Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 17: Hang


Bàn tay nhỏ này năm ngón tay dài bằng nhau, cánh tay nhỏ xíu hệt như miêu tả của Phan Tử, trông vô cùng đáng sợ. Tên mập ra sức làm dấu ra hiệu bảo tôi đừng động đậy, kỳ thực tôi không đến nỗi sợ lắm, nếu một người bỗng dưng gặp quá nhiều chuyện bất ngờ thì lại càng trở nên bình tĩnh. Lúc này tôi chỉ có cảm giác như thể đang bị ai đó chơi khăm. Cơn bực bội từ đâu ập tới khiến tôi chỉ muốn túm lấy bàn tay kia mà cắn cho một phát.

Đương nhiên lý trí vẫn khiến tôi đứng im tại chỗ, tên mập dùng súng của Phan Tử hất bàn tay ra, định bụng hất nó khỏi vai tôi. Súng vừa mới giơ lên thì bàn tay đó đã cuốn lấy súng như một con rắn, kéo thẳng về phía sau. Tên mập đời nào chịu buông tay, y lắc cặp mông to bự chơi kéo co với nó.

Tôi vội vàng lại giúp, tên mập khỏe như vâm, cộng thêm tôi nữa vậy mà mới chỉ ngang sức với cánh tay mảnh khảnh kia. Lúc chúng tôi sắp không cầm cự nổi thì Phan Tử vung tay ném con dao găm cho tên mập. Tên mập chửi thề, con dao rạch từ dưới lên trên một đòn chí mạng, lột ra một mảnh da từ bàn tay đó. Bàn tay đó bỗng buông ra, rụt vội lại, chạy trốn vào trong bóng tối, tôi trông động tác của nó hệt như một con rắn vậy. Kết quả là cả tôi và tên mập bị hẫng ngã chổng bốn vó lên trời.

Tên mập nhảy dựng lên như một con heo ú, chạy đuổi theo xem. Thì ra bên trong có một khe nứt cực sâu. Y dùng sức len vào, tuy bên trong rất rộng nhưng lối vào lại quá nhỏ, thể hình đồ sộ của y căn bản khó mà chui lọt. Tên mập chán nản vung tay hung hãn cạy mở gạch đá ra. Không ngờ bức tường này trông thì chắc chắn nhưng thực chất lại dễ dàng bị y bới ra. Y vội nói: “Nhìn này, thì ra bên trong còn một cái hang lớn!”.

Tụi tôi xúm lại, tên mập chiếu đèn pin, bên trong quả nhiên còn một hang động nữa, tối om không biết dẫn tới nơi nào. Chúng tôi thực sự không ngờ ở nơi tối tăm của bức tường này lại ẩn giấu mộ thông đạo nhỏ xíu như vậy. Chả trách lần trước lũ bọ ăn xác có thể ra vào xuất thần nhập quỷ như thế.

Phan Tử quờ quạng bên trong hang, hậm hực nói: “Xem thì có vẻ như do người đào ra, lẽ nào để làm đường đi cho lũ bọ xác kia hoạt động?”.

“Ông muốn nói lũ bọ xác đó ở bên trong này à?” Tên mập vốn đang định chui vào xem sao, nghe Phan Tử nói thế thì không khỏi do dự. Phan Tử hạ giọng, nói: “Đừng sợ, vừa nãy lúc Tiểu Ca kia xử lý vết thương cho tôi, tôi có bôi ít máu của cậu ta lên tay mình, nhìn đi”. Gã chỉ lên vết máu trên tay, “Các ông lấy ít nước bọt bôi lên mặt đi, chắc chắn có tác dụng”.

Tôi bật cười: “Bà nó chứ, ông cũng quá thất đức đi, người ta dù gì cũng từng cứu mạng ông đấy”.

Phan Tử xấu hổ cười: “Lúc ấy cũng không biết tại sao nữa, nhìn máu của cậu ta chảy ra nên tôi cứ thấy lãng phí thế nào ấy”. Tên mập không hiểu hai bọn tôi đang nói gì, liền hỏi: “Sao, máu của anh bạn đó lợi hại thế cơ à?”.

Hai người chúng tôi cùng gật đầu, đem tình hình trong hang thây kể lại cho tên mập. Tên mập ngay lập tức nảy sinh hứng thú với vệt máu trên tay Phan Tử, ca ngợi: “Được đấy, sau này tôi đi đổ đấu cũng được ra oai rồi, bà nó, đứa nào dám thổi nến của tôi, tôi sẽ cho nó quỳ trên quan tài”, y vừa nói vừa hau háu như thể muốn lột vệt máu trên tay Phan Tử xuống.

Phan Tử bảo tôi: “Cái hang nhỏ này không biết có dụng ý gì, có điều nếu chúng ta không thoát được mê cung đá này thì tôi nghĩ nó cũng là một tia hy vọng. Hay là chúng ta cứ vào xem sao nhé?”. Tôi rùng mình nhìn cửa hang đang lùa ra từng trận gió âm ghê người, lại nhỏ xíu chỉ đủ cho một người kia, cảm thấy đi vào thì không ổn cho lắm. Nhưng nếu không làm gì thì cũng chỉ còn nước ở đây chờ chết, đành phải gật đầu đồng ý. Tên mập cởi thắt lưng da xuống buộc quanh bắp chân, bảo Phan Tử: “Ông giữ chặt cái dây lưng này, tôi đi trước mở đường”.

Rồi y không nói thêm gì nữa mà phăm phăm tiến vào trong hang. Tiếp đến là Phan Tử cầm dây lưng cũng đi sau. Tôi nhìn hai người biến mất trong bóng tối, nuốt một ngụm nước miếng, khấn Thượng Đế phù hộ rồi đánh liều chui theo.

Tên mập đằng trước bò cực chậm, có chỗ y gần như không qua nổi mà cần phải chờ nín thở, thu nhỏ cặp mông lại rồi mới lọt qua. Phan Tử đi sau bị khổ lây, mặt cắm thẳng vào mông hắn. Phan Tử dặn: “Ông tuyệt đối đừng có đánh rắm nữa đấy”.

Tên mập đi trước thở hổn hển, không còn hơi sức đâu để trả lời. Tôi thấy một kẻ mau miệng như y mà cũng im thít thì đủ biết chắc chắn y mệt lắm. Cứ như thế, ba người chúng tôi lết từng chút một như ba con sâu, không biết đã bò được bao xa, chợt nghe thấy tên mập kêu lên: “Có ánh sáng!”. Y vội vàng tăng tốc, động tác quá đột ngột khiến vết thương của Phan Tử bị kéo căng, gã đau quá liên mồm kêu tên mập chậm thôi! Tên mập bò cực nhanh, với thể hình của y mà bò được với tốc độ này thì quả là kỳ tích. Tôi trông thấy ánh sáng mỗi lúc một chói lòa, thầm nghĩ lẽ nào chúng tôi gặp vận may thật sao? Không ngờ cái hang nhỏ xíu này lại thông lên mặt đất. Cuối cùng, tên mập là người đầu tiên bò ra khỏi hang, vừa mới ra ngoài tôi đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của y: “Mẹ kiếp!!! Rốt cuộc thì đây là chốn quỷ quái vào vậy?”.