Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 42: Đảo Hà Giải


Tôi vừa mới nhảy lên boong thì chiếc thuyền ma phát ra một tiếng rắc thê lương, giống như thể một bộ phận lớn nào đó đã bị biến hình. Tôi thấy hai phía trước sau của thuyền đã không ở cùng một độ cao nữa, lòng thầm kêu hỏng bét, vội vàng liếc xuống khoang, quả nhiên khung thuyền đã gãy.

Chỉ cần gãy khung là thân thuyền sẽ vỡ ngay, với chiếc thuyền này thì một vết nứt đã đủ trí mạng rồi, nước biển sẽ ùa vào như trút, chắc chưa đầy năm phút là thuyền chìm nghỉm.

Lão Trương hói tái mặt, nói: “Thuyền của chúng ta đến rồi, mau rời khỏi chỗ này rồi tính tiếp.”

Tôi ngoái nhìn, chiếc thuyền đánh cá chúng tôi ngồi đã đến rất gần nhưng vẫn chưa áp sát được. Thuyền trưởng vẫy tay gọi: “Các anh sao rồi?”

Lão hói cõng cô gái, vẫy tay với thuyền đánh cá, người trên thuyền hò reo rồi nổ máy tiến lại gần chúng tôi. Mấy ngư dân trên thuyền ai cũng hưng phấn reo lên, thực sự không hiểu nổi sao lúc nãy họ có thể sợ rúm người lại như thế được. Mấy ngư dân chất phác này quá đúng là khác hẳn tụi tôi.

Chiếc thuyền ma do bị rò nước nên tốc độ chậm lại lúc thuyền chúng tôi đến gần, có mấy người nhảy sang nhưng nhìn nét mặt vẫn còn sợ sệt lắm, họ lóng ngóng bế cô gái kia về thuyền rồi vội vã chuyển neo sang. Thuyền trưởng hô lên: “Lái thuyền, lái thuyền, chúng ta hãy mau rời khỏi chỗ quỷ quái này!”

Thuyền trưởng bảo chúng tôi đặt cô gái xuống, ra hiệu cho tôi đỡ lấy rồi ông ta vạch tóc cô gái lên.

Tôi đã có sự chuẩn bị về tâm lý rồi, vậy mà khi nhìn thấy thứ đó vẫn phải hít vào một hơi khí lạnh. Bên trong mớ tóc cô gái là hai cánh tay khô co quắp. Giờ nhìn kỹ mới thấy hài cánh tay đó không dài lắm, da dẻ đã hơi hóa thạch rồi, phần cuối có một cái bướu thịt. Ghê tởm nhất là trên bướu thịt còn mơ hồ mọc ra một gương mặt người nhỏ xíu, khuôn mặt không biết thông qua nguyên lý gì mà hút chặt lấy gáy cô ta.

Thuyền trưởng thấy thế, nét mặt liền trở nên nghiêm trọng. Ông đập cho thứ đó mấy nhát rồi móc trong túi áo ra thứ gì đó rắc lên khuôn mặt kia khiến nó rít lên, nhăn nhó. Sau đó ông ta rút dao ra, cẩn thận cắm vào chỗ giữa bướu thịt và da đầu, gảy bướu thịt lên rồi xé mạnh nó xuống.

Thứ đó rơi xuống đất quần quại lăn lộn khiến nhóm người đứng xem xung quanh sợ quá phải giật lùi mấy bước. Chẳng mấy chốc nó đã tan thành một bãi bầy nhầy, rỉ qua khe hở trên boong chảy xuống. Tôi chưa bao giờ trông thấy thứ này, liền hói: “Đây là....”

Thuyền trưởng nhúng dao xuống biển rửa sạch, khẽ nói: “Đây là ma mặt người, là oan hồn trên chiếc thuyền ma dùng lông bò rắc lên là được.”

Nhìn vẻ mặt thuyền trưởng, tôi biết ông ta đang rất hối hận vì ban đầu đã nhận vụ làm ăn này. Miệng ông cứ càu nhàu gì đó, kiểm tra xong xuôi tóc tai cô gái không thấy còn thứ gì khác nữa, ông ta vẫy tay gọi thủ hạ xuống khoang, chẳng mấy chốc thuyền khởi động.

Lúc này mặt biển đã yên ả lại, mây đen trên trời tuy vẫn còn nhưng đã tách rời thành từng mảnh nhỏ, ánh nắng chiếu qua kẽ mây khiến bầu trời trông ma mị vô cùng. Mẹ nó chứ, xem ra cuối cùng chúng tôi đã chống chọi qua cơn bão đó.

Sau khi thu xếp cho cô gái xong xuôi, thuyền trưởng trèo lên nóc thuyền. Tôi biết ông ta muốn lên đó quan sát mặt biển xung quanh, loài khỉ biến này thù dai lắm, không biết có đi theo chúng tôi tìm cơ hội báo thù không nữa. Có điều nước biển Tề Ânrất trong, nếu có thứ gì bám theo chắc chắn sẽ phát hiện ra ngay, vì thế tôi cũng không quá lo lắng.

Đám người tiếp tục bận rộn chạy ngược chạy xuôi, chẳng ai hơi đâu để ý đến tôi. Lúc nãy do quá hao tốn thể lực nên giờ yên tâm rồi mới thấy cả người mơ màng chực ngủ. Tôi kiếm một chỗ khá êm ái để tựa lưng xuống đánh một giấc, lúc tỉnh dậy thì thấy mặt trời đã ngả về tây, thuyền chúng tôi đang tiến lại gần một hòn đảo. Tôi nhìn thấy bãi cát trắng xinh đẹp, có điều cát này khá thô, giẫm chân lên hẳn sẽ không thoải mái. Trước mặt chúng tôi là một bến tàu, xem ra sắp cập bờ rồi.

Tôi vẫn luôn cho rằng mình sẽ đến thẳng nơi thám hiểm, ai ngờ vẫn còn cơ hội được lên bờ, liền tiện miệng hỏi: “Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”

Bên cạnh có người đáp: “Chúng ta lên đảo Hà Giải đón mấy người.”

Tôi ngoái đầu thấy cô gái kia đang ngồi bên cạnh mình, sắc mặt đã hồi phục, có vẻ như cũng vừa tỉnh dậy. Tôi vốn không có mấy sức để kháng trước phái nữ, nhìn bộ dạng ốm yếu của cô ta cũng thấy hay ho, cười hỏi: “Đón ai?”

Cô ta chỉ lên bến tàu phía xa, loáng thoáng trông thấy có một đám người đeo ba lô du lịch, nói: “Chính là bọn họ, mấy người thợ lặn, còn có một cố vấn giống như anh nữa, tôi nghĩ chắc chắn anh quen.”

Tôi căng mắt ra nhìn, cũng cảm thấy trong đó một tên mập dáng người trông quen lắm nhưng không nhớ ra nổi. Lúc này thuyền trưởng đã đứng trên mũi thuyền gọi: “Ê... Chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng tôi ở đây.”

Tên mập quay đầu lại mắng: “Ê cái đầu ông ấy, bắt ông mập đứng đây hóng gió Tây Bắc nửa tiếng đồng hồ. Mẹ kiếp, các người có khái niệm về thời gian không đấy?”