Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 36: Trở Trời Rồi


Tôi đi theo cô gái vào trong khoang thuyền, bên trong chất đồ đạc từng đống từng đống, gần như không còn chỗ để chân. Xem ra họ chuẩn bị khá gấp nên mọi thứ vật tư đều chưa kịp chất xuống khoang chứa hàng, liệng bừa ngay chỗ lối vào. Tôi vừa đi vừa quan sát phát hiện thấy chủ yếu là thiết bị lặn, máy móc cỡ lớn, đồ ăn, dây thừng, chiếm diện tích nhiều nhất là các bình oxy.

Chúng tôi đi qua đống đồ đến khoang phía sau thông với buồng máy, nơi này kê lộn xộn mấy tấm sạp giường, trên mặt đất trải một cái chăn dính dầu mỡ đen sì. Một lão trung niên hói đầu khá béo đang ngồi trên một trong số những cái giường đó, mặt lão bóng nhẫy, thấy tôi đi vào, lão đứng dậy bắt tay tôi một cách rất tự nhiên, nói: “Hân hạnh, hân hạnh, bỉ nhân họ Trương.”

Ấn tượng đầu tiên của tôi về người này đã không tốt, nhưng vì phép lịch sự nên tôi vẫn bắt tay với lão. Hai cánh tay lão khỏe vô cùng, xem ra trước kia cũng từng làm lao động chân tay.

Cô Ninh giới thiệu với tôi: “Ông Trương là cố vấn công ty chúng tôi đặc biệt mời đến, là chuyên gia nghiên cứu địa cung triều Minh, lần này chủ yếu phụ trách phân tích địa cung dưới đáy biển.”

Tôi không mấy hứng thú với giới khảo cổ chính thống, cũng chưa từng nghe nói đến tên lão, có điều thấy lão đắc ý ra mặt, tôi đành phải nói: “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Lão hói xua tay một cách khoa trương, nói: “Không dám nhận là chuyên gia, mọi người đều làm nghiên cứu, chẳng qua số tôi hên nên ăn may phát biểu trúng mấy bài luận văn, có chút thành tựu nhỏ không đáng nhắc đến.”

Tôi chưa từng thấy ai nói chuyện kiểu này, không biết phải tiếp lời lão thế nào cho phải, đành nói: “Ông khiêm tốn quá rồi.”

Lão khoái lắm, tiếp tục ra sức bắt tay tôi, hỏi: “Không biết anh Ngô lần này được mời đến với thân phận gì? Thứ cho tôi nói thẳng, hình như môn khoa học anh Ngô nghiên cứu hơi ít được chú ý hoặc là do kiến thức tôi hạn hẹp, tôi chưa từng trông thấy tên anh Ngô xuất hiện trên các tạp chí khảo cổ.”

Mấy câu này rõ ràng là hạ thấp tôi, không biết lão cố tình hay vô ý nữa. Tôi là người rất nóng tính, nghe thấy vậy chỉ thiếu điều nổi đóa. Nhưng nghĩ lại mình vừa lên thuyền, còn chưa quen thuộc với hoàn cảnh, đành phải cố nén lửa giận, ngọt nhạt cho qua: “Tôi chuyên gia đi khoét đất.”

Ngữ khí của tôi đã khiêu khích lắm rồi, vậy mà lão ta vẫn không hề nhận thấy, chỉ ồ một tiếng: “Cậu là kiến trúc sư à? Chả trách, thì ra không cùng một lĩnh vực với tụi tôi, có điều chúng ta cũng tính là một nửa đồng nghiệp, cậu xây nhà cho người sống, còn tôi nghiên cứu nhà người chết. Chúng ta vẫn có điểm chung đấy còn gì.”

Tôi nghe lão nói mà dở khóc dở cười, xem ra tuy người này nói năng bừa bãi nhưng cũng không phải hạng trong ngoài bất nhất, tôi vỗ vỗ người lão: “Tôi không phải kiến trúc sư, tôi là thợ khoét đất, nếu ông muốn nghiên cứu nhà người chết thì phải đợi tôi khoét ra mới được.”

Nói xong câu này tôi liền thấy hơi hối hận. Tôi vốn dĩ vẫn chưa nhận lời bọn họ sẽ đích thân xuống đấu, giờ tình hình bên đó còn chưa rõ ràng, làm chuyện gì cũng phải đợi quan sát thực tế đã, nghĩ vậy tôi liền bổ sung: “Có điều đến lúc ấy khoét hay không còn phải xem tình hình, nếu điều kiện không cho phép thì muốn khoét cũng không được.”

Lão không nghe ra chỗ bóng gió trong lời tôi nói, còn nhiệt tình đưa danh thiếp cho tôi, bảo rằng có thêm bạn là thêm đường, sau này lên phương Bắc nếu gặp chuyện gì cứ tìm lão giúp. Tôi thấy lão mới gặp mình chưa đầy hai phút mà cứ làm như quen nhau được mười mấy năm rồi, có lẽ nếu nói chuyện tiếp thì sẽ bị lôi đi kết bái huynh đệ mất, vội chuyển chủ đề hỏi cô gái kia về tình hình vùng biển xảy ra chuyện.

Cô gái khá lão luyện, cô vạch mấy chuyện ra khiến tôi hiểu ngay đại khái vấn đề.

Thì ra chú Ba lúc ấy cũng không chắc chắn vị trí ngôi mộ biển đó nằm ở đâu, chú chỉ tìm ra bốn khu vực có khả năng lớn và đi tìm lần lượt từng chỗ một. Về sau chắc chắn đội của chú đã tìm thấy, nhưng báo cáo cuối cùng trước khi mất tích lại khá là ngắn gọn sơ sài không hề nhắc đến khu vực xác nhận cuối cùng là khu nào, vì thế nên giờ chúng tôi mới phải đi tìm lại lần lượt từng chỗ một.

Kế hoạch của bọn họ là bắt đầu tìm kiếm từ khu vực đảo Thiên Thu ở gần nhất, rồi đến đảo Hà Giải bổ sung vật tư, tiếp đến ba khu vực ở gần cụm đảo Chấn Nhĩ, giữa đường chỉ được phép dừng lại không quá nửa giờ. Còn về phương pháp tìm kiếm, nước biển ở Tề Âncực kỳ trong, nếu ánh sáng tốt chỉ cần dùng mắt thường là có thể nhìn sâu xuống đáy hơn ba mươi mét, hơn nữa các dòng hải lưu đáy biển cũng rất ôn hòa, không có cát biển bị cuốn đi, vì thế hang trộm đào mấy hôm trước có lẽ vẫn chưa bị vùi lấp.

Người ngư dân chủ chiếc thuyền này vô cùng quen thuộc khu vực đó. Dân ngoài nghề như chúng tôi nhìn mặt biển thấy chỗ nào cũng giống nhau, nhưng trong mắt ông ta thì mỗi một khu vực đáy nước đều có đặc thù riêng của nó, chỉ cần dưới biển phát sinh một chút thay đổi về địa thế ông ta liền có thể nhận ra ngay.

Từ cuộc nói chuyện với cô gái, tôi phát hiện vẫn rất tin tưởng vào khả năng sinh tồn của ba người dưới biển, không biết thứ lòng tin mù quáng này từ đâu mà có, đương nhiên tôi cũng rất hy vọng lời cô ta linh nghiệm, chú Ba ở trong đấu biển được bình an.

Lão hói thấy tôi nói chuyện ăn ý với cô gái để mặc xác lão một bên, có vẻ không được thoải mái lắm. Lão bỏ đi ngủ, tôi thấy người này đã trung tuổi rồi mà tính tình cứ như trẻ con, không khỏi tức cười. Thật đúng là già đổ đốn, không biết mấy ngày tới cùng đoàn với nhau có hòa hợp được không.

Đang nghĩ thì con thuyền chợt rung lên, lão ngư ông phía sau nhổ neo ra biển, thuyền bắt đầu lắc lư mạnh. Vì là thuyền cũ nên không những lắc trái lắc phải mà còn nghiêng trước ngả sau chẳng theo quy luật gì, tôi có cảm giác như mình đang ở trong nôi. Đi đường mệt mỏi suốt mười mấy tiếng giờ lại bị lắc lư thế này khiến tôi càng mệt, bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn. Cô gái cũng biết điều lắm, bảo tôi nghỉ ngơi đi. Tôi thực sự đã quá mệt nên cũng không khách sáo, nằm xuống đánh một giấc.

Khi tôi tỉnh giấc thì thuyền đã đi đến giữa biển, nhìn qua cửa sổ, tôi thấy mới ngủ một loáng mà mọi thứ đã thay đổi hết rồi. Biển như biến thành màu xanh thẫm, mặt trời biến mất giữa một quầng mây đen, ánh sáng lọt qua kẽ mây rọi xuống hình thành một bức tranh thêu chỉ vàng khổng lồ hoành tráng vô cùng.

Có điều cảnh tốt thì chẳng được lâu, mây đen ùn ùn tụ lại thành đám lớn che kín ánh mặt trời, biển bỗng chốc biến thành một màu đen ghê rợn, sóng đánh cuồn cuộn khiến thuyền chao dảo. Khi thuyền ở dưới chân sóng, nước biển dâng cao hơn cả mạn thuyền, cảm giác giống như bị ngọn sóng khổng lồ nuốt chửng, vô cùng đáng sợ.

Tôi thấy thuyền viên căng thẳng chạy qua chạy lại gia cố những tấm lưới dây thừng dùng để cố định vật tư, tuy cực kỳ gấp rút nhưng nét mặt thuyền trưởng không hề xuất hiện vẻ sợ hãi.

Tôi ở thành phố quen rồi nên gặp tình cảnh này chỉ thấy hưng phấn dị thường, định lên boong tàu xem có giúp được gì không. Tôi khi lên đến nơi rồi mới biết không như mình nghĩ, trong tình cảnh lúc này muốn đứng vững chân trên boong tàu không chỉ cần phản ứng nhanh nhạy mà còn cần quen thuộc sóng biển và thuyền, biết khi nào thì thuyền sẽ nghiêng lần nữa để mà chuẩn bị trước. Hiển nhiên trình độ của tôi không được cao đến thế, mới được vài bước tôi đã phải ôm chặt lấy một cái vòng sắt nhô ra.

Lúc này có mấy thuyền viên hình như trông thấy thứ gì đó, bắt đầu kêu lên. Tôi không hiểu tiếng địa phương, đành nhìn theo hướng tay họ chỉ, loáng thoáng thay ở mé trái thuyền, đằng sau ngọn sóng hình như có thứ gì đó.

Bởi vì khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ lắm, chỉ có khả năng là một chiếc thuyền. Lúc ấy cô gái kia từ sau lưng tôi bước tới, tôi liền hỏi cô ta mấy người đó đang nói gì.

Đầu tóc cô gái ướt nhẹp, gió thổi bay tứ tán, sau khi lắng tai nghe, cô nói: “Hình như họ trông thấy một chiếc thuyền.”

Thuyền trưởng đi đến bên cạnh chúng tôi, nói bằng giọng phổ thông lơ lớ: “Bên đó hình như có thuyền gặp nạn, theo quy định thì chúng ta phải qua đó xem sao.”

Làm như thế đương nhiên không thể chê trách được gì. Cô gái gật đầu, thuyền trưởng dùng giọng địa phương ra một loạt mệnh lệnh, thuyền lập tức chuyển hướng hết cỡ đi về bên trái.

Mặt biển giữa cơn sóng gió giống như một vùng gò mộ, mỗi đợt sóng đều như một ngọn núi, thuyền chúng tôi lao đi đón sóng, phá sóng vượt qua, mỗi lần như vậy mọi người trên thuyền lại được tắm nước biển một lần, toàn thân dính không biết bao nhiêu nước. Tôi chưa bao giờ cảm thấy quá khích thế này, không nhịn nổi chỉ muốn la lên cho sướng.

Vượt qua liền mười mấy con sóng, cuối cùng chúng tôi cũng nhìn rõ hình dáng cái thứ kia.

Lúc này, tôi nghe thấy thuyền trưởng hét lên sợ hãi, liền đó là những tiếng kêu la kinh hoảng của các thuyền viên. Tôi vội hỏi cô gái xem lại có chuyện gì, cô ta vừa nghe liền biến sắc, túm chặt tay tôi nói: “Nhất định đừng có ngoái đầu nhìn, đó là một chiếc thuyền ma!”