Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 28: Hộp Tử Kim


Tôi đang lơ mơ không biết bên ngoài có chuyện gì, định hỏi chú Ba nhưng lại thấy chú cũng đang chợp mắt trên chiếc ghế bên cạnh, ngủ còn say hơn cả tôi. Tôi chạy ra ngoài trạm xá thì thấy người làng kéo xe thồ, dắt la hối hả đi lên núi. Một đứa con nít vừa chạy vừa hô: “Không xong rồi! Không xong rồi! Trên núi cháy lớn rồi”.

Tôi ngạc nhiên, nghĩ bụng lẽ nào mồi lửa chúng tôi châm khi nãy đã lan ra cả khu rừng? Hồi tưởng lại lúc đốt động, đúng là không có biện pháp xử lý gì ở xung quanh hết. Nếu như lửa đó lan ra bén sang cả khu rừng thì thật là không phải chút nào.

Tôi thấy lòng hơi hoang mang, nếu mà cháy rừng thật thì lớn chuyện. Chúng tôi là dân thành phố nên không có một chút ý thức phòng chống cháy rừng nào, lần này gây họa lớn rồi.

Tôi vội chạy vào gọi chú Ba dậy, hai người bê hai cái vòi chuyên dùng dẫn nước ra, thực sự không tìm thấy cái gì nên đành dùng tạm, chạy theo đám đông lên núi. Lúc ấy tên mập ngồi trên một chiếc xe lừa kéo chạy tới, tay cầm một cái chậu to: “Gây họa rồi! Mau lên đây! Mau đi cứu hỏa!”. Chúng tôi nhảy hết lên xe, cái xe lừa lọc cọc chạy ra đến đầu làng, chỉ thấy ngọn lửa núi phía xa bốc khói đen kịt, xem ra lửa cháy lớn lắm. Chú Ba ngẩn người, nói khẽ: “Trông phương hướng thì đúng là chỗ chúng ta châm lửa thật”.

Tôi vội bịt miệng chú lại, phía trước có một người trông giống như cán bộ thôn đang chạy về, gọi lớn: “Mau gọi điện cho bộ đội, đằng trước núi lở rồi”.

Tôi đoán ngay rằng có thể động đá đã bị đốt sập, thầm lo nếu lũ bọ xác từ dưới hang xông lên thì phiền lắm. Chúng tôi ra roi giục lừa chạy nhanh đến bên cạnh đống đất ùn ra từ dòng bùn đá lở, tên mập này ác thật, quất sưng cả mông lừa.

Dân làng ngày thường đã được huấn luyện về phòng chống cháy rừng, một bộ phận ở lại trong làng mở đường, một nhóm khác dùng chậu múc nước chuyển vào trong. Tôi nhìn nào chậu nào lọ, đi đi về về ít nhất cũng mất hai tiếng đồng hồ, nước xa khó mà cứu được lửa gần, vội nói: “Bà con đừng múc nước nữa, chút nước này không dập được lửa đâu. Đừng hy sinh vô ích, cứ đợi bộ đội đến rồi tính tiếp”.

Những người đó nhìn tôi như nhìn kẻ điên, một người khá lớn tuổi nói: “Chú nhóc, chỗ nước này dùng để uống, ở trong đám lửa nếu không có nước uống thì chẳng mấy chốc sẽ chết khô. Chúng tôi phải vào trong chặt ra một khoảng không chống lửa. Cứ cháy đến lúc không còn gì để cháy thì sẽ tự động tắt thôi. Các vị không hiểu gì thì đừng ở đó ý kiến này nọ nữa”, nói rồi ông ta nhìn mấy cái vòi chúng tôi cầm theo, lắc đầu ngán ngẩm.

Tôi bị dân làng nhìn đỏ cả mặt, thầm nghĩ lần này hố nặng rồi, về sau chắc không bao giờ dám phát biểu ý kiến bừa bãi nữa. Tôi vội cúi xuống đi theo đám đông vào rừng, cây cối trên đường đã bị chặt hết nên đi rất nhanh, khoảng một giờ sau chúng tôi đã cảm thấy nhiệt độ tăng cao hẳn, phía trước khói đen mù trời.

Dân làng ai cũng lấy khẩu trang ra dấp nước đeo lên mặt. Tôi nhìn tên mập, quần áo trên người y vốn dĩ đã chẳng còn mấy vải, thấy y dường như vừa mới hạ quyết tâm, lấy mảnh lụa đính chỉ vàng ra nhúng nước buộc lên che mặt, tay cầm xẻng học theo dân làng đào hào chống lửa.

Lửa trên núi lan cực nhanh, mức độ nguy hiểm cũng rất lớn. Cháy rừng trên diện rộng nên chắc chắn phải phát động máy bay mới khống chế được. Thực ra cái gọi là khống chế đó chính là để đám cháy tự tắt, nếu muốn phun nước dập lửa như những đám cháy trong thành phố là điều không thể. Mất mấy chục năm cây mới thành rừng, vậy mà cháy chưa tới mười phút đã thành tro bụi hết, sức phá hoại thật khủng khiếp. Phạm vi vụ cháy cực rộng, nếu chỉ dập lửa ở một nơi thì nó sẽ nhanh chóng cháy tiếp từ chỗ ta không nhìn thấy được ra phía sau, đến khi tỉnh ngộ thì đã ở trung tâm vụ cháy, lúc ấy chỉ còn đường chờ chết.

Tôi nhớ có một bộ phim Mỹ kể về chuyện một đội lính cứu hỏa bị lửa bao vậy, họ không còn đường sống nữa. Đương nhiên tình huống này chắc chắn sẽ không xảy ra với chúng tôi, hiện giờ khu vực cháy vẫn chưa lớn lắm, mà hào chống lửa cũng được đào nhanh chóng.

Chúng tôi ở đó làm đến tận hai giờ chiều, trên trời thấy xuất hiện máy bay trực thăng của đội bảo vệ rừng. Lát sau, có rất nhiều quân đội tập kết ở trong rừng thay thế cho chúng tôi. Tôi chỉ lo có người hy sinh vì vụ cháy, may mà cuối cùng điểm lại quân số chỉ có vài người bị thương nhẹ.

Chúng tôi trở về làng, gần như cả đám đều choáng váng. Bụng tôi đói cồn cào lên, phải gọi một đứa con nít kiếm cho hai tấm bánh nướng. Nhuồm nhoàm mấy miếng, chưa bao giờ tôi ăn thứ gì thơm phức thế này, nước mắt chảy ra. Người trông giống bí thư làng còn khen chúng tôi, bảo dân thành phố mà có giác ngộ cao thế này thực sự vô cùng hiếm thấy.

Tôi nghĩ bụng bác đừng có khen nữa, khen thêm là cháu xấu hổ chết mất. Bác mà biết chính cháu là thủ phạm phóng hỏa thì chắc bóp chết cháu luôn.

Y tá thay băng cho Phan Tử, rửa sạch vết thương. Hơi thở của gã đã ổn định lại nhưng vẫn chưa thấy tỉnh. Tay bác sĩ bảo chúng tôi cứ yên tâm, hiện giờ tạm thời không còn nguy hiểm nữa, đợi một lát nếu có người bị thương thì đưa cả Phan Tử lên bệnh viện lớn trên tỉnh. Tôi nghe thế mới an tâm phần nào.

Tôi và chú Ba quay lại nhà đón tiếp tắm rửa sạch sẽ. Không cởi đồ ra thì không biết, lúc này tôi nhìn khắp người gần như chẳng có chỗ nào lành lặn, nếu không bầm giập thì cũng trầy da. Lúc bỏ chạy không có cảm giác gì, bây giờ chúng nó mới đua nhau nhắc nhở tôi. Khi ra khỏi nhà tắm, chân tôi gần như không lết nổi.

Tôi về giường nằm lăn ra ngủ. Giấc ngủ này say tít đến tận trưa hôm sau, lúc dậy thì thấy tên mập và chú Ba cũng đang nằm ngáy như sấm trên giường.

Tôi xuống ăn sáng, hỏi nhân viên phục vụ mới hay lửa đã được dập tắt, xét về quy mô thì chỉ coi như một vụ cháy rừng cỡ nhỏ, bộ đội đã rút về hết. Bấy giờ tôi mới yên tâm, đến trạm xá nghe ngóng thì người ở đó nói Phan Tử đã được đưa lên bệnh viện Phật Sơn ở Tế Nam. Tôi cảm ơn họ, nghĩ bụng nơi này không nên ở lại lậu, liền chuẩn bị quay về.

Mấy chuyện tào lao không kể nữa, mấy hôm sau chúng tôi về đến Tế Nam. Tôi và chú Ba đến bệnh viện làm thủ tục nằm viện cho Phan Tử trước. Giờ gã vẫn chưa hết nguy hiểm, vẫn còn đang hôn mê. Tôi và chú Ba quyết định ở lại thêm vài ngày, tên mập vừa ra khỏi núi liền chia tay chúng tôi, chỉ để lại một số điện thoại để sau này liên lạc. Y giao cuốn sách lụa chỉ vàng cho chú Ba xử lý. Hôm ấy tôi gọi điện cho bệnh viện nhưng Phan Tử vẫn chưa tỉnh lại. Tôi đang thở dài thì thấy chú Ba mặt mũi hầm hầm bước vào, vừa đi vừa chửi: “Tức chết mất! Không ngờ lại mắc lừa!”.

Tôi ngạc nhiên, tưởng chú bị đám người ở chợ đồ cổ lừa, liền nói: “Chú Ba, kinh nghiệm như chú mà cũng bị lừa, chứng tỏ thứ đó làm giả cực giống. Chú mang ra ngoài bán lại chắc chắn không thành vấn đề”.

Chú Ba móc cuốn sách lụa chỉ vàng ra nói với tôi: “Bán lại, bán lại cái con khỉ! Tao không nói đồ cổ mà là cái này này!”.

Tôi suýt lăn từ trên giường xuống: “Gì cơ! Không thể nào!”.

Chú Ba nói: “Chắc chắn trăm phần trăm. Hàm lượng vàng trong này tao đã đem đi kiểm nghiệm. Mức độ tinh khiết quá cao, thời ấy căn bản không thể luyện chế ra được. Đây là một món nhạn phẩm gần như hoàn mỹ!”.

Tôi không dám tin, chú Ba thở dài: “Tao đã nghi ngờ ngay từ đầu rồi, thằng nhóc đó thừa sức đánh bại thây máu, tại sao ngay từ đầu lại chỉ biết bỏ chạy, đến cuối cùng mới khử thây máu đi. Chắc chắn hắn muốn mượn cớ tách cả đám ra để một mình đi làm mấy chuyện đó”.

Tôi sửng sốt: “Lẽ nào trong khoảng thời gian thất lạc với chúng ta hắn đã vào cái huyệt động đó và mở quan tài Lỗ Thương vương, bỏ cuốn lụa chỉ vàng giả mạo này vào trong? Làm thế quái nào, một mình hắn làm sao thực hiện được chứ? Hốc cây bị xích sắt xé ra, chỉ cần có người mở trước là chúng ta sẽ thấy ngay dấu vết”.

Chú Ba nói: “Mày có thấy mặt sau quan tài không? Hắn là dân đổ đấu, rất có thể hắn đã đào một cái hang trộm phía sau thân cây, tráo đổi cuốn lụa chỉ vàng thật đi luôn rồi!”. Nói đoạn, chú thở dài một tiếng, “Khổ thân tao mười mấy năm lăn lộn giang hồ mà không nhìn ra được, tên này thật sâu xa khó lường, tao vốn tưởng chỉ là hậu nhân của Phát khâu trung lang tướng thôi, xem ra lai lịch của hắn không đơn giản thế”.

Tôi không hiểu tí nào: “Chẳng lẽ những ghi chép trên này đều là giả?”.

Chú Ba gật đầu, tức tối: “Mấy câu chuyện nghe như Sơn Hải kinh này vốn đã không đáng tin rồi, chẳng qua lúc ấy chúng ta bị không khí thần bí trong mộ cổ làm ảnh hưởng nên mới tin là thật. Giờ nhớ lại thấy có quá nhiều sơ hở, mà mày nghĩ xem, với trình độ của mày sao lại chỉ hiểu có mỗi hai đoạn quan trọng nhất đó? Mấy chỗ còn lại không hiểu lắm, chứng tỏ hai đoạn này hắn đã giở trò”.

Tôi há hốc miệng, chú Ba lại thở dài đánh thượt: “Xem ra bí mật của cung Lỗ Thương vương này chỉ có mình hắn biết. Bây giờ mộ đã sập, muốn vào cũng không có cách mà vào”.

Lúc này chợt đầu tôi lóe lên một ý: “Đúng rồi, đúng rồi, chút nữa thì cháu quên mất, chưa hết hy vọng hẳn đâu. Cháu lấy được một thứ từ trong hang đó!”.

Nói rồi tôi lục tung ba lô, vừa tìm thấy vừa cầu nguyện đừng có rơi đâu mất. May mà cái hộp tử kim vẫn còn, tôi lấy nó ra: “Chính là cái này, lấy được từ tay xác cáo”.

Chú Ba liếc nhìn, nói: “Đây chỉ là hộp mê cung thôi, không gian bên trong chủ yếu được dùng để lắp khóa, không đựng được mấy đồ. Cái hộp này khó mở lắm, mày xem”. Chú vặn nắp hộp, cả bốn góc đáy hộp liền xòe ra để lộ một bàn xoay bên trên có tám cái lỗ, trên mỗi lỗ đều có một con số nhìn rất giống hộp quay số của điện thoại thời xưa. “Loại hộp này là hộp mật mã cổ xưa nhất, mày phải biết mật mã mới mở được. Đợi một lát, tao ra hàng sửa xe mượn cái máy hàn xì về cắt xem sao.”

Chú Ba tức tốc chạy đi khiến tôi không kịp gọi, nghĩ bụng mật mã tám chữ số lẽ nào chính là 02200059? Chắc không phải đâu, con số này in trên mặt thép của thắt lưng tên người Mỹ. Nghĩ thế, tôi thử quay xem thế nào, 0 - 2 - 2 - 0 - 0 - 0 - 5 - 9, cạch một tiếng, tôi ngẩn người. Chiếc hộp phát ra loạt âm thanh giống như tiếng lò xo, nắp hộp tự động bật mở.