Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 19: Nữ Thi


Ánh mắt đó khiên tôi sởn hết da gà, tôi cũng dòm hắn chằm chằm, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao cho phải. Tôi bây giờ bị treo lủng lẳng ở đây như một khúc lạp xưởng, muốn chạy cũng không được, chỉ còn cách vừa cầu nguyện vừa cố gắng hết sức nghĩ cách thoát thân. Có điều treo suốt mười lăm phút vẫn không thấy cái xác mặc giáp có động tĩnh gì, cả tròng mắt cũng chưa từng chuyển động. Tôi không khỏi nghi ngờ mình bị ảo giác. Nhưng khi bị ánh mắt quỷ dị nhìn chăm chăm như thế, cho dù là thần tiên cũng thấy khó chịu. Tôi không nhìn hắn nữa, thầm nghĩ phải mau chóng tìm cách xuống dưới. Cứ treo ngược trên cây kiểu này chỉ sợ não tôi sẽ nổ tung vì xung huyết.

Tôi cố hết sức ngẩng đầu lên, phát hiện tình trạng của mình vô cùng thê thảm. Từ trên xuống dưới đâu đâu cũng tím bầm, chân tôi bị một sợi dây leo quấn chặt. Quay sang phía khác lại khiến tôi lạnh toát cả người, tất cả những chỗ trong tầm mắt của tôi treo đủ loại thi thể, nhiều đến nỗi không sao đếm xuể. Số lượng xác chết không thể dùng mấy chục hoặc vài trăm để hình dung, tôi ước lượng tổng cộng phải có đến hơn chục nghìn cái xác. Những cái xác đó đung đưa trong gió trông hệt như những chiếc chuông gió làm bằng xương, cảm giác này vô cùng khó chịu.

Tôi nhìn thật kỹ thì phát hiện ra trong số ấy có cả người và động vật, phần lớn đều đã khô quắt, một số ít còn lại đều thối rữa lắm rồi. Trong không khí thi thoảng lại xộc đến một mùi hôi thối. Đám bọ xác lớn nhỏ chen chúc kiếm ăn trên xác chết hệt như lũ ruồi. Tôi lấy làm may mắn vì lúc trước đã bôi một ít máu của tên Bình Kín Miệng lấy từ chỗ Phan Tử. Không ngờ lại có tác dụng thật, tuy làm thế có hơi thất đức nhưng thà thất đức còn hơn là bị mất tay mất chân.

Lúc này tôi mới nhớ ra tên mập cũng bị tay ma túm chân giống mình, không khỏi lo cho y. Nhìn tứ phía, chỗ nào cũng toàn dây leo, không thấy một thứ gì khác, tôi lục lọi trên người thì chỉ thấy một cái máy ảnh kỹ thuật số chứ không có vật gì dùng được, đang thiểu não thì chợt sợi dây quấn chân nới lỏng ra, cả người tôi hụt xuống như sắp rơi xuống đất. Vội vàng đưa hai tay xuống ôm đầu, ai ngờ nó chỉ nới lỏng một chút sau đó dừng ngay, tôi mở mắt nhìn thấy mặt mình gần như dính sát lên mặt cái xác nữ, nếu xuống thêm chút nữa là môi chạm môi luôn. Tôi sợ quá vội mím miệng lại, cố hết sức rụt cổ. Đúng lúc ấy mắt tôi liếc thấy một thanh đao nhỏ giắt bên hông thi thể mặc áo giáp bên cạnh cô ta. Tôi mừng quá, nghĩ thầm: “Tiên nữ ơi, giờ tôi bị hoàn cảnh ép buộc, đành mượn thanh đao của bạn cô xài tạm, chắc ông ta không để bụng đâu nhỉ?”.

Nghĩ là làm, tôi vặn hông gắng sức thò tay với thanh đao, đung đưa hai, ba cái rồi bất ngờ dùng sức túm chặt cán đao rút mạnh. Ai ngờ thanh đao chặt quá, không những tôi không rút ra được mà còn kéo luôn cả dây lưng của cái xác mặc áo giáp theo.

Tôi thầm kêu không ổn, sao lại rút luôn cả thắt lưng người ta ra thế này, phen này hắn trở mặt với tôi mất. Tôi vội vàng dùng chân kẹp chặt vỏ đao nhấc mạnh mới rút được con dao ra. Nhìn hàn quang lấp lóe nơi lưỡi đao, tôi liền biết đây là một thanh đao tốt. Trời giúp tôi rồi! Tôi dốc hết sức lực toàn thân cong người lên định một đao chém đứt sợi dây leo. Lúc bấy giờ tôi chỉ quan tâm đến chuyện cắt dây mà quên bẵng đến chuyện nghĩ xem bên dưới có gì. Đến khi dây đứt tôi rớt xuống hối hận thì đã muộn. Chưa đầy một giây, cả người tôi đã đè lên cái xác nữ kia.

Thú thực, may mà lúc tiếp đất tôi đã kịp thót người lại chứ không để đè tự do xuống, nếu không thì chắc cái xác này bị tôi ép cho phòi cả cứt ra mất. Có điều quán tính quá mạnh, tôi không thể giữ khoảng cách với xác cô gái được nữa. Mặt tôi dính sát lên mặt cô ta, cảm giác lạnh ngắt khiến tôi sởn da gà. Lúc bấy giờ tôi đơ luôn, nghĩ bụng có khi nào cô ta thè lưỡi ra cắm thẳng vào họng mình, hút hết lục phủ ngũ tạng của mình không nhỉ? Nghĩ đến điều này tôi lại thở phào thêm lần nữa, may mà là xác nữ trông cũng xinh xắn, chứ nếu là xác đàn ông thì chắc tôi tởm chết mất.

Đơ người mãi mà không thấy có lưỡi thè ra, tôi nghĩ số mình cũng khá là may mắn vì gặp được một chủ nhà thấu tình đạt lý. Tôi ngốc đầu lên toan chuồn, mới ngẩng lên được một nửa bỗng thấy một làn gió thơm thổi qua, hai cánh tay cái xác chợt đặt trên vai tôi, tôi chết điếng, sợ đến nỗi toàn thân cứng lại. Lúc này cái xác bên cạnh cũng phát ra một tiếng răng rắc, biết là không hay rồi, tôi thầm kêu: “Lão huynh, là tại vợ anh không cho tôi đi chứ có phải tôi sàm sỡ cô ta đâu, anh đừng lộn chứ!”.

Ngoài đầu nhìn, thì ra vừa nãy tôi giật mất thắt lưng của hắn khiến cho một mảnh giáp ở đó bị bung ra. Thở phào một hơi, giờ tôi chỉ mừng duy nhất một điều: Cái xác nữ đang bá vai tôi không phải là con quái vật ở hang bên cạnh, chứ nếu không chắc hẳn tôi són đái mất.

Đờ ra mất hơn chục giây, thấy cô ta không có thêm động tĩnh gì, tôi liền len lén luồn từ dưới hai cánh tay kia chui ra ngoài. Nhưng cổ tôi vừa động đậy thì cánh tay cô ả cũng chuyển động theo, tôi tiến ả tiến, tôi lùi ả cũng lùi. Tôi đánh liều ngẩng phắt đầu lên, nghĩ bụng vùng thoát khỏi ả luôn, sau đó lăn một vòng chuồn mất. Kết quả không ngờ tay ả kéo cực chặt, tôi vừa ngẩng đầu đã kéo ả ngồi dựng dậy luôn, chấn động mạnh khiến cô ả há miệng lộ ra món đồ ngậm trong mồm.