Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 40: Lời Nói Dối Của Chú Ba


Nhìn thấy mấy chữ này, tôi kinh ngạc đến mức chỉ muốn ngất đi. Ngô Tam Tinh và Trần Văn Cẩm chẳng phải là tên đầy đủ của chú Ba tôi và Văn Cẩm đây sao? Lẽ nào cuốn sổ tay này chính là cuốn sổ năm xưa của họ? Nhưng tại sao nó lại xuất hiện trên chiếc thuyền ma được chứ?

Nếu nói trước khi thuyền ma bị đắm, trên thuyền vừa hay cũng có hai người, một người tên Ngô Tam Tinh, người kia tên là Trần Văn Cẩm, hai người này lại cũng vừa khéo đều làm công tác khảo cổ, khéo hơn nữa là đều đến khảo cổ ở cụm đảo Tề n, xác suất xảy ra sự trùng hợp này chỉ sợ đủ giúp tôi trúng số độc dắc.

Chỉ cần thoáng nghĩ, gần như không cần phải cân nhắc nhiều có thể xác định, cuốn sổ tay này không thể có cách giải thích nào khác, rất hiển nhiên, nó là thứ mà đám chú Ba để lại, cộng thêm chữ ký trên đó nữa thì dám chắc đây là món quà chú Ba tặng Văn Cẩm khi xưa, Văn Cẩm dùng nó để ghi lại nhật ký hành trình tiến độ khảo cổ. Chủ nhân cuốn sổ có lẽ là Văn Cẩm.

Thế thì chiếc thuyền ma này hẳn có liên quan đến vụ việc khảo cổ của đám chú Ba năm đó, thậm chí rất có thể chính là chiếc thuyền cá cỡ vừa hồi đó không trở về đúng hạn.

Tôi suy nghĩ trong thoáng chốc, trong đầu chợt nảy ra vô số điều nghi vấn. Tôi bắt đầu thấy đầu đau như búa bổ.

Bí ẩn thực sự trong mấy chuyện này e rằng chỉ có những người trong cuộc năm xưa mới rõ. Bây giờ tôi mới chỉ nắm được chút thông tin ngoài lề, tất cả đều là những thứ ở mặt ngoài câu chuyện, dường như vẫn còn thiếu phần cốt lõi giúp gắn kết toàn bộ lại với nhau. Nếu lão cáo già chú Ba thành thực kể hết chuyện cho tôi thì chắc giờ này tôi cũng đã biết được đại khái mấu chốt vấn đề nằm ở đâu rồi.

Có thể nội dung bên trong cuốn sổ tay sẽ cho tôi được vài gợi ý. Tôi vốn định giấu thứ này đi trước, đợi lúc vắng người mới giở ra xem, thế nhưng lòng hiếu kỳ mạnh mẽ khiến tôi không sao kiềm chế được, nghĩ bụng sớm muộn gì cô ta cũng biết chuyện này, chẳng cần phải giấu làm gì cho mệt. Tôi mở luôn ra đọc mà không kiêng dè sự có mặt của cô gái.

Văn Cẩm là một người làm việc rất nghiêm túc, ngày nào cô cũng dùng một mẫu giống nhau ghi chép lại, vạch ra đầy đủ rõ ràng. Trang đầu ghi lại ngày đầu tiên kể từ khi xuất phát, là ngày Mười lăm tháng Bảy. Trên đó liệt kê ra một danh sách thành viên, tôi nhìn thấy người cầm đầu quả nhiên là Ngô Tam Tinh, tên Bình Kin Miệng đó tên là gì nhỉ, tôi nhớ ra chú Ba từng nói hình như hắn họ Trương, lần tìm thì quả nhiên có một người tên Trương Khởi Linh, lẽ nào chính là hắn?

Mở tiếp trang nữa, nội dung phía trước chủ yếu ghi lại quá trình tìm kiếm và xác định vị trí cụ thể của đấu biển, có điều chi tiết hơn chú Ba kể rất nhiều, đến cả loại dây thừng và diễn biến suy đoán cũng được viết ra. Đúng là trái ngược hoàn toàn với một người qua loa đại khái như chú Ba, thực không hiểu sao hai người đó lại yêu nhau được. Mấy nội dung này tôi không cần xem lại nữa nên mở thẳng đến trang cuối, vừa đọc tôi đã ớ người ra.

Thực sự không cần đọc nội dung cuối, chỉ cần xem mấy cái tiêu đề cuối cùng đã đủ khiến tôi kinh ngạc, đồng thời phải mắng một trăm lần lão khốn đó.

Văn Cẩm viết như sau:

Ngày 21 tháng 7, lần đầu tiên vào trong ngôi mộ dưới đáy biển

Nhân viên: Ngô Tam Tinh

Tiến độ: Thanh lý thông đạo và hai gian buồng bên trái phải, chuẩn bị thanh lý phòng phía sau.

Công việc: Dùng máy bơm khí thay không khí bên trong hầm mộ, chuẩn bị dọn dẹp trong thời gian dài.

Văn vật thu được: Kim Ti Mộc Song Phụng Điêu Tử Quan (quan tài trẻ nhỏ).

Ghi chú: Xuất hiện sự việc khẩn cấp, chi tiết bổ sung sau.

Phía dưới chỉ có một ghi chép:

Ngày 23 tháng 7, lần thứ hai xuống mộ đáy biển.

Nhân viên: Tất cả thành viên.

Tiến độ: Không.

Công việc: Tránh bão mùa hè.

Văn vật thu được: Không.

Ghi chú: Không.

Thì ra trước khi đưa mọi người xuống dưới chú Ba đã một mình xuống đó một lần. Với bản tính thổ phỉ của chú thì chắc chắn đã tiện tay thó rất nhiều thứ mang ra, trong này chỉ ghi chú thanh lý hai buồng bên trái phải và thông đạo, có trời mới biết chú đã mở căn phòng phía sau hay chưa! Không chừng đồ đạc trong cỗ quan tài đã bị chú mò qua một lượt. Lão cáo già này rốt cuộc đã làm gì trong lần đó nhỉ! Tôi không khỏi tức điên người.

Tôi đọc qua loa một lượt, bên trong có lẽ còn rất nhiều ghi chép hữu ích nhưng không quá then chốt. Bây giờ không cần thiết phải xem kỹ, tôi cất cuốn sổ vào trong túi chống nước, ngoái đầu quan sát phản ứng của cô gái kia. Ai ngờ cô ta hình như hoàn toàn không để ý đến tôi, chỉ chăm chăm ra sức cạy mớ cặn biển bám trên tấm gỗ phân tách buồng thuyền trưởng.

Động tác của cô ta rất nhanh, không giống như cạy mà như đang đập, nửa tấm gỗ rơi ra, tôi trông thấy thép ở phía sau lớp cặn. Cô gái tiếp tục cạy cho đến tận chỗ nối giữa tấm phân cách và thân thuyền, tôi phát hiện ra bốn góc xung quanh tấm cách ly được hàn chặt vào thân thuyền có vẻ cực kỳ chắc chắn, cánh cửa trên đó cũng làm bằng thép, trên mặt có một ổ khóa niêm phong xoay tròn giống hệt vô lăng ô tô.

Cô gái vừa cạy vừa lẩm bẩm một mình, hình như đang nói: “Đừng sợ đừng sợ, tôi sẽ thả anh ra ngay.”

Nghe câu này tôi đã thấy có điều gì đó không ổn, nhìn lại thì thấy cô ta hơi bất bình thường, cô ta nhanh nhẹn xử lý hết đám cặn biển, tôi trông thấy ở giữa cánh cửa và khung cửa có một lớp keo, khoang bên trong có vẻ được niêm phong rất kín. Sau khi dọn dẹp xong, cô gái liều mạng xoay chuyển ổ khóa, có điều sức cô ta quá yếu mà bản thân ổ khóa lại vô cùng nặng, cộng thêm cặn biển bám đầy nên nếu không phải đám thủy thủ khỏe mạnh thì không thể nào xoay được. Cô gái gắng sức mấy lần mà không thấy có chuyển biến gì.

Tôi thầm thấy không ổn, bảo cô ta: “Thứ bên trong có năng chưa bị ngấm nước, chúng ta không nên mở, nhỡ đụng phải quát vật gì thì chết chắc, trên người chúng ta đâu có vũ khí gì.”

Cô gái hoàn toàn mặc kệ tôi, tiếp tục liều mạng xoay ổ khóa. Tôi lắc đầu, cô nàng này vô lý thật, tôi đã mất hết thiện cảm với cô ta rồi.

Mấy phút sau đó, tôi đứng chống hông nhìn cô ta vật lộn với cánh cửa, lòng thấy hả hê lắm. Lúc này cô ta bỗng quay lại nhìn tôi, tôi cứ tưởng cô ta khôn ra rồi, ai ngờ đột nhiên cô ta rú lên kỳ quái, ngửa về phía sau, giữa mớ tóc thò ra hai cánh tay khô nhanh như chớp giật túm chặt ổ khóa xoay bắt đầu dùng sức. Cánh tay đó cực khỏe, ngay lập tức tôi nghe thấy có tiếng cặn biển bên trong vỡ vụn.

Tôi sợ tê cả da đầu, suýt nữa thì ngồi vật xuống đất. Cảnh tượng này khó tin đến cực điểm, chả trách lúc nãy không thấy cánh tay đó đâu, thì ra nó lẩn trong tóc cô gái. Rốt cuộc lúc nãy tôi nói chuyện với người hay ma vậy.

Bây giờ ổ khóa xoay đã lỏng, cánh tay kia xoay liền mấy vòng, đang định kéo cánh cửa thép ra thì chợt có một tiếng động lớn vang lên bên trong, nước xối ra ồ ạt đẩy bay cánh cửa ra ngoài, đập vào lưng cô gái khiến cô ta văng đi, lao trúng người tôi làm tôi ngã xuống. Tôi biết quả này lớn chuyện rồi, đang định đẩy cô ta ra bỏ chạy thì đã bị nước biển dội lên đầu, cả hai chúng tôi bị đánh bay xa năm sáu thước. Tôi gắng gượng ngẩng đầu lên, vừa hay trông thấy một gương mặt khổng lồ mọc đầy những vảy thò ra từ sau cánh cửa, đang nhìn mình chằm chằm.