Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 41: Khỉ Biển


Khuôn mặt khổng lồ dữ tợn đó gần như lớn gấp bốn năm lần đầu tôi, thân thể vẫn nấp sau cánh cửa sắt nên không rõ nó lớn cỡ nào. Dưới ánh sáng lờ mờ chiếu xuống từ boong tàu, tôi không có cách nào nhìn rõ ngũ quan trên mặt nó cũng không biết nó là ma hay là động vật gì nữa. Tôi chỉ thấy khuôn mặt đó trông phát rợn, quỷ dị khôn tả.

Tôi cứ thế ngẩn người ra nhìn nó, toàn thân tê dại, sợ đến nỗi sắp không thở nổi. Mẹ nó chứ, hai chân tôi bắt đầu bãi công, mềm oặt ra như sợi bún. Tôi chật vật bước lùi mấy bước, liền đó nhớ ra cô gái vẫn còn nằm dưới đất. Cô nàng tuy không phải hạng tốt đẹp gì nhưng tôi cũng không thể thấy chết không cứu được.

Tôi lật người cô ta lại, phát hiện hai cánh lay khô đã biến mất. Có điều tôi không hơi đâu quan tâm nhiều như thế nữa, nếu nước dâng lên tiếp thì đầu cô ta sẽ bị chìm nghỉm chết đuối mất. Tôi luồn tay dưới nách cô ta chầm chậm kéo về phía sau. Đầu kia của khoang thuyền chắc chắn thông đến cầu thang lên boong, chỉ cần kéo cô ta lên boong được thì sẽ không thiếu lựa chọn, nhảy xuống biển hoặc là cầu cứu.

Tôi vừa lê đôi chân run lẩy bẩy vừa lặp đi lặp lại trong đầu: “Bình tĩnh, bình tĩnh, càng là lúc gặp phải tình huống này thì càng phải bình tĩnh”. Nhích dần từng chút một về phía sau, mắt tôi từ đầu tới cuối không dám rời khỏi khuôn mặt kia.

Con quái vật cũng lặng lẽ nhìn tôi, nó đứng im không động đậy khiến xung quanh chỉ còn tiếng nước tuôn xối xả. Nếu nó làm ra động tác gì đó như quay đầu há miệng thì tôi còn thấy nhẹ nhõm hơn, thế nhưng hai mắt nó cứ nhìn tôi đăm đăm khiến tôi càng hãi. Tôi thầm nghĩ chuyện này quả nhiên bất thường, nhưng nếu bây giờ mày không động đậy thì cứ tiếp tục phát huy cho tao, đừng đợi đến đến lúc tao lên đến đầu cầu thang trên kia rồi mới nhảy bổ tới.

Nghĩ vậy, tôi quyết định mặc xác không nhìn nó nữa, cúi đầu tăng tốc đi đến chân cầu thang. Vừa nhìn tôi liền chết sững, cầu thang đã mục nát đến mức chỉ còn bộ khung, một mình tôi còn chưa biết có leo được hay không chứ chưa nói đến vác thêm cô nàng dở sống dở chết này. Tôi thấy cầu thang vẫn còn mấy thanh sắt vắt ngang qua, kéo tay cô gái thử trèo lên xem sao. Kết quả vừa giẫm chân đã gãy, sắt gỉ chẳng khác gì bùn.

Quả này gay go rồi, tôi ngoái đầu nhìn, may mà quái vật vẫn hết sức nhẫn nại, tiếp tục đứng ngây tại chỗ. Giờ tôi đang ở chỗ tối, giữa tôi và nó có một khoảng sáng (là nơi boong tàu bị thủng), vì thế tôi chỉ lờ mờ trông thấy hình dạng nó. Tôi thấy vững dạ hơn nhiều, cho cô gái tựa lưng vào tường rồi cắn răng nhảy lên, định trèo lên trước rồi tính tiếp.

Đáng thương cho hai cánh tay tôi, tuy dài nhưng sức lực chẳng có là bao, thất bại mất hai lần, không những chưa leo lên được mà còn bị vập mồm một cái, đau rớt nước mắt. Lòng tôi bực bội lắm, vắt óc nghĩ cả nửa ngày cũng không được cách nào, tôi quay đầu lại theo quán tính, định xem con quái vật có còn đó hay không, không quay còn đỡ vừa quay lại liền thấy một thứ bự chảng không biết từ khi nào đã lù lù xuất hiện sau lưng mình. Tôi sém chút thì chạm vào mặt với nó, sợ đến nỗi mất kiềm chế phải hét toáng lên.

Nếu anh đột nhiên ngoái đầu phát hiện ra có người lặng lẽ đứng sau lưng mình thì đã đáng sợ lắm rồi, đằng này còn thấy một bộ mặt hung tợn nữa, cảm giác sợ hãi đó không bút nào tả xiết. Tôi vừa hét vừa vô thức giật lùi áp sát vách khoang.

Lúc này tôi đã nhìn rõ thứ đó, trong đầu chợt lóe lên, nhớ lại một chuyện. Hồi nhỏ tôi từng nghe một người bạn ở ven biển kể rằng trong làng cậu ta có một hộ ngư dân từng bắt được một thứ rất kỳ quái, hình dạng giống người nhưng toàn thân lại mọc đầy vảy, mang về làng không có ai biết đó là gì. Về sau mọi người mời một cụ già cao tuổi đến, cụ già vừa nhìn đã sợ suýt ngất, hét lên: “Mau thả nó ra, đây là con khỉ biển, lát nữa những con khác tìm đến là chết đó.”

Ngư dân nọ nghe thấy nói thứ này quý giá thế liền động lòng, định giữ lại nuôi rồi đem lên phố bán. Ngoài mặt thì bảo với dân làng rằng đã thả nó ra, nhưng kỳ thực lại giấu nó trong nhà. Đến hôm sau, cả nhà đó bị mất tích, dân làng thấy không ổn nên đã đi tìm suốt hai ngày, cuối cùng mới thấy xác người vợ ở dưới vách đá ven bờ biển, bụng bị mở toang, nội tạng bị ăn sạch sẽ.

Cụ già thấy vậy liền bảo rằng đó lá do những con khỉ biển khác tìm đến báo thù, mời thầy phong thủy đến dựng một bàn thờ trên bờ biển, đặt rất nhiều đầu dê đầu lợn lên làm phép mấy ngày mới êm chuyện.

Cậu bạn của tôi còn vẽ lại hình thù con khỉ biển cho tôi xem, cậu ấy vốn vẽ rất giỏi, bức tranh sống động như thật. Câu chuyên này từng khiến cho tâm hồn non nớt của tôi bị ảnh hưởng ghê gớm, mất ăn mất ngủ mấy ngày liền. Ấn tượng với thứ này quá mạnh mẽ nên vừa nhìn tôi lập tức nhớ ra. Chỉ là không ngờ cái con khỉ biển đó lại to xác thế.

Ký ức vụt qua, con quái vật không hề làm động tác gì, chỉ thích thú nhìn cô gái đang tựa vào tường, miệng nó không ngờ đang nhỏ dãi. May mà cô nàng kia chưa tỉnh, chứ nếu không chỉ e sẽ sợ vãi tè luôn.

Tôi hơi bình tĩnh lại, thử ấn lên vách khoang sau lưng thì phát hiện vẫn là loại ván gỗ mục nát dễ vở. Lúc này, tôi đã có kế hoạch, chỉ cần tôi hơi dựa ra sau thì chắc chắn sẽ đục thủng một lỗ trên vách khoang, nếu con khỉ biển xông tới tôi vẫn còn chỗ rút. Có điều chỗ này đã ở cuối thuyền, bên trong chắc có rất nhiều máy móc thiết bị, không biết có thứ gì khả dĩ dùng tạm làm vũ khí được không nữa.

Đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì chợt nghe thấy boong thuyền cọt kẹt giống như có ai đó lên thuyền. Tôi đang thắc mắc thì thấy lão Trương hói từ lỗ thủng trên boong nhảy xuống. Lão ngốc đó vừa tiếp đất đã giương súng lên cảnh giác nhìn khung cửa sắt, sau đó quay lưng, bất chợt rú lên: “Ôi mẹ ơi!”

Con quái vật nghe thấy tiếng kêu liền ngoái đầu nhìn lão. Nó chợt rú lên một tiếng thê thảm vô cùng, cúi xuống bổ nhào qua. Lão Trương hói ứng biến cũng khá nhanh, lập tức bò rạp xuống nên tránh được đòn đầu, lão kéo chốt súng bóp cò, con quái vật phát ra tiếng kêu trầm đục, vai nó trúng đạn tóe máu, cơn đau khiến nó nhảy lên vách thuyền. Lão Trương hói lại nổ súng bắn bừa thêm mấy phát, đạn gần như găm hết ngay cạnh đầu tôi, tôi sợ quá rụt cổ lại.

Con khỉ biển vô cùng tinh ranh, thấy súng có vẻ lợi hại nên không dám nhào tới nữa, nó giả vờ vồ lên rồi bỗng dưng nhảy tót qua lão hói chuồn thẳng về phía sau khung cửa sắt.

Lão Trương hói lia súng theo nó, bắn thủng một hàng thẳng tắp trên vách thuyền, nước biển lập tức xối vào. Giờ thì nước dâng càng nhanh, sát tâm của lão rất nặng, bắn thêm hai phát vỡ tan hai trục của cánh cửa kia, sau đó đi lên đá bay cánh cửa. Tôi theo sau lưng lão, chỉ thấy dưới đáy thuyền có một lỗ thủng đang không ngừng xối nước vào, con quái vật đang gắng sức chui qua. Tôi nhìn cái lỗ liền biết đây chính là nguyên nhân gây đắm thuyền năm xưa, có điều nó đã bị rất nhiều cặn biển lấp kín chỉ còn lại một kẽ hở to bằng miệng bát. Con quái vật rất khỏe, lão Trương hói vừa giơ súng nó đã đâm đầu húc vỡ một lỗ đủ cho nó đi qua, sau đó chui tọt xuống.

Lão hói vẫn không cam lòng, tiếp tục bắn thêm mấy phát xuống nước. Lúc này toàn bộ thuyền đã phát ra những tiếng răng rắc như sắp vỡ, nước ngập đến đầu gối. Tôi biết chỗ này không thể ở lâu, cần lập tức rời đi. Lão hói chạy về lay cô nàng kia, gọi: “Ninh! Ninh!”. Thấy cô ta không có phản ứng gì, lão cõng cô ta lên, chân đạp lưng tôi nhảy thoăn thoắt lên trên. Cú đạp của lão khiến tôi gần như thổ huyết, lưng như gãy ra, lão kéo tôi lên boong.