Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 37: Thuyền Ma


Tôi trông thấy tất cả mọi người hoảng hốt quay đầu lại không nhìn chiếc thuyền xập xệ đó nữa, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Gặp tình cảnh mình không hiểu rõ thế này tôi cũng không dám tự ý làm liều, vội học theo bọn họ quay lưng lại. Cô gái run run nói: “Bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được quay đầu lại, cho dù có thứ gì chạm vào người thì anh cũng cứ làm như không hay biết.”

Tôi nghe mà toát cả mồ hôi lạnh hói: “Cô đừng dọa tôi, ở đây có thứ gì chạm vào tôi được chứ?”

Cô gái lườm tôi, nói khẽ: “Anh không tin cũng không được, lát anh sẽ biết ngay, giờ thì mau quay đầu lại!”

Tôi thấy cô ta nói tà mị quá, thêm bộ dạng hãi hùng đó của những thuyền viên kia, hình như không phải làm bộ để dọa tôi. Tôi hỏi khẽ: “Thì cô cũng phải nói cho tôi biết thứ đó rốt cuộc là gì chứ?”

Cô gái ra hiệu bảo tôi đừng nói nữa: “Im miệng, đó là ma chết oan đến đòi mạng.”

Cô ta càng nói thế tôi lại càng thấy sợ, cổ mất kiểm soát chỉ muốn ngoái nhìn, vội vàng nhéo mạnh lên đùi giữ cơ cổ căng cứng như thể bó thạch cao.

Con thuyền lắc lư dữ dội trong bão gió, boong thuyền kêu cọt kẹt như sắp bung ra đến nơi. Tôi túm chặt hai cái vòng sắt bên mạn thuyền, mông ra sức ép chặt vậy mà nửa người trên cứ không ngừng chao đảo, lại thêm cổ không được động đậy khiến tôi cứ như một con lật đật lắc lư, có mấy lân suýt nữa bị hất tuột tay khỏi vòng.

Lúc này tôi đã có thể nghe thấy tiếng động truyền đến từ chiếc thuyền được gọi là thuyền ma đó, cọt cà cọt kẹt như có ai đó bước đi trên boong. Toàn thân tôi ướt đẫm nước biển, cộng thêm mô hôi lạnh nên khó chịu vô cùng. Tôi không kìm được phải thấp giọng hỏi cô gái: “Sao cứ như có người đang đi trên boong thế, lúc nãy cô có nhìn nhầm không?”

Cô gái sợ lắm, chu miệng làm dấu, tôi nhìn theo hướng miệng cô ta, thì ra trên tấm kính ở khoang thuyền có phản chiếu rõ ràng cảnh tượng sau lưng. Một chiếc thuyền cá quy mô tương đương với thuyền chúng tôi đang nghiêng ngả phía sau, khoảng cách đến chỗ chúng tôi mỗi lúc một gần khiến tôi nhìn càng ngày càng rõ. Chẳng mấy chốc tôi liền thấy phía trên con thuyền đó có một lớp cặn biển trắng như bông, độ dày cho thấy thuyền chắc hẳn đã ngâm trong nước mấy chục năm rồi. Thật không hiểu nổi làm cách nào nó có thể nổi trên mặt biển, lại còn sáng đèn nữa.

Mấy thứ thuyền ma xuất hiện trong tiểu thuyết cái nào cũng vô cùng rách nát, nhưng ít nhất thì chúng cũng còn chạy được. Còn thuyền này chắc chắn là đã hỏng hẳn tôi trông cứ như đi từ đáy biển lên vậy. Đầu óc tôi vận chuyển thật nhanh, nhớ lại mấy nghiên cứu về thuyền ma mà mình từng đọc, hình như không có bài nào nhắc đến loại thuyền này cả.

Thuyền mỗi lúc một gần, tôi lờ mờ nhận thấy có điều không ổn, nhỏ giọng nói: “Cô Ninh, có vẻ không xong rồi, chiếc thuyền ma đó hình như đang định đâm tới. Hay là cô bảo thuyền trưởng mở hết mà lực chạy thoát xem sao?.”

Cô gái đang hoảng loạn, tóc tai dính hết lên mặt mà cũng không còn bụng dạ nào vén lại, cô ta nói: “Lúc nào chạy được thuyền trưởng sẽ chạy, hai chiếc thuyền trọng lượng ngang nhau, bị nó đâm cũng không sợ. Anh nắm cho chắc kẻo rơi xuống đó.”

Ngữ khí của cô gái khiến tôi không rõ cô ta đang nhắc nhở hay chế giễu mình, nói: “Chỉ sợ lát nữa ông bỏ thuyền chạy mất thì cô cũng không làm gì được.”

“Anh đừng có giở trò ly gián ở đây. Thuyền chính là mạng sống của ngư dân, có chết ông ấy cũng không bỏ thuyền mà chạy.” Cô gái hơi nổi nóng: “Nếu anh nói nhảm tôi sẽ đẩy anh xuống đấy!”

Thấy cô ta hung hăng như thế nên tôi cũng không nói thêm, tập trung chú ý quan sát chiếc thuyền ma qua tấm kính. Tôi ước tính tốc độ của nó, lúc va chạm sẽ không gây chấn động quá mạnh (sau này tôi mới biết suy nghĩ này sao mà ngu ngốc quá), lòng tôi cũng dần bình tĩnh lại.

Chiếc thuyền càng ngày càng gần, tôi có thể thấy rõ trên thuyền không có thứ gì hết. Tôi vốn tưởng sẽ nhìn được cảnh tượng gì ghê rợn lắm, lúc này thở phào một hơi. Chiếc thuyền áp sát rất nhanh, gần như đã dính sát vào thuyền chúng tôi. Tôi nhắm mắt cắn răng chuẩn bị chống trả cú va chạm.

Chỉ trong nháy mắt, bỗng nhiên âm thanh phía sau biến mất. Tôi đợi mười mấy giây liền, đoán chừng nếu nó định đâm chục lần chắc cũng đâm xong rồi, thế mà vẫn không có động tĩnh gì truyền đến cả. Đang lấy làm lạ thì lại nghe thấy có tiếng ván thuyền kêu cọt kẹt phía sau lưng, tôi thấy có tí hoảng, len lén hé một mắt ra nhìn tấm kính ở khoang thuyền. Chiếc thuyền ma đã đi ngang hàng với chúng tôi, sau lưng tôi không có gì hết.

Tôi thở phào nhẹ nhõm nhìn sang bên, chỉ thấy cô gái kia cũng đang nhìn tấm kính giống mình, nhưng cô ta đã bị dọa cho chết sững. Tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhìn kỹ mới thấy hai cánh tay khô quắt đang vắt trên vai cô.