Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 32: Ma Biển


Chú Ba thót tim, nếu phía sau thiếu mất, một hai người thì chú còn hiểu được, thậm chí nếu mọi người biến mất hết chú cũng không thấy có gì vô lý, đằng này lại dôi ra một người thì quá mức hoang đường. Chú cho rằng Văn Cẩm đếm sai, ngoái đầu đoạn tự mình đếm lại, bản thân chú là một, Văn Cẩm nữa là hai, rồi lần lượt ba, bốn, năm, sáu, bảy, người thứ tám là Lý Tứ, thứ...

Chú hít một hơi lạnh toát, bởi vì chú đã trông thấy người thứ chín dôi ra. Kẻ đó nấp tít phía sau đoàn người dài thượt, hình dáng mơ hồ không trông rõ bộ dạng, chắc chắn có vấn đề.

Chú Ba không khỏi toát mồ hôi lạnh, cũng không phải do chú sợ yêu ma quỷ quái gì, chỉ là bởi chú không có chút kinh nghiệm nào dưới biển, không biết cái thứ phía sau kia rốt cuộc là gì. Bánh tông chắc không biết bơi chứ nhỉ? Nhắc đến mới nhớ, không biết bánh tông dưới biển thì được gọi là gì nữa, chẳng lẽ lại gọi là bánh tông biển? Hay là bánh chẻo?

Chú lắc đầu, nghĩ bụng gã Lý Tư kia mẹ nó chứ sao mà trì độn thế, cái thứ đó lù lù đằng sau mà không phát hiện ra. Tình cảnh bây giờ không thể trông cậy vào ai được, chỉ có cách xông đến xem cho rõ ngọn nguồn. Chú âm thầm rút dao găm ra giấu sau lưng và bơi về phía đó.

Người thứ chín đứng yên bất động, Lý Tứ thấy chú Ba bơi lại phía mình thì cũng ý thức được sau lưng có điều bất ổn, vội ngoái đầu nhìn, vừa động đậy đã thấy kẻ kia bỗng dưng cũng chuyển động giống như đang bắt chước gã. Lý Tứ sợ quá nhảy dựng lên, giật lùi bên mấy bước, kẻ nọ cũng lùi theo, trông bộ dạng thì hình như nó hoàn toàn bắt chước động tác của Lý Tứ. Chú Ba phát hiện ra động tác của kẻ đó không những kỳ cục mà còn rất nực cười, liền soi đèn trên đầu sang xem. Thứ nọ bị ánh sáng kích thích hoảng hốt bỏ chạy về phía sau, chú Ba trong thoáng chốc trông thấy một bộ mặt to bè hung tợn mọc đầy vảy lướt qua, sợ quá suýt đánh rơi cả dao găm trên tay xuống.

Lý Tứ lúc này đã bị dọa cho mặt cắt không còn hột máu, chỉ muốn bơi lên chứ không dám tiếp tục ở lại chỗ đó nghỉ ngơi. Chú Ba vội kéo gã lại, gã la lên oai oái, nhìn khẩu hình thì có vẻ như đang nói “bé ngoan, bé ngoan.”

Gã vốn nói giọng địa phương ngày thường nói chuyện khá là phí sức, nếu chỉ nhìn khẩu hình thì đố ai hiểu được. Chú Ba thấy gã gần như sắp phát cuồng, thậm chí còn định giật mũ ra nên vội vàng đè gã lên tường. Cú ấn khá nhẹ, ai ngờ bức tường nứt ra bốn kẽ, rụt vào trong, nước ở xung quanh bỗng dưng bị hút hết vào đó. Chú Ba thầm kêu hỏng bét nhưng đã không còn kịp nữa. Cả đám bị cuốn vào trong lỗ giống như con gián rơi vào bồn cầu đang xả nước.

Chú Ba không rõ mình đã xoáy tròn bao nhiêu vòng chỉ thấy toàn bộ ngũ tạng lục phủ đều bị văng hết sang một phía. Đột nhiên đập đầu vào một vật cứng, may mà có mũ nên chú chỉ loạng choạng mấy cái. ngẩng phắt đầu lên, chú phát hiện mình đã ra khỏi nước.

Tình trạng những người còn lại cũng chẳng khác là bao, mấy cô gái nôn thốc nôn tháo trong mũ, cảm giác lợm họng khỏi cần mô tả (Có bài hát thế nào nhỉ, ghê tởm nhất không phải là khi nhìn thi thể đang thối rữa mà là chết ngộp trong vũng mửa của chính mình...). Mấy người khỏe mạnh một chút vội vàng đỡ lấy để các cô đó không chìm xuống.

Chú Ba cũng ôm lấy Văn Cẩm, dùng đèn thám hiểm chiếu quanh thì phát hiện hình như đã đến minh điện. Chú lấy bật lửa chống gió ra đánh lửa, lửa cháy chứng tỏ có oxy. Thế là chú ra hiệu bảo không khí không có vấn đề, cả đám tháo hết mũ lặn nặng trịch ra, mới hít một hơi đã có mấy người tấm tắc: “Thơm quá!.”

Hầm mộ tỏa mùi hương thơm ngát, thoang thoảng nhưng rất có công dụng giúp đầu óc tỉnh táo. Không biết mùi hương này tỏa ra từ vật gì. Chú Ba đã từng gặp vô số hầm mộ hôi thối khủng khiếp nhưng chưa bao giờ gặp cái nào thơm như vậy nên không khỏi lo lắng. Chú chiếu đèn quét một vòng, phát hiện ra hầm mộ này không phải là mộ chính, có thể chỉ là một gian buồng bên bởi vì trong này không có quan tài gì cả, chỉ có hàng dãy đồ sứ bồi táng. Mấy món này có lẽ là đồ dùng lúc còn sống của chủ mộ, cả đội bấy giờ đang đứng trong lỗ phun của một đài phun nước hình tròn.

Chú Ba quan sát cách thức trang trí của gian phòng, càng nhìn càng nghi hoặc. Tường vẽ đầy bích họa, nhưng vì có hơi nước nên nội dung hầu như đã hỏng hết cả, chỉ có thể lờ mờ nhận ra dường như đều là hình dáng con người.

Những hình vẽ giống như cái bóng này đủ mọi tư thế, cao có, thấp có, béo có, đi lại có, nhảy múa có, cái nào cũng cực kỳ giống thật như thể dùng người sống in lên, có điều cái bóng nào cũng rất lạ, bụng chúng rất to như đang mang thai vậy. Văn Cẩm nghiên cứu rất sâu về bích họa, thế mà cô cũng không nhìn ra điều gì.

Ai dè gã Lý Tứ đó vừa nhìn mấy tấm bích họa đã sợ xanh mặt, la lên oai oái: “Ma biển! Chỗ này có ma biển! Đây là một ngôi mộ ma biển!”

Chú Ba nhớ lại con quái vật vừa trông thấy khi nãy, thầm nghĩ lẽ nào thứ kia chính là ma biển? Bản thân chú không dám khẳng định, giờ nếu tùy tiện kể chuyện này ra thì có nguy cơ sẽ khiến toàn đội bất an, chú quyết định tam thời giữ bí mật đã.

Gã Lý Tứ cứ kêu mãi không thôi, vì khẩu âm gã rất nặng nên mọi người đều nghe thành “rùa biển.” Cả đám ồ lên cười khiến Lý Tứ dở khóc dở mếu, chú Ba nhìn đồng hồ rồi bảo mọi người ra khỏi nước. Có mấy cậu to gan đã bắt đầu bước đến gian buồng mé. Cánh cửa không cao, có lẽ dẫn đến thông đạo. Chú Ba kéo mấy người đó lại, bảo: “Hiện giờ chúng ta một là không có thiết bị khảo cổ, hai là chưa chuẩn bị cứu hộ sẵn sàng, các cậu ngoan ngoãn ở đây cho tôi không được đi đâu hết. Mộ đạo trong này không biết có cơ quan bẫy rập gi không, một tiếng đồng hồ này chúng ta vào lánh nạn, mọi người phải biết cảm kích, hiểu chưa hả?.”

Đám nhóc tuy không cam lòng nhưng cũng không còn cách nào, đành ở lại trong buồng mé nghiên cứu mớ đồ gốm. Chú Ba nhìn qua liền biết chúng đều là đồ từ đầu thời Minh, chẳng lẽ chỗ này đích thực là mộ huyệt của một kẻ họ hàng nào đó nhà Thẩm Vạn Tam chắc?
Có điều chú đã duyệt qua quá nhiều đồ cổ nên cũng không mấy hứng thú, giờ điều đáng lo ngại nhất chính là không khí ở đây có đủ dùng không. Kiểm kê lại sĩ số lần nữa. Lần này thì chuẩn rồi, chú thở phào một hơi. Mấy ngày nay chú mệt bã người mà chưa được nghỉ ngơi chút nào, nhân tiện lúc này đánh một giấc cho đỡ mệt

Chú ngồi tựa xuống mép tường. Văn Cẩm tựa vai chú, hôn khẽ một cái coi như phần thưởng cho biểu hiện xuất sắc lần này của chú. Chú Ba sướng rơn, vốn đang bị đám nhóc con kia làm tức anh ách, giờ thấy Văn Cẩm cười ngọt lịm làm chú liền thấy đáng lắm, thực sự con bà nó, rất đáng. Có bắt chú làm lại từ đầu cũng được.

Cả đoàn nghỉ ngơi một lát, những người từng lặn thì đều biết nếu không có kinh nghiêm thao tác lâu dưới nước, lần lặn đầu tiên cực kỳ hao phí sức lực. Tuy thể lực của chú Ba cũng khá nhưng so với đám kia thì chưa tính là gì, lúc này vừa thả lỏng người đã bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn, lại thêm mùi hương có tác dụng an thần kia thì càng khiến chú thấy buồn ngủ vô cùng. Chú mơ màng nói với Văn Cẩm: Anh ngủ một lát, khi nào đến giờ thì gọi anh.”

Cơn buồn ngủ có vẻ không được bình thương nhưng chú Ba đã không còn thời gian suy nghĩ, chỉ mơ mơ hồ hồ thấy Văn Cẩm ngoan ngoãn gật đầu. Mũi chú ngập tràn mùi hương dìu dịu không rõ là mùi hương trên tóc Văn Cẩm hay là mùi ngôi mộ. Tóm lại, chú chìm vào giấc ngủ gần như trong giây lát.