Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 44: Họp


Thấy tên mập thay đổi thái độ tôi cũng bất giác tập trung tinh thần. Tên mập này tuy hơi bất thường nhưng nhìn biểu hiện của y trong mộ cổ thì cũng có thể dựa dẫm được, ít nhất thì về phương diện kinh nghiệm y hơn tôi không biết bao nhiêu lần. Tôi chưa từng một mình đổ đấu, cũng không biết trước khi xuống đấu còn phải họp hành bàn bạc, nên tạm thời cứ ngoan ngoãn làm học trò nghe y nói.

Tên mập ăn rất nhiều nên bụng căng tròn, y vỗ bụng nói: “Cái đấu biển này tôi chưa từng đổ bao giờ, trước khi hành động nhất định phải sắp xếp trước kẻo lúc xuống lại lóng ngóng chân tay. Bên trong chắc chắn là không được bằng đấu cạn, tôi cũng phải xem trước trang bị các người chuẩn bị cho tôi đã”.

A Ninh nói: “Anh Vương, lần này anh nắm chắc mấy phần, hay là chúng ta cứ bày kế hoạch trước đã cho chắc ăn một chút”.

Tên mập lắc đầu: “Khó nói lắm, theo như kinh nghiệm của tôi, cái đấu biển này thứ nhất là định vị rất khó khăn, thứ hai là hang trộm khó đào, ba là tình hình bên trong còn chưa rõ. Trong đó có thể tạm thời bỏ qua điều thứ nhất và thứ hai, chủ yếu là điều thứ ba, bên trong đấu biển không biết có bánh tông hay không, nếu có thì phiền lắm. Nếu không có thì nó chẳng khác gì một cái đấu cạn ở dưới biển thôi, có thể dễ dàng xử lý”.

Nhắc đến bánh tông, tôi chợt nhớ đến câu chuyện chú Ba kể cho mình. Chú đã gặp quái vật bên trong mộ đạo, càng nghĩ tôi càng thấy có khả năng là con khỉ biển hôm nay gặp trên thuyền ma, lòng không khỏi e dè: “Có bánh tông hay không tôi không rõ, nhưng có thể sẽ có thứ phiền toái hơn nữa đấy”. Nói rồi tôi tả lại thứ trông thấy trên thuyền ma cho mọi người nghe, những người khác đã được nghe lão hói thêm mắm dặm muối kể trước rồi, có điều chắc trọng tâm câu chuyện của lão nằm ở đoạn lão đã cứu tôi và A Ninh ra sao. Lời kể của tôi chân thực hơn hẳn, đợi tôi nói xong, tên mập chau mày hỏi: “Mẹ nó, thực sự có thứ đó à?”.

Tôi gật đầu đáp: “Rất nhiều vùng có truyền thuyết về thứ này, chắc không sai đâu”.

A Ninh gật đầu nói: “Hồi nhỏ tôi cũng từng nghe kể, tôi còn tưởng là người lớn dọa để tôi khỏi ra bờ sông đùa nghịch thôi chứ?”.

Lúc này ông thuyền trưởng nói chen vào: “Không đúng không đúng, các vị không hiểu đâu, thuyền đánh cá ở đây cái nào cũng đã từng gặp thứ đó. Tôi nói cho các vị biết nhé, thứ này không phải là khỉ biển, mà là quỷ dạ xoa! Chúng đều là thân thích của Long Vương, giờ các vị đắc tội với nó, chắc chắn nó sẽ quay lại báo thù. Tôi khuyên các vị hãy mau chóng quay về đất liền mua một cái thủ lợn, mời đạo sĩ làm phép thì may ra nó đại lượng bỏ quá cho chúng ta”.

Lão hói nghe thế liền cười: “Tôi nói này bác thuyền trưởng, tôi đã nổ súng bắn thủng vai thân thích của Long Vương rồi, thế thì tôi khác gì Tôn Ngộ Không đây?”.

Ông thuyền trưởng giận xanh mặt, nói: “Cái đồ béo ú nhà ông giống Tôn Ngộ Không ở chỗ nào, ông là Trư Bát Giới thì có!”.

Chúng tôi nghe mà sướng cả lỗ tai. Lão hói sờ sờ mỡ trên mặt, đại khái là cũng thấy mình hơi giống nên chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tên mập cười một lúc rồi bảo: “Nếu như đáy biển có thứ này thì chúng ta phải có vũ khí mới được, vạn nhất bên trong đấu biển lại là sào huyệt của chúng thì cả đám khác nào đâm đầu vào chỗ chết? Cô Ninh này, cô có chuẩn bị xiên cá hay đại loại thế không?”.

A Ninh nói: “Chúng tôi đã cân nhắc đến tình huống này nên có chuẩn bị một ít súng lặn, nhưng thể tích loại súng này rất lớn, mà mỗi lần chỉ bắn được một phát, nếu gặp tình hình khẩn cấp chỉ e tác dụng không lớn lắm”.

Tôi biết loại súng này, nó kích hoạt bằng khí dạng nén, cự ly hữu hiệu chắc được gần bốn mét. May mà còn có thể sử dụng như một ngọn giáo. Có điều loại súng này đích thực quá dài, nếu ở trong mộ đạo chật hẹp thì có khả năng không thi triển được.

Tên mập mặc kệ mấy điều đó, y hô lên: “Đừng quan tâm có hữu ích hay không, súng ống càng nhiều càng tốt, mang được bao nhiêu cứ mang hết. Ngày mai xuống dưới tôi sẽ đi đầu, đồng chí Tiểu Ngô theo sau tôi, cô với lão hói kia đi sau rốt. Nếu tôi thấy có điều không ổn thì sẽ xua tay, mọi người dừng lại ngay lập tức. Nếu tôi vung nắm đấm thì các vị đừng quản ba bảy hai mốt gì, bỏ chạy hết cho tôi”.

Chúng tôi thấy sự sắp xếp này khá hợp lý nên đều gật đầu, tiếp tục thảo luận mấy chuyện nữa. Tôi nhớ lại những trải nghiệm của mình và chú Ba, vạch ra một danh sách để mọi người chuẩn bị ngay trong đêm, gồm có đèn thám hiểm, dao găm, mồi lửa, túi kín chống nước, dây thừng ni - lông, móc leo núi, cả đồ ăn, đồ cấp cứu, mặt nạ phòng độc, hộp vạn năng. Bọn họ chuẩn bị khá đầy đủ, không ngờ cả móng lừa đen cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Dặn dò xong xuôi thì trời cũng sáng, tên mập nói chúng tôi không thể bàn tiếp nữa, nếu bàn tiếp thì khỏi xuống nước luôn, phải nghỉ ngơi đã, thế là mấy người tự kiếm chỗ nằm xuống. Món rượu khá nặng, lại hứng gió biển nên tôi thấy đầu nặng trịch, chẳng mấy chốc đã thiếp đi, tận đến chiều mới tỉnh.

Mấy người kia dậy sớm hơn tôi, đều đang sửa soạn đồ. Tôi lấy nước biển rửa mặt cho tỉnh táo, lúc này mấy anh thợ lặn đã ngoi lên, một người tháo ống thở ra nói: “Tìm thấy rồi, chắc chắn là ở chỗ này, còn tìm thấy cả hang trộm”.

A Ninh nghe thế vội hỏi: “Đã vào trong xem chưa?”.

Người đó lắc đầu nói: “Có vào, nhưng hang trộm đó rất dài, tôi lặn vào trong một quãng vẫn chưa thấy đáy nên không dám vào tiếp, vội ra luôn”.

A Ninh gật đầu, lại hỏi thêm người thợ lặn mấy câu rồi quay sang bảo chúng tôi: “Được rồi, chúng ta chuẩn bị một lát, họ dọn xong cửa hang sẽ gọi. Cửa hang đó có dấu vết bị sập, họ phải dùng khung cố định đã”.

Chúng tôi mặc đồ lặn lên người, bộ của tôi và những người khác đều vừa vặn, duy chỉ có tên mập chui không lọt, bụng lòi cả ra ngoài. Tuy không được mỹ quan cho lắm nhưng tốt xấu gì cũng đã mặc lên. Kiểm tra xong trang bị, mang hết những thứ cần thiết theo, chúng tôi lần lượt nhảy xuống biển.