà ù ù cạc cạc: “Chẳng lẽ có thứ đó thật à?”.

Tên mập nghe ngóng thấy có vẻ như không có thứ gì đuổi đến, thấp giọng nói với tôi: “Sao? Các ông không biết gì hết mà cũng dám xuống mộ á? Ông có biết lão Lỗ Thương vương này làm gì không đấy?”.

Tôi cảm thấy có thể moi chút thông tin từ miệng y, liền hỏi: “Ông ta chẳng phải là một Chư hầu vương nhỏ hay sao? Chỉ nghe nói biết mượn âm binh đánh giặc”.

“Rắm”, tên mập khinh bỉ nhìn tôi, “Tôi nói cho ông biết, cái gọi là Lỗ Thương vương với mượn âm binh đánh trận đó thực ra là một chuyện bịa đặt động trời. Ngôi mộ cổ này ẩn chứa huyền cơ, nếu tôi không nói thì dù ông nghĩ nát óc cũng không ra được”.