Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 20: Chìa Khóa


Tôi cúi xuống nhìn, đó có lẽ là một chiếc chìa khóa làm bằng đồng có nạm châu báu, viên ngọc màu xanh đen chắc chắn hẳn không phải tầm thường. Tôi cũng không nhận ra được thành phần gồm những gì, chỉ biết cổ nhân đôi khi bỏ ngọc vào miệng người chết đề phòng thối rửa. Nếu như thôi lấy viên ngọc ra, chưa biết chừng cái xác mỹ nữ ngàn năm này trong nháy mắt sẽ biến thành một cái xác ướp. Chuyện đáng sợ như thế tôi tuyệt đối sẽ không mạo hiểm làm. Nhưng tình thế bây giờ quả thực quá khó xử, tôi không thể cứ cõng theo cái xác này mà chạy được.

Đang phân vân do dự thì chợt nghe thấy có tiếng ai đó hô hoán đằng xa, tôi ngước nhìn trông thấy một kẻ đang gào rú liên tục va vào bảy, tám cành cây, bị một sợi dây leo kéo đến treo trên đỉnh đầu mình. Kẻ đó không phải ai khác mà chính là tên mập. Trông bộ dạng y có vẻ không cầm cự thêm được nữa. Y đã giẫm đúng vết xe đổ của tôi, mà còn bị thương nặng hơn tôi nhiều. May mà y không đập đầu, bị treo ở đó rồi mà vẫn còn chửi bới: “Mẹ nó, không ngờ cái cọng to bằng cái đuôi gà này khỏe gớm!”.

Rồi y trông thấy tôi, mặt liền nghệt ra: “Đồng chí, đang chơi gái phỏng?”.

Tôi bị y làm cho dở khóc dở cười mà không dám nói to, vừa ra hiệu ý bảo: “Đây là người chết! Ông mau nghĩ cách giúp tôi cái!”. Tên mập à lên một tiếng, lắc mông trên không một lúc rồi đáp: “Thế thì cũng phải thả tôi xuống đã chứ!”. Tôi ném thanh đao lên cho y, y bắt lấy rồi nhanh chóng với người cắt dây leo, ban đầu tôi chưa nghĩ ra, đến lúc nghĩ ra thì đã không còn kịp nữa. Tôi đang định bảo y đợi một lát thì đã nghe thấy y la oai oái rớt phịch xuống, đè lên cái xác mặc giáp kia. Thậm chí còn xô văng cả mặt nạ của thi thể. Tôi vừa định thò đầu sang nhìn thì tên mập xoay lại hét: “Đừng nhìn! Đó là một con cáo mắt xanh!”.

Tiếc rằng y hô lên quá muộn, loáng cái tôi đã trông thấy khuôn mặt bên dưới lớp mặt nạ. Chỉ nhìn một cái thôi đầu óc tôi đã ong lên, tôi sợ nổi cả da gà, lắp bắp: “Đây nào phải người!!!”.

Bên dưới tấm mặt nạ là một khuôn mặt trắng bệch, nếu nhìn kỹ còn có thể lờ mờ phân biệt được chút ít ngũ quan của người, cả cái đầu không có lấy một cọng tóc, râu và lông mày cũng nhẵn thín. Khuôn mặt nhọn hoắt đã có chút biến dạng, mắt hắn ti hí như sợi chỉ, hai con ngươi màu xanh tỏa ánh sáng lạnh lẽo qua kẽ hở của hai sợi chỉ kia. Những đường nét còn lại gần như không thể phân biệt. Tôi có thể nói thế này, thoạt nhìn khuôn mặt cực kỳ giống một con cáo mặt người đang cười xảo quyệt, nhất là đôi con ngươi màu xanh đó trông quỷ dị vô cùng. Thú thực, nếu là thi thể bình thường tôi còn chịu được, nhưng cái xác này tôi thực sự không dám nhìn thẳng nữa. Nó quá đáng sợ. Nếu chẳng may nhìn thấy khi chưa có sự chuẩn bị vững vàng về tâm lý thì chỉ e sẽ bị dọa cho chết khiếp. Tên mập cũng sợ vãi linh hồn, y lồm cồm lăn xuống bục, kinh hãi nói: “Thật không ngờ bộ dạng của Lỗ Thương vương lại trông như vậy”.

“Đây đúng là Lỗ Thương vương ư?”, tôi hỏi, “Tại sao trông giống... giống một con hồ ly thế?”.

Tên mập liếc mắt dòm qua dòm lại cái xác mặc giáp, nói: “Một người bạn từng bảo tôi rằng cái này gọi là Thanh Nhãn Hồ Thi[1]. Rất lâu về trước có một người mò một ngôi mộ cổ không rõ triều đại nào, sau khi mở nắp quan tài quan sát phát hiện bên trong một con cáo mắt xanh nằm trên cái xác. Cáo là một loài đầy yêu tính, cáo nằm trên xác là cực kỳ không hay. Đáng lẽ phải để mọi thứ nguyên đó rồi đóng trả về chỗ cũ, nhưng tay Mô kim này đạo hạnh còn non, không cam lòng nên đã lén giữ lại một con rùa ngọc. Nhiều năm về sau, khi hắn rửa tay gác kiếm về quê lấy vợ, vợ hắn mang thai đủ chính tháng mười ngày, đến lúc lâm bồn, bà đỡ chợt hét lên một tiếng rồi ngất xỉu. Hắn liền xông vào xem, thì ra đứa bé vợ hắn sinh ra có đôi mắt xanh. Gã Mô kim ban đầu không hề phát giác đó là do con cáo kia giở trò, cứ tưởng con mình mắc bệnh lạ đem đi khắp nơi chạy chữa. Ai ngờ đứa bé chẳng những bệnh tình không khỏi mà còn rụng hết lông tóc, mặt càng ngày càng giống cáo. Lúc ấy gã Mô kim mới tỉnh ra, vội quay về ngôi mộ cổ trả lại con rùa ngọc. Từ đó về sau bệnh tình đứa trẻ mới không bị nặng thêm, nhưng khuôn mặt quái dị giống cáo kia thì không cách nào trở về như cũ được”.

[1] Thanh Nhãn Hồ Thi: Thây cáo mắt xanh.

Y chặc lưỡi, nói tiếp: “Thanh Nhãn Hồ Thi này tà môn lắm, nghe nói chỉ cần nhìn thôi sẽ bị nó truyền nhiễm ngay, mặt mũi sẽ dần dần biến thành giống nó. Lúc nãy ông đã nhìn chưa?”.

Tuy tôi không tin lắm nhưng nghe nói sẽ biến thành quái vật cũng không khỏi rùng mình, mắng: “Đừng nói nhảm, biến hay không biến để sau, ông giúp tôi thoát ra trước đã!”.

Tên mập nghĩ cũng phải, tình cảnh bây giờ mà cứ lải nhải mãi thì đúng là chẳng ra gì nên vội vàng đến giúp tôi gỡ tay cái xác nữ ra. Y nín hơi lấy sức gồng mấy phát nhưng bàn tay đó cứ như làm bằng sắt vậy, không hề suy suyển chút nào. Y giựt mạnh hai cái, mệt đến nỗi thở hồng hộc. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của tôi, y liền an ủi: “Đừng lo, ông mập đây thiếu gì thủ đoạn, nếu vẫn không xong tôi sẽ chém đứt tay ả luôn”.

Tôi vội kêu lên: “Không được, nhỡ đâu bên trong cái xác đó có độc thì sao? Nhất định không được làm thế. Với cả tôi và ả không thù không oán, chưa gì đã chém đứt tay người ta thì quả là không tử tế!”.

Tên mập gãi đầu không biết làm sao, y bảo tôi: “Thông thường thì nếu người chết mà xác không nát, chắc chắn còn tâm nguyện chưa thực hiện. Ông thay cô ta hoàn thành tâm nguyện, kiểu gì cô ta cũng thả ông đi. Ông thử nhớ lại xem lúc nãy khi bị cô ta kéo, ông có thấy chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”.

Tôi mới nghĩ đã nhớ lại ngay, lúc nãy khi tôi đứng dậy, miệng cô ta bỗng há ra, bên trong hình như ngậm thứ gì đó có hình dạng giống như chìa khóa, lẽ nào chính xác là việc này? Nghĩ đến đây, tôi liền cẩn thận đỡ thẳng đầu cái xác lại, khẽ nói: “Đắc tội rồi”. Tôi bóp hai má cô ta, miệng nữ thi hơi hé, tôi liền trông thấy bên dưới lưỡi cô ta có một chiếc chìa khóa nạm ngọc bích.

Tên mập sửng sốt nói: “Bố khỉ, thứ này xịn đấy. Chắc chắn cô ta muốn ông lấy chìa khóa ra ngoài, ông nghĩ xem miệng cô ta nhỏ vậy, ngậm chìa khóa hẳn khó chịu phải biết”.

Tôi căng thẳng nói: “Nhỡ cô ta cắn cho một nhát thì sao?”.

Tên mập sốt ruột: “Ông nhìn ông đi, toàn thân trên dưới đều sơ hở, cô ta cắn ông chỗ nào chả được, cứ gì phải cắn tay?”.

Tôi nghĩ cũng phải, liền đánh liều một phen, nghĩ bụng cùng lắm thì mất hai ngón tay. Hít sâu một hơi, tôi kẹp hai ngón tay run run đưa vào miệng cái xác nữ, lúc gần chạm vào môi ả, tôi bỗng nghe có tiếng ai đó nói bên tai mình: “Dừng tay!”