Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 24: Xác Sống


Cả đám sợ quá lui liền mấy bước, tuy rằng đã sớm nghĩ đến chuyện cỗ áo quan chắc chắn sẽ phát sinh chút vấn đề, nhưng đến khi gặp phải thật thì không ai không hít vào một hơi khí lạnh. Biến cố này rõ ràng cho thấy bên trong quan quách có thứ động đậy được, mà thứ trong quan quách động đậy thì chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.

Khuê béo mặt mày tái mét, run giọng nói: “Hình như trong đó có vật sống thì phải? Ông Ba, cái quan quách này tôi thấy chúng ta đừng nên mở thì hơn.”

Chú Ba quan sát kỹ chỗ nối trên áo quan, lắc đầu bảo: “Không thể nào, cỗ quách này được bịt vô cùng kín, không khí không thể lưu thông. Mặc kệ bên trong có vật sống gì, cho dù hắn sống được ba ngàn tuổi thì cũng chết ngạt từ lâu rồi. Huống hồ đây mới chỉ là cái quách, bên trong còn mấy lớp quan tài nữa cơ. Chúng ta cứ thử cạy một, hai tầng ra xem đã”.

Tôi ước tính sơ qua trọng lượng của thứ này. Trong trí nhớ của tôi thì nặng nhất phải kể đến cỗ quách khổng lồ bằng đồng trong mộ Tằng hầu Ất tại Lôi Cổ Đôn[1] nặng khoảng chín tấn. Cỗ quách này hình thể tương đương, nhưng cái trong mộ Tằng hầu làm bằng gỗ khảm đồng thau, còn cái này thì toàn bộ làm bằng đồng hết, chỉ sợ trọng lượng vượt xa chín tấn, nhưng cụ thể nặng bao nhiêu thì tôi không thể tính ra.

[1] Lôi Cổ Đôn: Nay thuộc thành phố Tùy Châu, tỉnh Hồ Bắc.

Khuê béo và chú Ba dùng dao cạy hết xi ở những chỗ nối, sau đó nhét xà beng vào, dô một tiếng và ấn mạnh xuống. Rắc... nắp quan quách bằng đồng bật lên, tôi vội đến giúp đẩy tấm đồng ra ngoài, tấm đồng này nhẹ nhất cũng phải bốn trăm cân, đẩy mãi chẳng nhích ra một chút. Cả đám mệt bở hơi tai, cuối cùng phải đồng thời dùng vai nâng mới đẩy được nắp cỗ quách ra một bên, quan tài bên trong cuối cùng cũng lộ ra ngoài.

Đó là một cỗ quan tài sơn đen khảm ngọc tinh xảo, bề mặt nạm đầy đá quý, những viên đá này sắp xếp cực kỳ chỉnh tề thành hình tròn và hình thoi, khái quát được thuyết trời tròn đất vuông. Bên trong quan tài khảm ngọc là một chiếc quan tài gỗ vẽ sơn, do bị đá quý bên ngoài chặn mất nên tôi không nhìn ra hình vẽ cụ thể. Phan Tử nhìn thấy quan tài mà hai mắt như muốn lồi ra, vừa bịt vết thương vừa nửa cười nửa mếu: “Mẹ nó chứ, nhiều ngọc thế này thì có phải bò ra cũng đáng!”, nói rồi gã nghiến răng nghiến lợi định xuống tay. Chú Ba vội quát: “Không được! Đây là ngọc Mã Nạp Tư của Tân Cương, mày gỡ ra đem bán cũng chỉ được hơn trăm ngàn, không đủ chia cho từng này người. Mày phải gỡ cả bộ khảm ra mới đáng giá!”.

Phan Tử trước kia từng gầy họa nên vừa bị chú Ba trừng mắt gả liền không dám ho he gì nữa, vội vã gãi đầu lùi lại một bên.

Chú Ba gõ gõ cỗ quan tài gỗ sơn vẽ màu nói: “Thường thì chư hầu vương tôn Chiến Quốc đều dùng ba quan hai quách. Nếu coi thân cây là một tầng quách thì bây giờ chúng ta đã mở hết hai quách một quan rồi, bên dưới cái quan tài thứ hai này chắc là tầng quý nhất”. Dứt lời, chú tỉ mỉ dùng con dao gẩy hết sợi chỉ vàng từ trên quan tài xuống để khỏi làm hỏng bộ ngọc nạm áo quan. Chú gẩy rất cẩn thận, mất hơn nửa tiếng mới lấy được cả bộ ngọc nạm.

Sau khi gỡ được bộ ngọc nạm áo quan tôi mới nhìn rõ hình vẽ trên quan tài gỗ. Mấy thứ này dễ hiểu hơn chữ khắc nhiều, tôi bật đèn mỏ soi xét kỹ, hình vẽ trên đó là mấy bức tranh thuật chuyện. Bức tranh trên nắp quan tài có khả năng là khung cảnh vừa lúc hạ táng. Tôi trông thấy một cái cây khổng lồ, ở giữa nứt ra một hốc, cỗ quách bằng đồng được nhiều bộ xương khô vác trên vai, nắp quách vẫn để mở, xung quanh có rất nhiều người đang cung kính quỳ lạy ở bên.

Chú Ba cẩn thận xếp bộ ngọc khảm áo quan lại rồi cất vào trong ba lô của mình. Tôi thử đeo lên, thứ đó nặng trịch đủ khiến người vác mệt bở hơi tai.

Có thứ này cổ vũ khiến Khuê béo hăng hái hẳn. Y không nói nhiều lời mà tiếp tục mở cỗ quan tài gỗ sơn vẽ tranh màu. Chú Ba kéo y lại, mắng: “Tổ sư mày, thấy ma là ngất, thế mà thấy tiền là cả mạng cũng chẳng cần luôn. Dưới này chỉ còn một tầng nữa, đừng có hấp tấp, từ từ đã”.

Nói rồi chú ngồi xổm xuống ghé tai lên nắp quan tài, ra hiệu bảo chúng tôi im lặng.

Cả đám nín thở sợ ảnh hưởng đến chú. Nghe mãi hồi lâu chú Ba mới quay ra, sắc mặt tái mét nói: “Mẹ nó, hình như bên trong có tiếng hô hấp”.

Cả đám ai cũng sững người, nếu như nghe thấy tiếng ma gào bên trong có khi chúng tôi còn chịu được, nhưng bây giờ cái thứ bên trong đó đang hít thở thì quá ly kỳ rồi. Khuê béo sợ đến nỗi líu cả lưỡi: “Chắc không phải là xác sống đấy chứ?”.

Chú Ba nói: “Tầm... bậy! Bà nó, đừng có nói nhảm với tao, đã đến nước này rồi chẳng lẽ lại đậy nắp quan tài cất về chỗ cũ?”. Dứt lời chú lấy ra cái móng lừa đen kẹp vào nách, ra hiệu cho tôi cầm súng, Khuê béo nhấc thanh xà beng trên tay đứng canh ở một bên chuẩn bị sẵn sàng, mặc kệ bên trong có thứ gì, cứ cho nó một trận đòn trước đã.

Chú Ba nhổ hai bãi nước bọt trên tay, vặn cổ tăng thêm khí thế cho mình sau đó định cầm xà beng chọc vào trong, đúng lúc ấy phía sau lưng vang lên tiếng người hô lớn: “Dừng tay!”.

Chúng tôi ngoái đầu nhìn, thì ra tên mập kia không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, y đang xoa đầu, vừa xoa vừa xua tay nói: “Không được không được, mở như thế sẽ có chuyện đấy. Các ông có tí kinh nghiệm mà cũng đòi đổ đấu người ta, con bà nó, đem dầu chữa lửa, muốn chết à”.

Chú Ba hừ một tiếng: “Thế này nói xem mở kiểu gì?”.

Tên mập xua tay bảo chú Ba tránh ra, y tự mình thò tay vào khe hở giữa cỗ quách đồng và chiếc quan tài sơn, nhắm mắt mò mẫm một hồi chợt dùng lực, chúng tôi nghe thấy một tiếng tách, quan tài nứt ra một đường thẳng tắp từ chính giữa. Giây phút ấy chúng tôi dường như đều nghe thấy một tiếng gào cực kỳ thảm thiết từ bên trong quan tài truyền ra, tôi sợ nhũn cả tay, súng suýt nữa thì tuột tay rơi xuống.

Tên mập vội vàng nhảy trở về, xòe hai tay nói: “Lui lại!”.

Tôi vô thức nhấc súng lên nhắm chuẩn quan tài, nhanh chóng lùi liền mấy bước. Quan tài sơn màu vọt lên khỏi cỗ quách như một đóa hoa sen, sau đó nắp quan tài nứt sang hai bên rơi xuống. Kết cấu tinh xảo này thực khiến người ta thán phục, cả đám chúng tôi ngẩn ra nhìn.

Cùng lúc ấy, chúng tôi trông thấy một người toàn thân mặc áo giáp đen từ trong quan tài ngồi dậy. Tôi rướn vai gần như định nổ súng thì tên mập túm chặt tay tôi: “Đứng im, thứ hắn mặc trên người là bảo bối, đừng làm hỏng”.

Lúc này rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy hình dạng của Lỗ Thương vương thần bí. Đó là một cái xác ướt hiếm gặp, da dẻ toàn thân trắng đến mức trong suốt, hai mắt nhắm nghiền, trông có vẻ như khi chết vô cùng thống khổ, ngũ quan đã méo mó hết. Tôi lấy làm lạ vô cùng, nếu ông ta đã có cách khiến cho nữ thi kia ngàn năm không thối rữa thì tại sao lại không thể bảo quản hoàn hảo thi thể của chính mình.

Chú Ba đứng bên trông thấy liền nói: “Bà nó, tao cứ tưởng lại là một cái bánh tông, mày xem, đằng sau có khúc gỗ chống lưng, chả trách hắn ngồi dậy được”.

Chúng tôi đến gần, quả nhiên đó là một cơ quan cực kỳ tinh xảo. Chỉ cần mở nắp quan tài là thi thể bên trong sẽ được một thanh gỗ chống lưng ngồi dậy, nếu là bọn trộm mộ thông thường chỉ e đã bị dọa cho chết khiếp.

Giờ cả đám đều thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ ông Lỗ Thương vương này thật lắm chiêu trò, tiếc rằng chắc ông ta cũng biết, đã sợ ma thì đừng đi đổ đấu, đã đồ đấu thì chẳng ai sợ ma. Dám mở nắp quan tài người ta giữa đêm hôm thì đều là phường bạt mạng. Mấy trò nhát ma này cũng quá xem thường chúng tôi rồi.

Chúng tôi túm lại xung quanh, tôi nhìn rõ bộ áo giáp ông ta khoác trên người. Đây thực ra chính là lớp quan tài cuối, tên gọi Kim Lũ Ngọc Giáp, nhưng không biết tại sao những phiến ngọc bên trên đều đã biến thành màu đen. Tôi lại gần nhìn mà không khỏi ngây người, ngực cái xác không ngờ vẫn phập phồng liên tục như là đang hô hấp. Tiếng hít thở bây giờ nghe rõ mồn một, tôi gần như trông thấy cả hơi ấm tỏa ra từ mũi ông ta.

Khuê béo kinh ngạc há hốc mồm: “Cái... cái... cái thứ này hình như còn sống!”.