Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 39: Trên Boong


Boong tàu trải qua nhiều năm bị nước biển ăn mòn đã không còn đủ khả năng chống đỡ, thân hình tám mươi cân của tôi đè lên lập tức phát ra một tiếng rắc như sắp vỡ bung. Nhưng tôi không còn tâm trí để ý nhiều như vậy nữa, vội vàng đi xem cô gái thế nào.

Nửa người cô ta đã bị kéo vào trong khoang thuyền tối om. Tôi lo quá, trên người không hề có một thiết bị chiếu sáng nào, lại cũng chẳng có vũ khí sắc bén trong tay, nếu bị kéo vào trong thì sống chết khó mà lường trước được.

Tôi lăn qua túm lấy chân cô gái, gắng hết sức bình sinh kéo mạnh nhưng phát hiện cô gái trước mặt không nhúc nhích chút nào. Cô ta mặc bồ đồ lặn bó sát nên không những chẳng có chỗ bấu víu mà còn trơn tuột vì ngâm nước, sức lực chỉ dùng được tám mươi phần trăm.

Tôi thấy cứ thế này thì cô ta chắc chắn sẽ tiêu đời, trong lúc nhất thời không nghĩ được cách gì khả dĩ, tôi cuống quá bổ nhào lên ôm chặt eo cô ta. Giờ thì trọng lượng của hai người cộng lại ít nhất cũng phải được hơn một trăm ba mươi cân, để xem hai cánh tay củi khô đó kéo kiểu gì.

Ai ngờ độ chịu lực của ván thuyền đã đến cực hạn, tôi vừa đè xuống đã sập đánh rầm một tiếng. Chỉ trong vòng mấy giây tôi đã bị ngã vào trong khoang thuyền cùng với một đống gỗ vụn mục nát ẩm ướt, may mà đáy thuyền còn chắc chắn chứ nếu không chúng tôi đã rơi xuống biển luôn rồi.

Cú ngã này khá mạnh, tôi lồm cồm ngồi dậy, lòng không khỏi cười khổ. Lúc nãy liều mạng không muốn vào khoang, giờ lại lọt thỏm vào nhanh như vậy. Đúng lúc này tôi nghe thấy tiếng cô gái hét sau lưng: “Mau tránh ra, anh đè chết tôi rồi!”

Tôi phát hiện mình đang ngồi trên mông cô ta nên vội vàng tránh sang bên, nghĩ thầm quả này hay đấy, ngày trước xem phim thần tượng toàn thấy nhận vật nữ ngồi lên nhân vật nam, giờ thì đảo ngược lại. Cô gái chật vật chống lưng ngồi dậy, cánh tay trên vai không thấy đâu nữa. Tôi giật mình, vội hỏi “Hai cánh tay ma đó chạy đâu mất rồi?”

Cô gái sờ vai, kinh ngạc nói: “Tôi cũng không biết, vừa rơi sang chiếc thuyền này tôi liền mơ mơ màng màng, không rõ nó biến mất lúc nào. Anh có thấy không?”

Tôi lắc đầu: “Lúc mới rơi xuống tình hình hỗn loạn quá nên tôi không để ý, có điều hai cánh tay đó kéo được cả người sống thì chắc chắn không phải ảo giác đâu, nó là vật thật, không thể nào tự dưng biến mất. Khẳng định lúc nãy đã văng ra khi rơi xuống, cô thử tìm xem bên dưới cô có hay không?”

Tôi vừa nói xong đã thấy cô nàng sợ tái mặt, vội vàng nhấc mông nhìn. Tiếc là bên dưới chẳng có gì ngoài mảnh gỗ, tôi nói: “Có thể đã bị văng ra lúc rơi, nó đang bám lên bậc thang ở cửa khoang, cô bỗng dưng rơi xuống khiến nó trở tay không kịp, có thể vẫn còn trên đó.”

Cô gái gật đầu, cảm thấy có lý: “Cũng không biết nó kéo tôi sang với mục đích gì, tôi nghĩ mình nên cẩn thận hơn.”

Hai chúng tôi chia nhau ra đi kiểm tra xung quanh, bởi vì boong tàu phía trên thủng một lỗ lớn nên ánh sáng chiếu xuống khá thông thấu, vách trong của khoang thuyền bám đầy một lớp cặn biển dày cộp màu trắng, gần như che phủ tất cả mọi thứ ở dưới. Chúng tôi cạy một ít ra, thấy được vài món đồ dùng đi biển của thuyền, có điều về cơ bản chúng đều đã mục nát hết chỉ còn lại hình thù đại khái.

Quan sát quy mô kết cấu khoang thuyền, có lẽ là loại thuyền cá cỡ vừa những năm bảy mươi, tám mươi, thân thuyền ốp sắt, không gian trong khoang rất rộng, ở giữa phân cách bằng ván gỗ, có lẽ để phân chia phòng nghỉ dành cho thuyền viên, phòng thuyền trưởng, khoang chứa hàng. Vị trí hiện tại của chúng tôi hẳn là khoang chứa hàng, có điều nhìn những thứ cạy ra thì chiếc thuyền này chắc chắn không bị chìm giữa đường chở hàng.

Bộ khung của thuyền có lẽ vẫn chưa hoàn toàn mục nát nên vẫn còn năng lực đi biển nhất định, nếu không thì giữa sóng to gió lớn thế này nó đã bị đánh cho tan tác từ lâu.

Cô gái vừa xem vừa lắc đầu nguầy nguậy: “Thực ra tôi cũng khá am hiểu thuyền bè, nhưng tình trạng chiếc thuyền này quá mức trái với lẽ thường. Lớp cặn biển dày cui như thế, theo lý mà nói thì ít nhất cũng bị chìm dưới đáy biển mười mấy năm mới phải.”

Tôi hỏi: “Có khi nào bị bão cuốn từ đáy biển lên không?”

Cô gái đáp: “Khả năng này rất nhỏ, thuyền đắm mấy chục năm thì hẳn đã bị vùi lấp dưới lớp cát sâu rồi, cho dù anh đem máy bay trực thăng ra kéo cũng khó mà câu lên được, hơn nữa thân thuyền cũng rất giòn, hơi sơ sẩy một chút là sẽ vỡ ra luôn.”

Những điều cô ta nói tôi cũng từng nghĩ đến, nhưng vẫn còn một điều tôi nghĩ mãi không thông, nếu như trước kia chiếc thuyền đã từng bị đắm thì tại sao bây giờ lại nổi lên mặt nước? Cho dù có người vớt nó lên thì chắc chắn trên thuyền phải còn lỗ thủng từ hồi gặp nạn, chẳng lẽ chiếc thuyền tự mình vá được à?

Tôi thấy cứ ở đây quan sát cũng không giải quyết được gì, hai cánh tay kia đã mất tăm mất tích nên yên tâm hơn một chút, phủi sạch mảnh gỗ trên người rồi đứng dậy gọi cô gái đi ra khỏi khoang thuyền. Hai khoang cách nhau bằng ván gỗ, hiện giờ về cơ bản đã thủng trăm ngàn lỗ, tôi đang định tung chân ra đá thì cô gái ngăn lại: “Tấm gỗ này dính sát ván thuyền, nếu anh đá mạnh thì chỉ sợ cả boong thuyền cũng rơi xuống mất.”

Tôi nghĩ bụng rơi được xuống đã tốt, như thế ánh sáng sẽ chiếu lọt vào, lòng dạ cũng không đến nỗi hoảng loạn như bây giờ.

Có kinh nghiệm từ vụ Lỗ vương cung nên tôi đã hiểu biết sâu hơn về nhiều chuyện, nhất là sau mấy lần mấp mé bên bờ sự sống và cái chết thì khả năng ứng biến của tôi khá lên rất nhiều. Thế nên ở trên thuyền ma tuy thần kinh đang căng thẳng lắm nhưng tôi vẫn chưa lâm vào tình huống đầu óc đình trệ vì sợ hãi.

Trên tấm gỗ chia buồng vẫn còn lắp một cánh cửa tử tế, tôi không biết nên kéo hay nên đẩy, thử kéo trước thì thấy cả tay nắm lẫn nửa cánh cửa bị nhổ bung ra. Tôi nhìn cô gái, nói: “Thế này thì khác gì dỡ cả tấm?”

Cô ta lờ tôi đi, mắt dõi vào phía trong lỗ cửa tối hù thám thính. Cô nàng này cũng to gan thật đấy, nhưng tôi nghĩ sau khi trải qua chuyện vừa rồi thì có lẽ cô ta sẽ không dám mạo hiểm đi vào, liền bảo cô ta: “Bên trong tối quá, nếu muốn vào thì nên đục một lỗ ở phía trên, mượn chút ánh sáng kẻo lại bị thứ gì đó vắt lên người lúc đi vào.”

Tôi biết câu nói này của mình cực kỳ có tác dụng, quả nhiên thấy cô nàng do dự, tôi cười thầm tiến lên cạy thử, gần như cạy cả tấm ván xuống. Khoang thuyền có một khung giường lớn làm bằng sắt cho nên vẫn còn, dát giường đã mục hết, nhìn kiểu dáng thì chắc là chỗ ở của thủy thủ. Tôi nhìn thấy trong góc khoang thuyền có kê một cái tủ sắt đóng kín, bước lên kéo thử thì thấy khá lỏng lẻo.

Ở trên một chiếc thuyền loại này khó mà tìm thấy ghi chép bằng chữ viết, thời nay thuyền trưởng mỗi ngày đều phải ghi nhật ký đi biển, nhưng hồi đó không có nhiều người biết chữ nên tôi cũng không mong chờ sẽ tìm thấy thứ gì có ích. Lúc mở tủ, tôi không khỏi sững sờ vì bên trong không ngờ lại chứa một cái túi chống nước cũ kỹ. Mở túi ra xem, phía trong rớt ra một cuốn sổ tay gần như đã long cả gáy. Bìa sổ còn mấy chữ: Ghi chép khảo cổ Tề n.

Tôi mở tiếp trang lót, trên đó viết mấy chữ nắn nót: Tháng 7 năm 19XX, Ngô Tam Tinh tặng Trần Văn Cẩm.