Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 18: Cây Lớn


Tôi cẩn thận bò ra khỏi cửa hang, bên ngoài chỉ có một phiến đá nhỏ trồi lên đủ cho tôi đứng, phía ngoài là vách đá cheo leo, nhìn xuống dưới ít nhất cũng phải cao cỡ mười lăm mét. Gió cực lớn, tôi đành phải ép sát vào vách đá để quan sát nơi này.

Tôi thực sự không biết phải mô tả chỗ mình nhìn thấy như thế nào nữa. Trước mắt tôi là một động đá thiên nhiên rộng cỡ một sân bóng đá, đỉnh động có một khe nứt lớn, ánh trăng rọi qua khe nứt chiếu vào vừa hay khiến tôi nhìn thấy được hình trạng của cả động. Vị trí của tôi lúc này ở mé tây động, trên dưới đều không có thứ gì bám được để trèo. Tôi nhìn quanh quất, phát hiện ra trên vách động xung quanh chúng tôi chi chít cơ man là hang, có đến hàng vạn cái, mức độ dày đặc khiến tôi có cảm giác vách hang này từng bị vô số khẩu siêu pháo với đường kính lớn nhỏ khác nhau bắn qua mười mấy lượt.

Cái khiến người ta choáng váng nhất chính là ở nơi chính giữa hang có một cây đại thụ cao như một tòa nhà mười tầng, thân cây chục người ôm không xuể. Trên thân cây đại thụ đầy những dây leo to như cột điện quấn quýt, gần như quấn lấy tất cả những thứ mà chúng có thể quấn qua. Nhánh của chúng rủ từ trên xuống như cành liễu, có vài cái lơ lửng giữa không trung, có cái thì đã dài chạm đất, thậm chí còn có mấy dây leo chui thẳng vào những cái lỗ ở vách hang. Tất cả những nơi có thể dõi mắt nhìn đều bị dây leo lan tới, kể cả cửa hang nơi chúng tôi đang đứng cũng có một hai nhánh.

Nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy trên những cành cây phía trong treo rất nhiều đồ, ban đầu tôi cứ tưởng là quả cây, nhưng nhìn hình dáng những thứ đó thì hình như không giống. Chúng ẩn hiện sau lớp dây leo dày kịt, thi thoảng bị gió thổi lắc lư trông cực kỳ quỷ dị.

Dưới đáy hang động thiên nhiên này có một hành lang tròn bằng đá, bắt đầu từ một kiến trúc nhỏ trông giống như đàn tế kéo dài đến tận dưới tán cây. Tôi thấp thoáng trông thấy ở tận cùng hành lang là cầu thang đá mười mấy bậc, phía trên đặt một chiếc giường ngọc, trên giường hình như có người nằm! Khoảng cách quá xa, ngoại trừ hình dạng mơ hồ thì không nhìn rõ cái gì nữa, tôi không dám vội kết luận.

Tên mập hưng phấn vô cùng, y reo lên: “Bà nó, lần này ông mày tìm thấy thật rồi nhé! Chỗ này chắc chắn là gian mộ chính của cái mộ Tây Chu kia. Người nằm trên giường ngọc ắt hẳn chính là thi thể của Lỗ Thương vương. Lão già Lỗ Thương này đúng là thất đức, chim sẻ chiếm chỗ tu hú, đổ mất đấu nhà người ta để chính mình vào nằm. Hôm nay ông mập đây thay trời hành đạo, xử lý cái tên không có đạo đức nghề nghiệp này, cho ngươi biết kết cục của dân đổ đấu!” Y nói hăng quá nên quên luôn chính mình làm nghề gì, bản thân mình cũng lôi vào chửi luôn cả thể.

Đến lúc này chợt Phan Tử nói: “Các ông tốt nhất đừng nên hành động sơ suất, Lỗ Thương vương này tà môn lắm, tôi nghĩ nơi này thế nào cũng còn huyền cơ khác. Chúng ta cứ nghĩ cách ra ngoài mặt đất theo khe nứt kia trước đã.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn đỉnh hang, không khỏi le lưỡi. Trèo được lên đó đã không phải chuyện dễ dàng, lại còn phải treo ngược một khoảng khá xa mới đến chỗ khe hở, bọn tôi có phải người nhện đâu chứ, làm quái nào thực hiện được? Đang định quay sang hỏi ý kiến tên mập thì thấy y đã thò nửa người ra phía ngoài vách đá, hầu như không thèm để tai đến những lời Phan Tử vừa mới nói. Tôi thấy thân thủ của y khá linh hoạt nên cũng không ngăn cản, chẳng mấy chốc y đã bò được hơn hai mét, đến chỗ một cái cửa hang khác, đang định trèo xuống tiếp thì chợt có một bàn tay trong hang thò ra túm chân y.

Tên mập sợ điếng người, tung chân định đá văng bàn tay đó ra thì nghe thấy một giọng nam từ trong hang truyền đến: “Đứng im! Đi thêm một bước nữa là chết chắc.” Giọng nói này không ngờ lại là chú Ba, tôi mừng quá vội kêu lên: “Chú Ba, có phải chú không?”

Người phía dưới ngạc nhiên nói: “Thằng Cả! Tổ sư mày, chạy đi đâu mất tiêu làm tao lo chết đi được! Mày không sao chứ?”

Quả đúng là chú Ba, tôi thở phào một hơi, nói: “Không sao, nhưng mà Phan Tử bị thương rồi! Đều tại tên mập đó!” Tôi định thò đầu ra nhìn nhưng cái hang bên dưới lại ở ngay góc chết của mỏm đá nơi tôi đứng, tôi chỉ trông thấy nửa cái chân của tên mập. Chợt nghe y kêu lên: “Đồng chí, xin đừng túm chân tôi nữa có được không?”

Chú Ba mắng: “Thằng mập chết toi này, mày từ đâu chui ra thế, con bà mày, nói ít thôi, mau xuống. Chân đừng có giẫm lung tung, nhất định không được chạm vào mấy cái dây leo đó.”

Tên mập hỏi: “Sợi nào, có phải sợi này không?”, vừa nói vừa dùng mũi chân chỉ. Chú Ba kêu lớn: “Đừng!”. Chưa nói dứt câu thì sợi dây leo vốn trông rất đỗi bình thường chợt ngóc lên như một con rắn, đầu dây nở ra như một bông hoa, thoạt nhìn giống hệt một bàn tay ma. Thứ này ngóc lên ở đó như đang đánh hơi vị trí tên mập. Tên mập chỉ cần động đậy là nó cũng chuyển động theo, hết trái lại phải hệt như người Ấn Độ rắn. Tôi chợt hiểu ra, thì ra cái bàn tay ma có năm ngón bằng nhau mà tôi và Phan Tử trông thấy chính là cái thứ này.

Tên mập cũng không phải hạng vừa, không ngờ y lại khua chân thành vòng tròn chọc đám dây leo. Tôi thầm nhủ một kẻ thần kinh như thế này chả trách y chỉ có thể một mình đi đổ đấu. Nếu y cứ đi theo chúng tôi mãi thì kiểu gì cũng có ngày cả đám bị y đưa vào chỗ chết. Quả nhiên, chú Ba nổi đóa mắng: “Tao bảo cái thằng kia, mày có thôi đi không hả, mày biết đây là thứ gì không? Mau xuống ngay cho tao!”. Vừa nói dứt lời thì tên mập dính đòn, sợi dây leo cuốn lấy chân y giật mạnh khiến cả người y gần như rơi khỏi vách đá. Lúc ở trong thạch thất, cả tôi và y còn giằng co không lại với một sợi dây leo, bây giờ trên vách đá chẳng có chỗ nào mượn lực, tên mập nguy mất. Tôi cuống quá định kiếm hòn đá liệng vào thứ đó, nhưng tổ sư nhà nó, cái vách đá này trụi lủi đến cọng rác cũng chẳng lồi ra. Đang quờ quạng lung tung chợt tôi thấy chân mình bị tóm, vội cúi xuống nhìn thì hỡi ôi, một nhánh dây leo tay ma không biết từ đâu chui ra đang quấn chặt lấy cổ chân tôi. Tôi vội vàng kiếm chỗ bấu víu nhưng đã không còn kịp nữa, một luồng lực cực mạnh kéo phăng tôi ra ngoài. Chưa kịp phản ứng thì tôi thấy cả người mình đang lơ lửng giữa không trung.

Cảm giác của giây phút ấy giống hệt như mất trọng lượng, chân tay không bấu víu được vào đâu, thế rồi bị quăng mạnh lên vách đá. Cú này còn thảm hơn tự mình đâm đầu vào, căn bản là bị đập lên! Tôi bị quật cho hoa mày chóng mặt, gần như thổ huyết, thế mà sợi dây leo cứ như ăn phải thuốc kích thích vậy, ra sức kéo tôi xuống dưới. Hai tay tôi cào tứa máu mà cũng không túm được thứ gì, tiếp đó là rơi tự do. Bên dưới là vách đá cheo leo mười lăm mét, tôi nhắm tịt mắt thầm nhủ quả này đi đứt rồi! Không chết mới lạ!

Đúng lúc này chợt có thêm ba bốn sợi dây leo nữa bị tôi kích thích, chúng cuộn xuống từ trên đá. Một sợi trong số này cực kỳ to, cuốn ngang qua hông khiến tôi trông hệt như một cái bánh vòng bị xoắn liền mấy lượt. Tôi bị treo lơ lửng giữa không trung, sau đó bị cánh tay ma to đùng kia kéo đập gáy vào vách đá. Đầu tôi ong lên tưởng ngất luôn đi được. Tôi thấy mình bị mấy sợi dây này tha lôi khắp nơi một vòng, nếu không đụng phải cành cây thì cũng đâm vào đá tảng, toàn thân sây sát chẳng chừa chỗ nào. Va đập nhiều quá khiến tôi nổ đom đóm mắt, gần như mất đi tri giác.

Đến khi tôi mơ hồ phát hiện ra mình đã dừng di chuyển thì chợt thấy chóng mặt buồn nôn kinh khủng. Định mở mắt nhưng lại thấy hai mắt nặng như chì. Tôi hít sâu mấy hơi để tinh thần dần bình ổn lại, cảnh vật trước mắt cũng dần trở nên rõ ràng. Tôi phát hiện ra mình bị treo ngược trên một nhánh cây đại thụ khổng lồ kia, phía dưới đầu tôi chính là bục đá đặt cỗ thi thể thần bí nọ. Tôi nhìn kỹ, không khỏi giật mình, thì ra trên bục đá không chỉ có một cái xác, bên cạnh cái xác kia còn có xác một cô gái trẻ, cái xác phủ voan trắng, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt thanh thản. Khuôn mặt cô ta xinh xắn, nhất là trên người không có lấy một chút dấu vết thối rửa nào. Nếu không nhìn kỹ thậm chí còn tưởng cô ta đang say ngủ. Xác người đàn ông bên cạnh đeo một chiếc mặt nạ cáo bằng đồng xanh, toàn thân mang giáp bó sát, hai tay đặt trên ngực, tay cầm một chiếc hộp tử kim.

Tôi quan sát cái thây mặc giáp mấy lần liền, cứ có cảm giác chỗ nào đấy khiến tôi không yên. Nhìn kỹ mới phát hiện ra ở nơi lỗ mắt trên tấm mặt nạ đồng xanh kia, cái xác mở mắt, hai tròng mắt xanh lét đang nhìn tôi lạnh lẽo.