Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 25: Giáp Ngọc


Tôi vô cùng sửng sốt, vội vàng lui lại, cơ bắp toàn thân căng lên. Giờ tôi chỉ sợ cái xác bỗng dưng đứng dậy nhào tới, liền thấp giọng hỏi: “Thi thể này sao vẫn còn thở được? Trước kia mọi người đã từng gặp chuyện tương tự chưa?”.

Khuê béo run lên: “Đương nhiên là chưa. Nếu suốt ngày gặp phải mấy chuyện này tôi thà đi dọn nhà xí còn hơn đi đãi cát”.

Tôi nhìn Phan Tử, gã đang ôm vết thương, mồ hôi toát đầy đầu: “Mặc kệ nó là gì, cứ cho một thụi đã, không chết cũng phải chết! Đợi lát nữa nó mà đứng dậy thì phiền lắm”. Tôi thấy có lý lắm, ở những chỗ thế này nghĩ nhiều không bằng hành động, chuyện gì cũng thế, chỉ cần nhanh một bước là chắc chắn không sai. Tôi vội nhấc súng nhưng chú Ba và tên mập đều đồng loạt xua tay kêu lớn: “Đợi... đợi đã!”.

Nói rồi chú Ba liền lại gần cái xác, chú vừa xua tay với tôi vừa quan sát khôi giáp trên thi thể, ngạc nhiên đến mức há hốc mồm. Chú chỉ vào bộ giáp đen nói: “Đây... đây chẳng phải là giáp ngọc sao? Trời ơi, thì ra thứ này thực sự tồn tại!”.

Tôi không hiểu mô tê ra sao nên vội hỏi đó là gì, chú Ba xúc động tới nỗi suýt nữa rơi nước mắt, chú lắp bắp nói: “Quá... quá may mắn, Ngô lão tam này đổ đấu bấy lâu nay, cuối cùng... cuối cùng cũng cho tôi tìm thấy một món thần khí! Là giáp ngọc đấy”. Chú tóm lấy vai tôi, “Chỉ cần khoác thứ này lên thì người mặc sẽ phản lão hoàn đồng, mày thấy chưa, là thật đó! Cái xác này chính là chứng cứ!”.

Thời đại đó sống đến bốn năm mươi tuổi đã xem như bước vào tuổi già, cái xác này tuy da thịt teo tóp nhưng dung mạo lại cực kỳ trẻ. Tôi không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ lẽ nào trên thế gian thực sự có chuyện cải lão hoàn đồng?

Tên mập cũng trố mắt ra nhìn, nói: “Thật không ngờ thứ mà ngay cả Tần Thủy Hoàng cũng không tìm được lại ở trên người ông ta. Ông Ba gì đó ơi, ông có biết thứ này cởi ra thế nào không?”.

Chú Ba lắc đầu: “Nghe nói thứ này không thể cởi từ bên ngoài được, phiền đây, lẽ nào chúng ta phải cõng cả cái xác ra ngoài?”.

Hai người họ kiểm tra đi kiểm tra lại mãi, cái xác bị họ kéo chân kéo tay mà chẳng có chút phản ứng gì, xem ra không có gì nguy hiểm. Tôi thấy vững dạ hơn, liền hỏi: “Nếu như cởi bộ giáp ngọc này ra thì người bên trong sẽ thế nào?”.

Tên mập dường như chưa từng nghĩ đến vấn đề này, đáp: “Ông mập đây thực sự không biết nữa, cùng lắm thì tan thành tro bụi chứ gì?”.

Tôi nói: “Ông ta đang sống sờ sờ, chúng ta làm như vậy khác nào mưu sát?”.

Tên mập nghe thế liền bò lăn ra cười, bảo: “Đồng chí ơi, đi đổ đấu mà có tư tưởng như ông thì ở nhà luôn cho lành. Đám vương công quý tộc thời cổ đại làm gì có ai tay không nhuốm máu, nếu có lôi ra được cũng phải đem bắn bỏ. Ông ăn no rửng mỡ lo chuyện bao đồng làm gì”.

Tôi nghĩ cũng phải, nhìn mấy người bận rộn ngược xuôi tôi cũng không tiện ngồi chơi, liền đi kiểm tra quan tài xem trong mớ đồ bồi táng có món gì ngon nghẻ hay không. Dưới đáy quan tài là một thứ gì đó dạng vảy xếp một lớp dày, bên trong là tầng đồ tế không rõ tên. Tôi túm một ít vảy lên hỏi: “Cái này là gì vậy?”.

Chú Ba lơ đãng ngửi qua rồi nói: “La da ông ta rụng xuống”. Tôi buồn nôn quá vội vứt thứ đó xuống chửi thề một câu: “Bà nó, lão Lỗ Thương vương này mắc bệnh da liễu hay sao mà rụng nhiều da thế”.

Chú Ba đáp: “Mày đừng có nói càn, đó là lớp da già cỗi rụng xuống, mỗi lần bong một lớp là lại trẻ thêm một chút. Xem số da này chắc cũng phải bong năm sáu lớp rồi”.

Tôi không còn tí hứng thú nào khi thấy mớ da tởm lợm này, trông hệt như da rắn vậy. Đúng lúc này nghe tên mập kêu lên: “Có chỗ mở!”.

Cá đám túm lại xem, chỉ thấy dưới nách bộ giáp ngọc có một mảnh ngọc mà trên đó số lượng chỉ vàng nhiều hơn đôi chút. Tôi choáng: “Mập này, bà nó chứ, mắt ông cũng cú vọ quá đi, chỗ này nhiều hơn có một sợi chỉ ông mà cũng nhìn ra được!”.

Tên mập nguýt tôi một cái rồi tiếp tục lẩm bẩm: “Mấy đồng chí Nam phái các ông sát tâm quá nặng, đổ cái đấu nào là gây họa ở đấy. Cái đấu này tay nghề cực tinh tế, thấy không hả, thấy không hả, hôm nay mà không có ông mập ở đây, chắc các ông phải nung chảy thi thể này ra mới cởi nổi tấm giáp ngọc này”.

Chú Ba xấu hổ mắng: “Thôi đi mày, còn chưa biết đúng hay không đây, chưa biết chừng vốn dĩ chỗ này phải nhiều hơn một sợi chỉ”.

Tên mập cười ha hả: “Ông đừng có coi thường”, nói rồi y toan giựt sợi chỉ, mới đưa tay ra nửa chừng đã nghe “xoẹt” một tiếng, tôi có cảm giác như có thứ gì đó vừa xẹt qua trước mặt, tốc độ nhanh như chớp. Chú Ba phản ứng cực nhanh, một cước đá văng tên mập ra. Tên mập vừa né sang đã thấy một thanh đao đen kịt cắm phập vào thân cây, thân đao đâm sâu đến quá nửa. Tôi sợ nhảy dựng lên, may mà có một cước của chú Ba chứ nếu không thì tên mập đã bị đâm xuyên não.

Chúng tôi ngoái đầu nhìn, chỉ thấy Bình Kín Miệng đang đứng dưới bậc thang, toàn thân đẫm máu. Trên người hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện một hình xăm kỳ lân màu xanh, tay trái của hắn vẫn còn trong tư thế phi đao, tay phải cầm một món đồ quái lạ. Đến lúc nhìn rõ thì cả đám chúng tôi đều choáng váng.

Trên tay hắn không ngờ lại là đầu lâu của cái thây máu.

Bình Kín Miệng nhìn chúng tôi, tập tễnh bước lên bục đá. Hơi thở của hắn vô cùng nặng nề, xem ra tình trạng rất xấu. Nhìn thân thể đầy thương tích của hắn, chắc hẳn vừa mới trải qua một trận chiến ác liệt. Hắn trước tiên nhìn cỗ quan tài rồi sau đó mới xua tay khẽ bảo: “Tránh ra”.

Tên mập nổi hết gân xanh trên trán, làm gì có chuyện bỏ qua dễ dàng thế được. Y nhảy xổ ra mắng: “Còn bà nó, mày vừa mới làm gì đấy?”.

Tên mập nổi điên xắn tay áo định xông lên thì bị Khuê béo chặn lại. Chú Ba thấy tình hình căng thẳng, biết tên mập cũng không phải hạng vừa nên vội giảng hòa: “Đừng hoảng, Tiểu Ca làm thế chắc chắn phải có lý do, chúng ta cứ nghe cho rõ đã nào. Dọc đường anh bạn này cũng không ít lần cứu mày đúng không? Cứ từ từ đã”.

Tên mập nghĩ cũng đúng nên không tiện ra tay, vùng vẳng thoát khỏi Khuê béo, hậm hực ngồi xuống đất: “Mẹ nó, các ông đông người, ông mập đây đánh không lại, các ông muốn nói gì thì nói đi”.

Bình Kín Miệng đặt cái đầu của thây máu trên tay lên giường ngọc, ho một tiếng rồi mời cất giọng: “Thây máu là chủ nhân trước kia của giáp ngọc này, Lỗ Thương vương phát hiện ra khi đổ đấu nên đã cởi giáp ngọc ra. Vì thế ông ta mới biến thành bộ dạng này. Nằm trong giáp ngọc thì cứ mỗi năm trăm năm sẽ bong một lớp da, đến khi lột da mới có thể cởi giáp ngọc ra, nếu không sẽ biến thành thây máu. Cái xác sống trước mặt mọi người đã hơn ba ngàn năm tuổi, vừa nãy chỉ cần mày rút đầu chỉ ra là cái xác sẽ sống dậy ngay lập tức, cả đám chúng ta chỉ còn đường chết!”.

Nói xong hắn lại ho thêm mấy tiếng, tôi thấy có máu rỉ ra nơi khóe miệng hắn, thầm kêu không ổn. Hắn đã bị thương vào tận nội tạng rồi.

Phan Tử vốn đang bứt rứt dựa vào một bên, từ đầu tới cuối vẫn im lặng nhưng lúc này bỗng dưng lên tiếng: “Anh bạn, Phan Tử tôi thẳng tính cậu chớ phật lòng, cậu biết nhiều thứ quá, nếu tiện thì nói thẳng ra luôn đi. Rốt cuộc thì cậu là thần thánh phương nào, cậu cứu tôi một mạng, nếu tôi còn sống ra khỏi chỗ này sẽ đăng môn bái tạ”.

Phan Tử nói cực khéo, tôi nghĩ phen này Bình Kín Miệng khó mà ậm ừ cho qua. Ai ngờ hắn vẫn im lặng dường như không coi chúng tôi vào đâu. Hắn đi đến trước thi thể Lỗ Thương vương, nhìn ông ra bằng ánh mắt chán ghét. Mắt hắn chợt lóe hàn quang, tôi còn chưa nhìn ra động tác thì hắn đã bóp chặt cổ cái xác nhấc khỏi quan tài. Cổ họng cái xác phát ra một tiếng rít, bắt đầu không ngừng giãy giụa. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến nỗi tôi hoàn toàn không kịp phản ứng. Bình Kín Miệng lạnh lùng nói với cái xác: “Ông đã sống quá lâu, có thể chết được rồi”.

Gân xanh trên tay hắn nổi lên, có tiếng xương vỡ, thi thể liên tục giãy giụa tứ chi, cuối cùng đơ ra, da dẻ nhanh chóng biến thành màu đen.

Cả đám ngây ngốc nhìn hắn, nhất thời không biết phải nói gì. Chỉ thấy hắn vứt cái xác sang một bên như thể giáp ngọc đó là rác không đáng nhắc đến. Tôi kéo hắn lại: “Rốt cuộc thì cậu là ai? Cậu và Lỗ Thương vương có thâm thù đại hận gì?”.

Bình Kín Miệng nhìn tôi giây lát, nói: “Biết thì giải quyết được gì?”.

Tên mập không phục: “Lý lẽ kiểu gì đây? Tụi này khổ sở lắm mới xuống được cái mộ này, khó khăn lắm mới mở được quan tài, mày chẳng nói chẳng rằng đã bóp chết cái xác. Bà nó chứ ít nhất thì mày cũng phải giải thích với chúng tao một tiếng chứ!”.

Bình Kín Miệng quay lại nhìn cái đầu lâu thây máy đặt trên giường ngọc, vẻ mặt buồn bã vô cùng. Hắn chỉ vào cái hộp ngọc tía đằng sau cỗ quan tài gỗ vẽ sơn màu nói: “Tất cả những gì các người muốn biết đều nằm trong cái hộp đó”.