Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 46: Rất Nhiều Tóc


Phát hiện có một lọn tóc trong mộ cổ dưới đáy biển, hơn nữa lại còn động đậy, nếu là người thường chắc sẽ nghĩ ngay đến ma. May mà ở giữa còn cách một tấm đá, cho dù có ma thật nó cũng không xông qua được.

Không túm được lọn tóc khiến tên mập có vẻ rất không cam lòng, y cầm đèn rọi vào trong khe hở định xem phía sau rốt cuộc có gì. Tôi không lớn gan như y, trong phim kinh dị còn thiếu những chuyện liên quan đến tóc hay sao? Tôi vội lùi xa tấm đá xem tên mập sẽ có phản ứng gì.

Y lại gần quan sát một chặp như thể thực sự đã phát hiện ra điều gì đó, ban đầu thì chăm chú nhìn một cách đầy nghi hoặc, sau đó còn áp sát lên xem. Lần này phản ứng của y rất mạnh, bỗng dưng lùi vọt lại bơi trối chết đi mấy mét liền, quay lưng lại ra sức lắc đầu khua nắm đấm. Lúc đầu tôi cứ tưởng y định đánh mình, nhưng nghĩ lại thì mẹ kiếp, chẳng phải đây chính là ám hiệu bảo chúng tôi bỏ chạy hay sao?

Nhưng mà vừa rồi đâu có chuyện gì xảy ra, tôi ngoái đầu nhìn theo phản xạ, chỉ thấy tấm đá ngáng đường bất thình lình nâng lên, một mớ đen ngòm như mực lùa ra từ khe hở dưới đáy. Tôi vội vã lùi mấy bước, ban đầu tưởng là nước độc, nhìn kỹ thì sợ cứng hàm, cái thứ màu đen đó không ngờ lại chính là tóc của người.

Tên mập thấy chúng tôi phản ứng quá chậm, bơi vội về kéo. Lúc này cả đám mới tỉnh ngộ, cuống cuồng bỏ chạy. Ở dưới nước càng căng thẳng sẽ càng tốn sức, bơi càng chậm hơn, tôi thấy mình không thể nào giữ vững tiết tấu trong cơn hoảng loạn, vì thế liền học theo tên mập bám mép tường đi bộ. Tuy không được mỹ quan cho lắm nhưng tốc độ cực nhanh, nhất là cảm giác chân chạm đất thực sự rất tuyệt vời.

Chúng tôi đi một mạch hơn hai mươi bước, đến chỗ rẽ đầu tiên, tên mập kéo chúng tôi đứng lại để cả bọn nấp sau khúc quanh, ý bảo xem tình hình đã rồi tính tiếp.

Chúng tôi thở hồng hộc, vội vàng nhìn lại phía sau, ghê quá, mộ đạo sau lưng toàn là tóc, từng búi từng búi đen ngòm khiến tôi thấy thít cả cổ họng. Chôn vùi bao nhiêu năm mới mọc được tóc dài cỡ này đây! Tên mập chửi thề, cầm súng hơi nhắm chuẩn chính giữa mớ màu đen bóp cò, chắc y cho rằng một phát súng có thể bắn xuyên qua, vì thế khi y thấy đạn bay được tầm sáu bảy mét bỗng dưng chậm lại rồi bị cuốn vào trong mớ tóc thì sợ xanh cả mặt.

Có điều viên đạn cũng có một chút tác dụng, mớ tóc hình như có ý thức, rụt lại phía sau rồi không ngờ lại cuộn lên. Nói rằng cuộn nhưng thực chất càng giống như có thứ gì đó sắp thoát ra từ mớ tóc. Cả đám không khỏi cảnh giác, tên mập lại lắp đạn chuẩn bị tiến gần hơn bắn tiếp, lúc này mớ tóc bỗng nhiên rụt mạnh rồi lại bung ra, liền đó tôi trông thấy ở sâu bên trong mớ tóc nhả ra một xác chết.

Người đó mặc đồ lặn cùng kiểu dáng với chúng tôi, có khả năng là một trong ba người đợt trước. Tôi chỉ liếc qua đã thấy trong mắt mũi miệng anh ta toàn những tóc, đến cả hai tròng mắt cũng bị tóc xuyên qua. Có thể thấy anh ta chết ngạt, bị ngâm trong nước đến giờ nên thân thể phù nề cực kỳ khó coi.

Tôi cảm thấy da đầu mình tê dại, mớ tóc này tà môn quá, cần phải chuồn nhanh thôi. Đang định kéo tên mập, vừa ngẩng đầu lên đã không thấy y đâu nữa. Tôi sợ quá vội ngoái đầu, chỉ thấy y đã chạy tít ra xa, đứng đó vung nắm đấm với chúng tôi.

Tôi thầm chửi, y một mình bỏ chạy đến chỗ an toàn rồi mới nhắc nhở chúng tôi. Vội vàng kéo lão hói và A Ninh đi theo, tôi trông thấy tên mập vẫn còn đứng đó trách chúng tôi phản ứng chậm. Tôi đá vào mông y một cước, bị đá đau mà y còn không phục, định nhào vô nện tôi nữa. A Ninh vội can ngăn, chỉ về phía sau. Tôi quyết định bỏ chạy trước đã, món nợ này, con bà nó, tôi sẽ tính sổ với y sau vậy.

Lúc này đồng hồ oxy trên tay rung lên, tôi cúi xuống, hỏng bét, nãy giờ đã mất gần nửa tiếng đi đường, chúng tôi lại hít thở mạnh như vậy khiến mức độ tiêu hao oxy tăng gấp mấy lần nên đã có dấu hiệu vượt mức. Tôi tính toán thời gian còn lại, tình hình có thể nói là vô cùng xấu. Nếu vẫn không có tiến triển gì, chúng tôi bắt buộc phải theo lối cũ trở về, không thì sẽ thiếu oxy. Nhưng cứ thế này đi ra, đến cả gian buồng bên chú Ba nói cũng chẳng tìm thấy thì tôi có chút không cam tâm.

Khi ấy, lão hói nãy giờ vẫn bơi sau cùng bỗng nhiên bám chặt quai đeo ba lô của chúng tôi như một con cua, tay chân loạng quạng luồn về phía trước túm lấy tên mập khiến y dừng lại. Tôi thấy lão cứ trừng mắt lên, nghĩ thầm người này rành kết cấu mộ cổ hơn tôi, lẽ nào lão đã tìm ra manh mối gì đó rồi?

Quả nhiên lão bảo chúng tôi đi theo. Tên mập cuống quá nhảy dựng lên, nhưng lúc nãy y biểu hiện kém quá nên chúng tôi đều kệ xác. Y hết cách đành hậm hực bám đuôi chúng tôi.

Lão hói vụng về bơi trở vào mấy mét, chỉ một khoảng tưởng mộ hơi lõm vào trong cho chúng tôi xem, thì ra lúc nãy tên mập đi qua đã húc khoảng tường này vào trong.

Tôi cả mừng, lùi ra sau ra dấu, chỗ này quả nhiên là đoạn cuối của một hành lang dài, thế thì chắc đến chín phần mười cơ quan chú Ba nói chính là chỗ đó. Nhưng mà cơ quan này một khi mở ra nước sẽ hút mạnh vào trong, năm xưa chú Ba có đội mũ nên mới bình an vô sự, chúng tôi hiện giờ chỉ đeo cái kính lặn, nếu bị cuốn vào dòng chảy xiết thì khó tránh bị va đập cho vỡ đầu chảy máu.

Tôi nhìn ra sau, mớ tóc vẫn chưa đuổi tới, đang định nhắc nhở mọi người thì lão hói đã lanh chanh ấn lên tường. Tôi còn chưa kịp phản ứng đã thấy một đống bọt nước nổi lên.

Tôi biết ngay là hỏng bét rồi, thực sự không ngờ năng lực gây họa của lão hói này còn hơn xa tên mập. Tôi còn chưa kịp chửi thề một câu bà nó thì đã bị một lực đẩy cực mạnh từ sau lưng xô đến, cả người bị cuốn phăng vào cái lỗ trên tường. Dòng nước xoáy tròn, tôi lập tức được trải nghiệm cảm giác bị ném vào lồng máy giặt. Sau một hồi xáo trộn, tôi gần như đã choáng đến mức không còn tỉnh táo.

Không biết đã qua bao lâu, đến khi tôi lờ đờ tỉnh lại, cảm giác toàn thân như rã hết ra, nhất là cổ đau không chịu nổi, may mà chưa gãy. May hơn nữa là ống hút còn cắm trong miệng. Tôi nhìn khắp xung quanh, bốn phía tối như hũ nút, đám tên mập ở phía dưới tôi, xem ra cũng choáng dữ lắm, nhất là tên mập đó giờ vẫn còn đang trong vòng xoáy, trông như múa ba lê vậy.

Tôi nhìn vách giếng bằng cẩm thạch trắng loại thượng đẳng, chỗ này làm từ nguyên liệu tốt như vậy chắc là đã đến bên trong địa cung của ngôi mộ rồi. Xem ra rất có thể chính là lỗ phun nước trong gian buồng mé mà chú Ba nhắc đến. Tôi nhún chân bơi lên, chợt thấy phía trên âm ấm, đầu đã ngoi lên mặt nước.

Bốn phía tối om, đèn thám hiểm có tính tập trung quá mạnh nên chỉ soi rọi được một khoảng nhỏ. Tôi tắt đèn thám hiểm đi, chuyển sang đèn điện cầm tay chiếu kỹ từng góc trong hầm mộ. Hầm mộ này hình chữ nhật vuông vức, ngoại trừ bảo đình phía trên có vẽ ngũ thập tinh đồ thì những chỗ khác không có quá nhiều rầm xà trang trí, trông rất giản dị.

Bên trong phòng không có quan quách hay quan sàng[1] gì, vì thế có lẽ đây là một trong hai gian buồng mé. Tôi tìm kiếm một lát, hình như không có lối ra nào khác, chỉ có một cánh cửa đá bên trái nối liền thông đạo.

[1] Quan sàng: Là một loại trường kỷ cổ làm từ đá sa thạch đỏ với các chi tiết nạm ngọc, chạm khắc, được làm theo hình dáng của đế đài mà Bồ Tát, Phật Như Lai hay ngồi. Quan sàng thường được đặt ở chính thất, hơi lùi về phía tường sau.

Tường hầm mộ cũng được trát bằng loại đất sét cực rẻ tiền, bề mặt vốn dĩ có vài tấm bích họa nhòe nhoẹt, tiếc rằng đã bị hơi nước phá hủy tan tành, tôi không thể nhận ra tranh vẽ trên đó có phải hình Cấm Bà hay không.

Nền hầm mộ có kê mấy món đồ sứ bồi táng, chỉ khoảng gần trăm chiếc, trong số đó còn mấy cái bình sứ Thanh Hoa lớn vẽ rồng mây vô cùng giá trị. Đồng thời tôi cũng phát hiện ra dưới sàn có mấy dấu chân rất mới, đều là dấu vết chân ướt giẫm lên bụi. Có lẽ đây là kiệt tác của chú Ba.

Sau khi kiểm định chất lượng không khí tôi mới gọi mọi người lên. A Ninh vừa lên trên đã lo lắng về mấy dấu chân này, hỏi: “Những cái này là quân trộm mộ để lại đúng không?”.

Tôi chau mày, cũng không dám khẳng định vì tôi thấy trong số những dấu chân đó có một dấu chân đất cực kỳ nổi bật. Ly kỳ nhất là dấu chân này vô cùng nhỏ, trông giống như của trẻ con, chắc chắn không quá ba tuổi.

Tôi chưa bao giờ nghe nói có người dẫn trẻ con đi đổ đấu, liền gọi tên mập lại xem. Y kinh nghiệm phong phú, chắc sẽ biết được chút ít.

Tên mập xem xong cũng ngớ người, nói: “Cậu đừng quan tâm nó lớn hay là nhỏ, bản thân dấu chân này đã bất thường rồi, cậu nhìn kỹ đi”.

Tôi ngắm nghía thêm lần nữa, phát hiện trên mặt dấu chân có một lớp gì đó vàng vàng như nhựa nến, lấy dao cạy lên ngửi, không khỏi tặc lưỡi: “Đây là nhựa thây…”.