Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 21: Thanh Nhãn Hồ Thi


Tôi ngây người, cảm thấy giọng nói này quen quá. Đây chẳng phải là giọng chú Ba ư? Chú vẫn còn ở trên vách hang cơ mà, tại sao giọng nói này lại nghe như ở ngay gần đó. Tôi vội vàng nhìn quanh tìm kiếm, nhưng bốn phía ngoại trừ tên mập ra thì chẳng có bóng dáng ai. Đang thắc mắc thì chợt lại thấy chú Ba lên tiếng tiếp: “Trên tay mày có huyết khí, đưa vào miệng xác sẽ khiến nó sống dậy, đừng có làm bừa”.

Tôi dáo dác nhìn quanh để tìm kiếm nguồn gốc âm thanh, cuối cùng phát hiện giọng nói đó không ngờ lại phát ra từ phía dưới bệ ngọc. Màu ngọc quá đậm khiến tôi không thể nào nhìn thấu xuống bên dưới được, bèn lo lắng hỏi: “Chú Ba, chú ở dưới đó phải không?”.

Chú Ba đáp: “Tao giải thích với mày sau, mày cứ làm theo cách ta bảo, ấn đầu cái xác xuống, dùng ngón tay cái ấn vào yết hầu cô ta sau đó vỗ mạnh lên gáy cô ta. Nhớ là nhất định phải ấn chặt cổ họng, nếu không chiếc chìa khóa sẽ bị cô ta nuốt mất!”. Tôi dạ một tiếng rồi làm theo lời chú, ghì chặt cổ cái xác, vỗ nhẹ một cái khiến chìa khóa rơi từ miệng ra ngoài. Chiếc chìa khóa vừa rớt xuống ngọc đài, tôi liền thấy vai mình nhẹ bẫng, hai cánh tay xác chết buông thõng xuống, thi thể ngà xuống ngọc đài.

Tôi thở phào một hơi, đang nghĩ cuối cùng cũng đến ngày giải phóng thì chợt nghe chú Ba nói vọng lên: “Thằng Cả, bên cạnh mày còn có thằng mập nữa đúng không?”.

Tôi ngẩng đầu nhìn tên mập, y đang nhặt chiếc chìa khóa rơi dưới đất lên nghiên cứu săm soi, gật đầu đáp: “Có ạ”.

Chú Ba bỗng dưng dùng giọng Hàng Châu hỏi một câu: “Mày nhìn xem có có bóng hay không?”.

Tôi nghe thế không khỏi sững người, cũng chưa kịp lĩnh hội ra ý chú Ba mà chỉ liếc nhìn dưới chân tên mập một cái theo phản xạ, bóng của y bị cái bóng giường ngọc thạch che khuất, nếu không thò đầu sang thì không thể biết được có hay không. Tôi bắt đầu sinh nghi, nói: “Bây giờ cháu không nhìn rõ”.

Chú Ba có vẻ cực kỳ căng thẳng, bảo tôi: “Mày nghe đây, tao kể cho mày nghe một chuyện nhưng mày đừng có sợ. Vừa nãy lúc trên đường tao đến đây có trông thấy xác tên mập đó. Mày cẩn thận đấy, tên mập trước mắt mày chỉ sợ không phải là người”.

Tôi liếc tên mập thấy mặt mũi y hồng hào, thần thái điệu bộ nhìn kiểu gì cũng chẳng giống ma. Tôi không khỏi thắc mắc: “Chú Ba, chú không nhìn nhầm đấy chứ?”.

Chú Ba đáp: “Không đâu, chắc chắn là hắn. Tao không nhìn lầm được đâu. Có lẽ hắn cũng là một kẻ trong đám trộm mộ đợt trước, vừa nãy chắc chắn là hắn muốn dụ mày thò tay vào miệng cái xác kia đúng không? Hắn hại mày đấy!”.

Tôi sợ quá, vội hỏi: “Nói như chú thì tên mập đứng cạnh cháu đây là một con ma ạ?”.

Chú Ba nói: “Đúng thế! Bất luận hắn nói gì mày cũng đừng có tin, bây giờ mày mau chóng tìm trên người xem có thứ gì tránh tà không”.

Lúc này tên mập ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi bỗng thấy ánh mắt y quỷ dị vô cùng, giống như đang ngập tràn oán độc vậy. Tôi tin quá nửa những điều chú Ba vừa nói, vội vàng sờ soạng khắp chung quanh thì thấy sợi dây lưng của thi thể mặc giáp kia, vỏ của thanh đao vẫn còn gắn trên đó. Tôi nghĩ cổ nhân thường hay khắc những ký tự trấn ma vào những món trang sức mặc trên người nên vội cầm lên.

Tuy chữ trên dây lưng đã rất mờ nhạt nhưng tôi vẫn nhận ngay ra được đây là chữ viết của nước Lỗ, chẳng lẽ người này thực sự là Lỗ Thương vương? Vậy thì cái xác cô gái bên cạnh là ai chứ? Lẽ nào đó là phu nhân của ông ấy? Tôi vừa nghĩ vừa đảo mắt nhìn khắp sợi dây lưng, những chữ này tuy phần lớn tôi không hiểu nghĩa nhưng bốn chữ thếp vàng “m Tây Bảo Đế” trên mặt thì cực kỳ dễ nhận, đích thực là bùa chú trấn ma. Tôi mừng thầm trong bụng.

Bấy giờ tôi chợt nghĩ ra một chuyện, liền hỏi chú Ba: “Lạ quá, chiếc giường ngọc này không phải trong suốt, chú làm thế nào mà trông thấy bọn cháu:.

Chú Ba nói: “Tao cũng không biết nữa, tao nhìn từ dưới lên thì rõ lắm, hệt như một tấm kính trong suốt ấy. Lúc tao đến thì vừa đúng lúc trông thấy mày định thò tay vào lấy chìa khóa trong miệng nữ thi nên mới gọi mày, may mà mày nghe tao chứ nếu không thì toi rồi”.

Tôi lại càng bồn chồn, cứ cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề, nghĩ bụng: “Chiếc giường ngọc này không hề rộng, hai cái xác nằm lên đã chật lắm rồi, mà ánh sáng chỗ này cũng chẳng sáng lắm, dưới điều kiện ánh sáng này mà nhìn được qua hai cái xác đặt song song để thấy rõ ràng thì hình như không mấy khả thi.

Tôi lại nhìn tên mập, y vẫn đang nghiên cứu chiếc chìa khóa. Tôi bỗng dưng thấy có chút không hợp lý.

Với tính cách của y, cho dù y nghe không hiểu tiếng Hàng Châu mà chúng tôi nói chuyện với nhau thì kiểu gì cũng chõ miệng vào, tuyệt đối không thể cứ ngơ ra ngắm chìa khóa suốt một thời gian dài như vậy được.

Tôi nhảy khỏi giường ngọc xuống vỗ vai tên mập, đang định thử y một câu thì không ngờ một cú vỗ bình thường lại khiến y phản ứng mạnh đến thế. Y đột nhiên trừng mắt giận dữ gào lên: “Thằng nhóc này, bà nó chứ, thì ra nãy giờ vẫn lừa tao!”. Dứt lời y liền vung thanh đao trên tay lên đâm tới. Tôi kinh hãi bước lùi liền mấy bước, quát lớn: “Ông làm gì đấy?”.

Hai mắt y đỏ quạch, hoàn toàn không nghe tôi nói mà tiếp tục xông lên đâm nhát nữa. Động tác của y nhanh nhẹn vô cùng, nếu không chạy thì chắc chắn tôi sẽ bị đâm trúng. Tôi vội vàng quay đầu chạy xuống bậc thanh đá, tên mập liều mạng đuổi theo sau, nghiến răng nghiến lợi như thể tôi với y có thù giết cha không bằng. Y gầm lên: “Còn dám chạy!”

Tôi thục mạng chạy theo con đường đá, tên mập trông phục phịch thế mà chạy cực nhanh. Tôi quan sát thấy hành lang ngắn ngủn, chạy thêm đoạn nữa là đến đàn tế bằng đá ở tận cùng, đàng sau đó là mặt đất đầy những dây leo, nếu giẫm lên phải thì chắc sẽ lại thành lạp xường mất. Tôi cuống quá, lẽ nào y đúng là tên ác quỷ, định kéo tôi ra làm bia đỡ đạn ư? Nhưng làm gì có con ác quỷ nào lại cầm đao đâm người chứ.

Nghĩ đến đây thì cũng là lúc phía trước mặt tôi đã không còn đường chạy, tôi phanh gấp sau đó quất cái thắt lưng trên tay như một cây roi. Tên mập lách người né tránh, tôi xông lên ngoạm một miếng vào tay y, nghĩ bụng chắc trên đời này tôi là đứa đầu tiên dám cắn ma. Y đau quá kêu lên, thanh đao rơi xuống đất. Tôi nhanh chóng tung chân đá thanh đao ra khỏi hành lang.

Làm như vậy khiến tôi để lộ ra sơ hở, tên mập đè tôi xuống đất, nói: “Bà nó, ông bóp chết mày!”, dứt lời y kìm chặt cổ tôi.

Tôi cuống quá vội vàng dùng sợi dây lưng tròng lên cổ y siết mạnh, thầm nhủ mày ác tao cũng chẳng lành, con bà nó, tao với mày liều chết!

Tôi siết cổ y còn y thì bóp cổ tôi, điểm mấu chốt chính là phải bóp nghẹt thở đối phương trước khi chính mình chết ngạt. Tôi thấy tên mập không có vẻ gì là sẽ nương tay, y bóp mạnh đến nỗi lưỡi tôi sắp thè cả ra ngoài. Tôi vội dốc sức chống cự nhưng không ngờ cái thắt lưng nhìn bề ngoài có vẻ chắc chắn này kỳ thực lại vô cùng rệu rã, tôi mới hơi kéo mạnh nó đã đứt phựt làm đôi.

Sợi dây làm từ da bò, trên mặt đất là lớp giáp đồng trông giống như những cái vảy nhỏ. Lớp da bò vừa đứt thì những mảnh đồng cũng rớt hết lên mặt tôi như tiên nữ rải hoa. Cả mảnh giáp khắc bốn chữ “m Tây Bảo Đế” cũng rơi tọt vào trong miệng. Tôi chợt thấy có một dung dịch đắng chát chảy vào cổ họng mình. Tôi nhớ ra mảnh giáp đó gỡ xuống từ trên xác chết, buồn nôn đến nỗi ghê cả họng. Đột nhiên hai mắt tôi mờ đi như bị rớt vào trong màn sương mù đen kịt.

Tôi không hiểu ra sao nữa, thầm nghĩ lẽ nào mình lại bị tên mập đó bóp chết nhanh chóng như vậy? Vị đắng trong miệng mỗi lúc một nồng, cái thứ trước mặt cũng dần dần hiện rõ. Tôi choàng tỉnh, chợt phát hiện ra mình đã bị tên mập đè xuống chiếc giường ngọc, mắt y xanh lè ghìm chặt cổ tôi. Còn chiếc chìa khóa trong miệng nữ thì cũng chưa rớt ra ngoài, hai tay cô ta vẫn còn móc chặt vai tôi, khung cảnh vô cùng hỗn loạn!

Lúc bấy giờ tôi mới ngộ ra tất cả những chuyện vừa nãy đều là ảo giác!!!

Tôi quay sang nhìn cái xác cáo mắt xanh bên cạnh. Mặt nạ của hắn vẫn còn, hai tròng mắt giữa khe hỡ tin hin đã chuyển sang phía này, nhìn chúng tôi đăm đắm.

Tôi thầm kêu không ổn, chả trách lúc nãy tên mập kêu tôi chớ có nhìn, không ngờ cặp mắt của con Thanh Nhãn Hồ Thi nay lại tà môn như vậy. Tên mập khỏe như vâm, lúc này cho dù tôi tỉnh táo lại rồi cũng sắp bị y bóp chết. Vội vàng sờ lên miệng, tôi chợt phát hiện mảnh giáp kia đã tan hết mất rồi. Đang cuống thì chợt liếc thấy cái hộp tử kim trên tay xác cáo. Không kịp nghĩ nhiều, tôi liều mạng thò tay tóm lấy đập một nhát lên đầu tên mập.

Tên mập khỏe kinh người, y chửi um lên, hai tay càng siết chặt. Tôi nghĩ bụng, tổ sư, y nào phải muốn bóp chết tôi, phải nói là y định bẻ gãy cổ tôi luôn mới đúng! Tôi lạnh người, sát tâm trỗi dậy. Kẻ này vô cùng đáng sợ, tôi có ý khử y nên càng mạnh tay hơn. Bốp một tiếng, tên mập trợn mắt, cơ thể bị tôi đập cho rung lên ngã nhào xuống người tôi. Cổ được giải thoát, tôi sặc sụa ho ra một ngụm máu.

Lúc này, tôi bỗng thấy đôi mắt của Thanh Nhãn Hồ Thi bất thình lình mở lớn hơn, một sức mạnh kỳ lạ hấp dẫn khiến tôi không tự chủ phải nhìn vào nó, bất thình lình đầu óc tôi bắt đầu hỗn loạn. Trong cơn nguy cấp tôi không còn hơi sức quan tâm đến tên mập kia nữa, tôi đẩy y lên cái xác đó, y to cao vạm vỡ nên vừa khéo đè kín thi thể. Nhờ đó mà cảm giác lúc vừa rồi tan biến tức thì.

Tôi xoa cổ, trên đó hằn lên mấy dấu tay. Cổ tôi bị bóp đến mức gần như biến dạng, toàn thân trên dưới đau ê ẩm. Mắt của Thanh Nhãn Hồ Thi này lợi hại thật, nếu như tôi không may mắn nuốt đúng mảnh giáp trên thắt lưng của nó thì chắc chắn tôi và tên mập sẽ có một người phải chết. Tôi liếc nhìn cái hộp tử kim bị tôi dùng làm hung khí khi nãy, bỗng phát hiện ra trên đó có một lỗ khóa nho nhỏ. Nhìn sang miệng nữ thi kia, tôi nghĩ bụng lẽ nào chìa khóa đó dùng để mở cái hộp này?