Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 43: Tên Mập


Trong lòng tôi tuy có hơi kinh ngạc nhưng đã đoán ra khả năng này rồi. Trong số những người đi ra từ Lỗ vương cung, Khuê béo đã chết, chú Ba mất tích, Phan Tứ hôn mê, Bình Kín Miệng thì không rõ sống chết, chỉ còn lại tôi và tên mập. Tổ chức này chắc chắn đã chuẩn bị mọi bề, tôi đoán người họ tìm đến đầu tiên có lẽ là tên mập, tôi chỉ là phương án thay thế bổ sung.

Thuyền cập bến nhưng không hề giảm tốc, tên mập đó mới mấy hôm không gặp mà đã béo hẳn lên, có điều thân thủ y vẫn được lắm. Cả đám người tung mình nhảy lên thuyền, bước lên mấy bước mới đứng vững. Thấy tôi, y phấn khởi cười: “Đồng chí nhỏ, đồng chí cũng ở đây à, xem ra cô Ninh của chúng ta cũng có uy tín ghê.”

Cô gái gượng cười với y, xem ra bọn họ rất quen nhau. Nhận xét của tôi về tên mập này xưa nay vẫn luôn là nửa khen nửa dập. Y xuất hiện khiến tôi không biết nên vui hay buồn nữa, có điều nhớ lại hành động của y ở Lỗ vương mấy lần suýt nữa hại chết mình thì tôi không khỏi đau đầu.

Y ném hành lý lên boong, ngồi xuống đối diện chúng tôi, vặn mình nói: “Lùa tôi suốt dọc đường đến đây, mẹ nó chứ, các người giục gì mà vội thế. Đúng rồi, đã tìm thấy chỗ đó chưa?”

Cô gái tên A Ninh lắc đầu: “Chỉ còn lại một chỗ cuối cùng, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc là chỗ đó.”

Tên mập nói: “Tôi đã bảo cô rồi đấy nhé, ông mập đây chẳng biết cóc khô gì về tầm long điểm huyệt với chả dò huyệt định vị đâu. Các người tìm ra chỗ rồi thì thông báo với tôi sau, nếu không tìm thấy thì đừng có trách tôi, tiền tôi vẫn thu đó. Luật giang hồ rồi, đám người các cô nhập gia phải tùy tục.”

A Ninh ngán ngẩm thở dài: “Tôi biết anh không rành, đã sắp xếp xong rồi, chuyện định vị cụ thể sẽ do Ngô tiên sinh phụ trách.”

Tâm trạng tôi vốn đang thoải mái, nghe thấy câu này thì ngớ người ra. Tôi phụ trách? Tôi lấy cái gì ra phụ trách mới được chứ? Tôi còn chưa hạ thuổng bao giờ, vội nói: “Tôi phụ trách sao? Không phải các người đã biết vị trí cái đấu biển đó rồi à?”

Cô ta đáp: “Chỉ có thể tính ra vị trí đại khái, nếu tìm thấy hang trộm là tốt nhất, không tìm được thì việc định vị thực tế và phán đoán hình dạng địa cung phải trông cậy vào anh thôi. Trong tay chúng tôi chỉ có một ít tài liệu sách vở, không thể thay thế cho kinh nghiệm của dân khoét đất được. Chú Ba anh tinh ranh lắm, mớ tài liệu đó không chịu để lại cho chúng tôi mảnh nào.”

Mồ hôi lạnh đã túa ra ướt đẫm lưng tôi, xem ra đêm nay tôi khỏi ngủ nghê gì nữa. Phải cố mà nhớ lại những thứ năm xưa ông nội dạy nếu không một khi đến đó sẽ lập tức lòi đuôi chuột ra ngay.

Hạ thuổng đối với tôi mà nói thì không thành vấn đề, ở dưới biển nếu có gì gượng gạo hay sai sót đều có thể đổ tại nước biển. Rốt cuộc tôi chỉ là dân khoét đất chứ có phải dân phu biển đâu, khoản này chắc không thể tính vào phạm vi nghiệp vụ của tôi được. Nhưng nếu bảo tôi quy hoạch địa cung thì độ khó quá cao, may mà tuy tôi chưa làm thật lần nào nhưng cũng có tí kinh nghiệm trên lý thuyết.

Tôi nghĩ một lát, tâm trạng căng thẳng khi nãy đã bình tĩnh lại nhiều, thầm nhủ tùy cơ ứng biến, đến lúc đó nếu thực sự không xong thì cứ bịa ra mấy câu bảo cái địa cung này có điều cổ quái là xong.

Tên mập nhìn tôi, nói: “Vậy thì tốt, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Có điều chẳng mấy khi được dịp đến Tề, tối nay chúng ta phải liên hoan một bữa dưỡng sức, đổ đấu lao lực lăm chứ chẳng đùa”, nói rồi y chạy đi tìm thuyền trưởng nịnh bợ hỏi han xem trên thuyền có hải sản tươi sống gì không.

A Ninh dường như không mấy hứng thú với chuyện ăn uống, cô ta ngồi tựa một bên chẳng nói chẳng rằng. Tôi thì đói lắm rồi, nghe thấy hải sản là nước miếng đã túa ra đầy miệng, cũng lật đật chạy ra xem.

Tề Ân có rất nhiều cá thu, cá lao và cá mú, có người nói biển Tề Ân một nửa là nước, nửa kia là cá, vì thế thuyền ra khơi lúc nào cũng đầy khoang. Vào mùa du lịch, câu cá ở Tề Ân cũng là một trò tiêu khiển khá thú vị. Tên mập vừa đe vừa nẹt, thuyền trưởng miễn cưỡng lắm mới lấy trong thùng cá ra một con cá thu to đưa cho một anh thủy thủ nói: “Lấy cái chảo lòng sâu ra đây.”

Tên mập không biết chuyện vừa mới xảy ra khi nãy, thấy ông thuyền trưởng mặt mày ủ dột thì khó chịu lắm, mắng: “Con mẹ nó, bố mày trả tiền đàng hoàng, có phải ăn cướp của ông đâu.”

Có điều khó chịu là thế, lúc mang nồi cá lên mùi thơm khỏi nói, tức thì tất cả mọi ham muốn của tôi đã biến thành thèm ăn, trước kia ở trong thành phố chưa bao giờ tôi thèm ăn đến thế. Tên mập thèm đến mức thô lố mắt nhìn, nồi còn chưa kê vững đã thò đũa gắp một miếng da cá lên ăn, nóng quá khiến y chảy cả nước mắt.

Nồi thức ăn có sức mạnh vô cùng lớn, không biết là do ai cũng đói hay là gì nữa mà cả đám người mới đến ai cũng vây lại, ngay cả lão Trương hói đang ngủ dưới khoang cũng chạy lên thò đầu ngửi, nói: “Tề Ânsướng thật, tùy tiện nấu con cá cũng ngon hơn tất mấy món ăn ở chỗ chúng ta.”

Tên mập đẩy lão ra, mắng: “Nịnh thì cứ việc nịnh, mẹ nó, ông đừng có phun nước miếng qua đây, gớm chết đi được.”

Lão hói chưa gặp tên mập bao giờ, vội chạy đến bắt tay y: “Ô, mặt lạ hoắc à, xưng hô kiểu gì đây?”

Tên mập là người thẳng tính, liếc nhìn lão một cái rồi quay sang hỏi A Ninh: “Lão hói này là ai?”

Trương hói nghe thế thì sa sầm mặt, gân cổ nói: “Xin hãy gọi tôi là ngài Trương, hoặc là giáo sư Trương có được không?”

Tên mập mặc xác lão, A Ninh thấy không khí hơi căng thẳng vội đỡ lời: “Quên mất không giới thiệu với mọi người, vị này là giáo sư Trương, cũng là một trong những cố vấn của chúng ta trong chuyến đi này.”

Tên mập nghe thấy bảo là giáo sư thật thì cũng không dám hỗn nữa, vội bắt tay Trương hói, nói: “Ôi, thành thật xin lỗi, tôi không nhìn ra ông cũng là người trí thức. Tính tôi thẳng ruột ngựa, họ Vương, là một kẻ thô lỗ nên ông đừng để bụng.”

Lão Trương hói lúc ấy mới miễn cưỡng cười, đáp: “Người trí thức với người thô lỗ đều là người cả, trí thức thì cũng từ thô lỗ mà ra, phân công khác nhau, phân công khác nhau thôi mà.”

Tên mập không hiểu lão đang nói cái gì, chỉ biết cười bồi. Lão hói không biết tốt xấu, lại hỏi tiếp: “Không biết anh Vương công tác ở lĩnh vực gì?”

Tên mập ngẩn người, cứ cảm thấy quái quái thế nào ấy, có điều y cũng không tiện tỏ ra quá thô lỗ trước mặt người trí thức, đành nói: “À, theo cách thường gọi thì thực ra tôi là một người hoạt động ngầm.”

Trương hói nghe thế không khỏi kính trọng: “Thì ra là chiến sỹ công an, thất kính thất kính.”

Tôi nghe mà cứ phải cố nhịn không bật cười thành tiếng, bà nó chứ, lão hói kia cũng lắm lời quá đi. Tên mập thấy tôi cười thì trừng mắt lườm tôi một cái, bảo lão hói: “Thôi không nói chuyện nữa, nào, nếm thử mấy miếng đã.”, nói rồi y giục mọi người đụng đũa.

Tôi mặc kệ đám đó, gắp một miếng lên ăn, mùi vị, con bà nó, sao mà tuyệt thế, miếng thứ nhất còn chưa nuốt xuống tôi đã lăm lăm gắp miếng thứ hai rồi.

Tên mập ăn mấy miếng, vừa ăn vừa kêu đã đời, gọi thêm rượu uống. A Ninh nói: “Ra khơi đánh cá làm gì có ai mang theo rượu.” Tên mập không tin, chạy vào trong khoang lục lọi một hồi, cuối cùng vừa cười vừa xách ra một vò rượu. Thuyền trưởng trông thấy mặt tái xanh, bảo đó là rượu dâng cho Long vương uống, nói rồi xông lên toan cướp lại.

Tên mập nổi đóa: “Sao ông lằng nhằng thế, bình rượu dỏm của ông nếu đem cho Long Vương uống chắc chắn sẽ thu thuyền các ông luôn.” Y móc trong ba lô của mình ra một bình Nhị Oa Đầu dúi vào tay thuyền trưởng: “Cầm lấy, đổi khẩu vị cho Long Vương nhà ông! Cái này gọi là giao lưu văn hóa rượu các vùng miền, nhìn thấy chưa, Nhị Oa Đầu sao đỏ, đồ ngon đấy, con bà nhà ông đừng có không biết điều.”

Ông thuyền trưởng đứng ngẩn tò te không biết phải xử trí ra sao. Tên mập coi như ông ta đã đồng ý, y mở nút bình rót cho chúng tôi. Rượu này đích thực không tồi, là thứ rượu nổi tiếng của vùng quê Lê Miêu. Cả đám ăn uống đã đời cho đến tận khi trăng chiếu trên đỉnh đầu mới chịu giải tán.

Tên mập uống nốt ngụm rượu cuối cùng, vừa nấc cụt vừa vỗ đùi ngồi dậy, nói: “Các vị, chúng ta ăn no rồi thì cũng nên bàn chút chính sự cái nhỉ.”