Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 45: Tóc


Hang trộm cách thuyền không quá xa, tôi trông thấy đáy biển bị cho nổ thành một cái hố lớn, hang trộm ở ngay đáy hố. Thầm nhủ quả nhiên là thủ đoạn của chú Ba, chúng tôi tìm kiếm một lát xung quanh hang trộm nhưng không hề thấy có dấu vết bị sập nào. Xem ra kỹ thuật của chú Ba vẫn còn chưa thụt lùi.

Tôi còn trông thấy mấy mỏ neo bằng đá rất giống với mô tả của chú Ba, nhưng không dám chắc chúng có phải là thứ chú nhắc đến hay không.

Dấu vết chú Ba xác định kết cấu địa cung vẫn còn, tôi và lão hói cố gắng ghi nhớ. Nhìn vị trí hang trộm thì có lẽ nó được đào thông xuống gian buồng bên, chắc gạch chỗ đó xây khá mỏng.

Chúng tôi tìm khoảng năm phút thì có vẻ không cần phải tìm thêm nữa, tên mập xua tay với tôi, ý bảo bây giờ có vào hay không. A Ninh nhìn đồng hồ lặn, gật đầu với y.

Trang bị của chúng tôi bây giờ hơn hẳn hai mươi năm trước, đều là trang bị nhẹ. Sau khi đứng ngoài cửa hang kiểm kê trang bị lần cuối và thống nhất ám hiệu, xác nhận mọi thứ đều ổn thỏa thì tên mập mới định thần, tiến vào như một con mèo. Mấy người chúng tôi bật đèn thám hiểm đi theo, lặn một mạch vào năm, sáu mét.

Cái hang này rất bất quy tắc, lúc rộng lúc hẹp. Tôi vừa bơi vừa quan sát vách hang, càng nhìn càng lấy làm lạ, sao tôi cứ thấy hang này không giống hang nhân tạo chút nào. Nếu là hang do chú Ba đào thì chắc chắn chú sẽ xúc từng thuổng một cực kỳ gọn ghẽ, thế mà dấu vết trên hang này cứ lộn xộn mấp mô, chỗ lồi chỗ lõm như một cái hang do động vật đào ra vậy.

Cả đám chật vật bơi được hơn hai mươi mét, lúc này ánh sáng ngoài cửa hang đã không chiếu vào được nữa. Hang trộm chợt đổi hướng, không ngờ lại đâm thẳng xuống dưới. Tôi không khỏi lấy làm lạ, chưa đào tới mộ thì việc gì phải đổi hướng?

Khổ một nỗi dưới nước không thể mở miệng ra nói chuyện, tôi cũng chẳng có cách nào biểu đạt nghi vấn của mình. Chúng tôi dừng lại bên lối rẽ đâm xuống này nghỉ ngơi một lát. Tên mập ra hiệu bảo chúng tôi cẩn thận, rồi một mình y bơi xuống trước. Tôi thấy ánh đèn của y chìm xuống thấp dần cho đến tận khi chỉ còn một chấm nhỏ, không khỏi chặc lưỡi trước độ sâu của cái hang.

Lúc bấy giờ tên mập vẫy đèn thám hiểm ở phía dưới ý nói ở đó an toàn. Chúng tôi từng người một lập tức lặn xuống. Nhìn đồng hồ lặn, tôi thấy đã ở độ sâu mười mấy mét. Tôi chưa bao giờ lặn sâu thế này, không biết thể lực của mình có trụ được không.

Bên dưới đã được khoét rỗng một không gian rất lớn, chúng tôi lập tức trông thấy tường mộ. Mặt tường bị thủng một lỗ lớn, tôi vừa thấy đã càng thêm nghi hoặc. Cái lỗ bị đập bừa bãi bất quy tắc đến mức này, không giống như dân đổ đấu gỡ từng viên gạch ra, có mấy viên gạch còn bị đập vỡ nữa. Tên mập nhìn tôi, tôi nhìn lại y, hai người cùng thổi một chùm bong bóng. Y chỉ mấy viên gạch rồi làm bộ dạng giống khỉ, tôi hiểu ý y muốn nói: “Cái hang này rất có thể do khỉ biển đào ra, không phải hang trộm”.

Tôi gật đầu đồng tình, chỉ vào khẩu súng hơi trên lưng y. Y gỡ xuống mở chốt an toàn rồi bơi vào trong lỗ.

Đây là lần thứ hai tôi đi vào mộ cổ, tuy có chút hưng phấn nhưng cứ nhớ đến những trải nghiệm lần trước thì vẫn thấy khắp người nhộn nhạo. Nhất là ở dưới nước sức cản rất lớn khiến chân tay lóng ngóng, nếu gặp nguy hiểm thì chỉ e không thể nào bỏ chạy nhanh như trên cạn được.

Mộ đạo lớn hơn tôi tưởng nhiều. Tôi vặn lớn đèn thám hiểm, mở cả đèn pin chống nước trên tay ra rồi bám sát phía sau tên mập. Mấy ngọn đèn của chúng tôi rất sáng, chiếu rọi ra tít phía xa khiến cả mộ đạo sáng bừng lên. Tôi trông thấy trên bức tường mộ đạo quả nhiên có những tấm phù điêu hình mặt người như chú Ba từng kể, không những thế, trên trán những phù điêu mặt người này còn khắc một loại động vật kỳ lạ, tay nghề khắc cực tinh xảo. Tôi vừa bơi vừa quan sát, càng nhìn càng thấy ly kỳ. Những động vật này phần lớn là thú giữ mộ, nhưng chúng đều không có mắt nên trông rất quỷ dị.

Lúc này tôi bỗng trông thấy trên trán một hình mặt người có khắc thứ gì đó rất giống ba con Xà Mi Đồng Ngư, lòng tôi thót lại, vội kéo tên mập bảo y dừng bước sau đó đi nghiên cứu tấm phù điêu ấy.

Tên mập đang vội đi tiếp nên rất khó chịu, cũng không biết tôi đã phát hiện ra thứ gì, chỉ quay lại liếc nhìn qua, không nhận ra nên y sốt ruột cứ vẫy tay liên tục. Tôi để y đợi, bò rạp sang xem kỹ thì chỉ thấy phía trên là hình ba con Xà Mi Đồng Ngư nối đầu nối đuôi nhau thành một vòng tròn, tạo hình mỗi con đều không giống nhau. Tôi có thể nhận ra hai con trong số đó đang ở trong túi mình, còn một con ba mắt thì tôi chưa từng thấy, không biết hình này ám chỉ điều gì. Gương mặt bên dưới ba con cá cũng không giống những khuôn mặt khác, đó là một khuôn mặt với những đặc trưng nữ tính rõ ràng, nhưng vì kèm theo quá nhiều thứ nên trông hơi phá tướng, không được ưa nhìn cho lắm.

Tôi còn muốn nghiên cứu kỹ hơn nhưng lúc này A Ninh phía sau cũng giục tôi. Không có cách nào, tôi đành tiếp tục bơi về phía trước. May mà cứ cách một đoạn bức phù điêu kia lại xuất hiện nên tôi còn được quan sát thêm mấy lần, nhìn đi nhìn lại mà không phát hiện được gì hơn, tôi chỉ lờ mờ nhận thấy có chỗ nào đó không hợp lý.

Cứ như thế, đến khi bắt gặp bức phù điêu lần thứ năm tôi mới phát hiện ra vấn đề ở đâu. Tôi nhớ mặt người ở phiến đá đầu tiên nhắm mắt, phiến đá thứ hai hình như hơi hé mở, đến phiến thứ ba, thứ tư thì mắt mở càng lớn, giờ đến phiến thứ năm thì gần như đã mở hẳn mắt ra.

Tôi bắt đầu thấy hơi bất ổn, vội kéo tên mập lại không cho y đi tiếp nữa, sau đó rút bảng vẽ dưới nước ra viết lên trên: “Mặt người trên tường mộ, mắt đang mở dần, tôi e có vấn đề!”, viết xong tôi liền chỉ lên tường.

Tên mập sờ khuôn mặt đó, lắc đầu viết: “Tôi không để ý. Chỉ là mấy tấm phù điêu bằng đá thôi mà, bên trong chắc chắn là đá tảng liền, cậu nghĩ nhiều quá đấy”.

Tôi kiên quyết lắc đầu, bảo y cầm súng, thấy vẻ mặt tôi nghiêm trọng quá nên y đành phải làm theo. Chẳng bao lâu sau tôi liền trông thấy bức phù điêu tương tự xuất hiện trước mặt. Tên mập bị tôi đe phát sợ nên dừng lại chiếu đèn qua, mắt của gương mặt đá đã mở hoàn toàn, cả gương mặt quay về phía trước, mắt nhìn thẳng trông hơi đờ đẫn. Tên mập soi đi soi lại cũng không thấy có biến hóa gì, y đành liều bước đến sờ một cái rồi ra hiệu bảo tôi rằng không sao hết.

Tôi bơi đến xem, quả nhiên vẫn là một khối đá liền không có gì đặc biệt, dùng tay chọc vào hai mắt nó cũng không có phản ứng gì, không khỏi lắc đầu tự giễu. Xem ra đây chỉ là một màn mở đầu hoành tráng mà người thiết kế dựng chơi, chuyên dùng để dọa những tay trộm mộ có thể mò vào chứ không có ngụ ý đặc thù nào cả. Không ngờ tôi lại thần hồn nát thần tính, thật mất mặt quá. Tên mập vỗ vai ý nói tôi đừng nghĩ ngợi nhiều, mau chóng lên đường.

Chúng tôi lại tiếp tục bơi về phía trước, tôi nhớ chú Ba từng bảo chú đã đụng phải một cơ quan nên mới bị hút vào trong, thế nhưng những bức tường mộ này đều giống hệt nhau, làm thế nào mới tìm được chỗ chú va vào năm xưa đây?

Đầu óc tôi cấp tốc suy tính, cứ bơi tiếp thế này không phải một cách hay, không biết mộ đạo này sẽ dẫn đến nơi nào, chưa biết chừng lại là một vòng luẩn quẩn, chẳng may bị lạc bên trong thì chết. Tôi thầm tính, chú Ba có thể nhìn một mạch ra chỗ người cuối cùng thì chắc là một hành lang thẳng khá dài, vừa nãy chúng tôi có rẽ mấy chỗ, hành lang như vậy chỉ có hai nơi. Nói như thế thì chắc hẳn không khó tìm lắm, chẳng qua sẽ hơi mất thời gian.

Lúc này tên mập phía trước bỗng dừng lại, tôi phanh không kịp nên đâm sầm vào mông y, cứ tưởng phía trước có chuyện gì, vội vàng tập trung tinh thần ngó lên. Thì ra đã đi đến hết mộ đạo, trước mặt bị một khối đá lớn chặn đường.

Khối đá nhẵn nhụi, bề mặt không có chữ cũng chẳng có phù điêu. Tôi sờ mãi cũng không thấy cơ quan gì, không khỏi gãi đầu. A Ninh viết: “Sao lại là ngõ cụt?”.

Tôi viết trả lời: “Có cơ quan bằng đá ở quanh đây, chúng ta tìm thử xem có chỗ tường nào lỏng lẻo hay không?”.

Bọn họ đều gật đầu, tên mập bắt đầu gõ tứ tung, kiểm tra kỹ từng tấm phù điêu mặt người kia. Tôi thầm nhớ lại những manh mối có nhắc tới trong cuốn sổ tay, đến cả từng kẽ hở bên cạnh cũng đem dao găm ra rạch. Vậy mà không hề có tiến triển gì, tấm đá vẫn chắn ngang ở đó chẳng hề suy chuyển.

Tôi hơi ức chế, quay đầu nhìn xem tên mập gõ thế nào rồi, thấy không ngờ y lại đang ngẩn ngơ ở đó. Tôi vỗ y, hỏi: “Có phát hiện gì không?”.

Y nhìn tôi với vẻ mặt kỳ cục, viết: “Khỉ biển có tóc không?”.

Tôi không biết y hỏi thế là có ý gì, bất giác bật cười. Tôi thực sự không để ý khỉ biển có tóc hay không, trong trí nhớ của tôi gần như cả cái đầu nó đều trụi lủi, mọc toàn những vảy.

Tôi nói sự thực cho y, hỏi y định nói gì thì y chỉ lên kẽ tường. Tôi thuận theo tay y chỉ thì ngay lập tức nhìn thấy có một lọn tóc đen lơ lửng giữa khe hở của phiến đá và mộ đạo.

Tôi ngẩn ra vì kinh ngạc, không thể thế được, lẽ nào bên kia tấm đá có người?

Tên mập lớn gan định thò tay ra kéo, ai ngờ lọn tóc bỗng rụt hẳn vào trong khe. Tên mập liếc nhìn tôi, viết: “Sau tấm đá có điều quỷ quái”.