Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 38: Cánh Tay Khô


Hai cánh tay khô quắt đó hiển nhiên là tay người, teo tóp lại nhìn như khúc củi, dính sát lên người cô gái. Cảnh tượng này cho dù đứng nhìn thôi cũng đủ thấy sởn hết da gà. Tôi không biết cô ta hiện có cảm giác gì, chỉ thấy lưng mình toát đầy mồ hôi lạnh.

Hai cánh tay không có thêm hành động gì, chỉ vô lực rũ ra đó như thể một món trang sức trên áo quần cô gái. Tôi muốn xem chúng thò ra từ đâu, vì thế thuận theo cánh tay nhìn lên, có điều tóc tai cô gái xõa rượi xổ bung ra khiến tôi không nhìn rõ được.

Cô gái hiển nhiên đang sợ hãi tột cùng, toàn thân run lẩy bẩy. Nếu là người thường chắc đã sợ chết ngất đi rồi. Tôi thấy người cô nhũn ra, có lẽ cũng đã đến cực hạn,

Thuyền trưởng quỳ phía trước quay lưng lại chúng tôi, vừa dập đầu vừa lẩm rẩm khấn vái. Tôi nghe không hiểu tiếng địa phương của họ nhưng cũng có thế đoán ra ông ta đang thực hiện một thứ nghi thức nào đó. Có lẽ cầu xin Ma Tổ phù hộ, ông ta khấn mấy tiếng rồi lấy ra hai mảnh gỗ hình bán nguyệt rất kỳ cục ném xuống boong giống như đang gieo quẻ. Ném xong một lần, nhìn kết quả ông ta lại khấu đầu thêm mấy cái rồi nhặt lên ném tiếp. Tôi thấy toàn thân ông ta bắt đầu run lên, chắc là kết quả hỏi ra không được tốt đẹp cho lắm.

Tôi xưa nay vốn không tin mấy chuyện này, nhưng thấy thái độ thành kính của thuyền trưởng thì trong lòng cũng hơi lo. Mấy người này chú trọng lễ tiết như vậy, nếu chẳng may gieo quẻ phán tôi là ác quỷ thì chắc họ sẽ ném tôi xuống biển ngay không cần do dự mất.

Đúng lúc ấy bỗng dưng cô gái hét lên, cả người rụt lại phía sau. Không biết do cô ta bám không vững hay là tại bị cánh tay ma kéo, chỉ loáng một cái đã lộn sang chiếc thuyền ma. Quả này lớn chuyện rồi, thuyền trôi ra xa, tôi thấy không ổn liền mặc kệ lời dặn không được ngoái đầu, vội vàng quay lại toan nhảy sang cứu. Lão thuyền trưởng từ phía sau xông đến giữ tôi lại, nói: “Vô ích thôi! Ngã vào thuyền ma thì coi như khỏi cứu, đừng đi nộp mạng!”

Lão thuyền trưởng rất khỏe, tôi không vùng thoát được, những người khác không biết đã trúng bùa gì mà không ai dám ngoái đầu nhìn, tôi thầm mắng. Lúc ấy lão Trương hói không biết từ đâu chạy ra nhổ cây neo trên thuyền vung mạnh mũi neo sang chiếc thuyền ma móc chặt mạn thuyền. Chiếc thuyền đó đi quá nhanh, loáng cái đã kéo căng sợi dây neo thành đường thẳng. Thuyền chúng tôi rung lên, bị nó kéo lê sang.

Lão thuyền trưởng sợ đến vãi cả linh hồn, rút dao ra định chém đứt sợi dây neo nhưng bị lão Trương hói vung nắm đấm đánh ngã văng dưới đất. Mấy người còn lại thấy thế liền tới tấp xông lên, lão Trương hói rút ra một khẩu súng, khống chế thuyền trưởng rồi hô lớn: “Đứng im, nếu không tôi sẽ giết hắn.”

Mấy anh thuyền viên chưa gặp cảnh này bao giờ, nghe vậy không ai dám xông lên nữa, lão Trương hói bảo tôi: “Tiểu Ngô, tôi đã khống chế chúng rồi, cậu mau đi cứu cô ấy.”

Tôi há hốc miệng, nghi ngờ mình vừa mới nghe nhầm. Đang sóng to gió lớn thế này chẳng lẽ tôi phải bơi qua thật? Lão nghiễm nhiên trừng mắt nhìn tôi, chỉ vào sợi dây thừng quát: “Nhanh lên! Thanh niên phải dũng cảm tí chứ!”

Tôi lắc đầu, chuyện này tức cười quá. Thể dục vốn là sở đoản của tôi, bảo tôi bơi qua thì khác nào để tôi đi tìm chết. Nếu leo qua sợi thừng thì cho dù tôi leo hết chắc cũng đứt hơi rồi, cứu thế quái nào được.

Lúc ấy tôi nghe cô gái bên thuyền ma hét toáng lên, cô ta liều mạng bò lên sợi dây thừng nhưng hình như bị thứ gì đó níu lại không sao tiến được. Hat tay cô ta bám chặt sợi dây nhìn tôi hét lớn: “Anh Ngô! Cứu tôi với!”

Tôi choàng tỉnh, tự tát mình một cái thật đau, chửi: “Ngô Tà ơi là Ngô Tà, mẹ nó chứ, mày có còn là đàn ông không hả?”

Cái tát này tôi không rõ mình đã tát cho tỉnh táo lại, hay là tát cho ngu đi nữa, huyết khi bỗng chốc sục sôi, tôi nghiến răng hô lớn: “Chết thì chết!”

Hít sâu một hơi, tôi lấy cặp kính bơi bên cạnh lên đeo rồi cởi giày bước đến mạn thuyền, động tác vụng về tóm lấy sợi dây thừng căng đét. Phía trước là những con sóng dữ dội thi thoảng sợi dây lại bị nước nhấn chìm.

Sợi dây thừng dài khoảng mười hai mét, mức độ chắc chắn tuyệt đối không thành vấn đề, nếu chân tay lanh lẹ thì cũng không nguy hiểm lắm. Phiền phức chủ yếu nằm ở chỗ sợ bị sóng đánh khi đang trèo qua, nghĩ đến đây, lòng tôi lại hơi chùn.

Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gặp chuyện gì phải hạ quyết tâm giống lần này, đứng bên mạn thuyền lắc mông mãi mới chậm rãi bò ra bước đầu tiên. Tôi làm theo phương pháp lính đặc chủng sử dụng hồi xem tivi, treo ngược trên sợi thừng, dùng cả tứ chi vừa bò vừa cầu nguyện, có điều tôi chưa kịp mở miệng thì đã bị một cơn sóng bất thình lình xô tới nhấn chìm dưới nước, đến khi tôi ló đầu ra được mặt mũi đã xanh lè vì ngạt. Nhưng cũng nhờ thế mà tôi biết được đôi chút về cường độ sóng, thầm nhủ đánh liều một phen, có lẽ tôi bò sang bên kia được.

Cứ như thế, lúc sóng đánh tôi nằm im không động đậy, đợi nước rút thì bò mấy bước. Không biết đã qua bao lâu, lúc tôi đến gần chiếc thuyền ma lắm rồi thì chợt có một cơn sóng khổng lồ ập tới, cả người tôi chìm nghỉm có vẻ như bị đè xuống sâu hơn một mét, bị sóng đánh cho choáng váng đầu óc. Tôi nín thở mở mắt nhìn, chợt trông thấy một cảnh tượng hết sức kỳ lạ. Dưới đáy chiếc thuyền ma có một sợi xích bám đầy cặn biển, sợi xích rất dài, ly kỳ ở chỗ phía cuối sợi xích có một thứ gì đó rất lạ, vì ở dưới đáy sâu nên tôi không thấy rõ.

Tôi nhả hơi đang định nhìn cho kỹ thì chợt sợi đây thừng nâng lên, tôi thoát khỏi mặt nước và giờ thì ở ngay ngọn sóng. Nhìn xuống dưới thấy cô gái ngửa mặt lên trời dùng một tư thế rất kỳ lạ bò về phía khoang thuyền ma. Tôi sợ đơ người, thứ đang kéo cô ta về phía trước không phải là tay của cô ta, mà là hai cánh tay ma khô quắt.

Thấy cô gái không chút động đậy như thể đã mất đi tri giác, không còn lựa chọn nào, tôi đành tăng tốc bò sang, tung người nhảy vào chiếc thuyền ma, ngã văng trên boong.