Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 47: Bình Sứ To


Nhựa thây thông thường xuất phát từ những xác chết bị ngâm nước hoặc chôn trong bùn trũng ẩm thấp. Cái gọi là nhựa đó thực chất chính là mỡ trong cơ thể ngưng kết với khoáng chất tạo thành.

Tôi nhìn theo dấu chân này, phát hiện nó dẫn thẳng đến góc phòng, phía sau một chiếc bình gốm Thanh Hoa lớn vẽ mây rồng, lòng tôi thót lại.

Có câu Diêm Vương dễ tiễn, tiểu quỷ khó hầu, lẽ nào ở đây có một cái bánh tông vị thành niên thật hay sao? Tôi quay sang nói với tên mập: “Ông nhìn dấu chân này đi, chỉ có một chiều, có khi nào…”.

Mới nói nửa chừng tên mập đã xua tay bảo tôi đừng nói nữa. Tôi ngoái đầu nhìn, chỉ thấy cái bình sứ to kia bỗng dưng lúc lắc.

Tên mập nói khẽ: “Thứ đó vẫn còn đang nấp phía sau”.

Lão Trương hói đã cởi một nửa số trang bị ra, còn sợi dây buộc trên lưng vẫn chưa tháo, giờ lão mặc đấy không tháo nữa, nhấc bình oxy chạy ra hỏi tên mập: “Thứ gì vậy?”.

Tên mập ghét nhất là nhìn thấy lão, liền mắng: “Bánh tông!”.

Lão ngẩn người: “Bánh tông á? Quán bánh tông Ngũ Phương Trai ở Gia Hưng?”.

Tên mập lắc đầu mặc xác lão, tôi hỏi y: “Ông có chắc chắn không, tôi chưa thấy cái bánh tông nào nhỏ thế này?”.

Tên mập nói: “Tôi cũng không chắc nữa, có điều mặc kệ có phải bánh tông hay không, chúng ta vẫn phải qua đó xem sao, nếu không về sau có khi lại thành họa mất. Hơn nữa, làm thế thì dù đổ xong cái đấu này cũng không thoải mái”, nói rồi y vác súng hơi, vẫy tay rủ tôi. Tôi nghĩ bụng dại gì mà đi, lắc đầu từ chối.

Tên mập thở dài, đành gọi lão hói qua. Lão hói lần đầu vào trong đấu nên hưng phấn lắm, lập tức học theo tên mập bước đến. Hai người lăm lăm tiến lại gần cái bình sứ Thanh Hoa.

Tôi tuy có sợ nhưng vì không thể biểu hiện quá kém cỏi trước mặt nữ giới nên cũng cố giả bộ đi theo lão hói, cẩn thận thăm dò.

Chúng tôi đi rất chậm vì sợ có thứ gì đó bất thình lình nhảy vọt ra. Tên mập lấy đèn pin ra soi, chiếc bình quá lớn nên không trông thấy gì, y lại lôi súng hơi ra chọc. Bộ dạng của y trông rất giống tụi tôi hồi nhỏ chơi trò trốn tìm khiến tôi thấy tức cười. Y chọc năm sáu phát, nghe thấy phía sau hình như không có thứ gì mới dám đánh liều bước qua, vừa nhìn đã phì một tiếng, chửi: “Mẹ nó chứ, chỉ có một cái thùng gỗ trống trơn, hại ông mày phí công căng thẳng”.

Chúng tôi đi theo, chỉ thấy có một cỗ quan tài trẻ sơ sinh Song Phụng Điêu nhỏ cỡ cái hộp đựng đàn violon, nắp quan tài đã bị mở sang một bên, đáy quan tài màu trắng bên trong được bảo tồn rất tốt, nhưng thi thể thì không thấy nữa. Chả trách tên mập tưởng đây là một cái thùng. Tôi nói: “Đây không phải thùng mà là một loại quan tài”.

Tên mập lúc đầu còn không tin, nhưng rồi y lập tức lĩnh ngộ ra, hỏi: “Cậu muốn nói rằng đây chính là quan tài đựng cái bánh tông nhỏ đó?”.

Tôi gật đầu, tiếp tục quan sát kỹ thì phát hiện thân quan tài bị đục vài cái lỗ, có một vệt đen từ trong lỗ kéo dài tới tận mặt đất, giống như đã từng có thứ dịch gì đó chảy từ trong lỗ ra vậy. Cảnh tượng này hình như trong cuốn bút ký của ông nội tôi từng nhắc tới.

Tên mập soi đèn kỹ khắp trong ngoài, tiếc nuối thở dài một tiếng: “Nhìn kiểu dáng cỗ quan tài này là biết trên người đứa trẻ chắc chắn có không ít đồ tốt. Chỉ tiếc không biết thi thể đi đâu mất, nếu không thì ép vài cái có khi lại ép ra được mấy hòn ngọc nữa”.

Tôi gật đầu, trẻ con bồi táng hoặc chết non, trong quan tài thường bỏ rất nhiều đồ, phần lớn đều đeo trên người, nhất là trong bụng của đồng tử bồi táng thường có ngọc chống rữa, toàn là những món giá trị liên thành.

Chúng tôi tìm khắp xung quanh một lúc định xem cái xác đang ở đâu, nhưng lục tung mọi nơi mà đến một mảnh cặn cũng không có, xem ra có khả năng đã bị mấy tên trộm mộ vác cả khối đi rồi.

Tên mập không cam lòng, vẫn muốn lật cỗ áo quan lên, tôi cảm thấy không ổn nên đã ngăn hắn lại: “Cỗ quan tài này khác với những quan tài thường, tuyệt đối không chỉ đơn giản dùng để đựng người chết, không nên đụng thì hơn”.

Tên mập cười: “Thi thể mất rồi còn sợ quái gì nữa. Ông sợ quan tài dựng dậy cắn tôi chắc?”.

A Ninh nói: “Mục đích đến đây của chúng ta không phải để đổ đồ táng. Mau đến gian mộ chính, đừng lãng phí thời gian nữa, tốc chiến tốc thắng”.

Tên mập tự biết mình đuối lý nên không đòi hỏi nữa. Chúng tôi quay về chỉnh lý lại đồ lặn, tên mập đeo ba lô lên, bỗng dưng nhìn tôi, môi mấp máy ngập ngừng như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngại không dám nói ra. Tôi thở dài, mắng: “Con bà nhà ông, muốn nói gì thì nói nhanh lên, có chuyện gì?”.

Tên mập nói: “Mọi người này, cái bánh tông nhỏ đó có khi nào đã trèo vào cái bình lớn kia không?”.

Tôi nhìn chiếc bình, đúng là có khả năng này.

Tên mập hơi đỏ mặt, nói: “Lúc nãy tôi nghe thấy phía chiếc bình phát ra tiếng động, hình như là phát ra từ bên trong. Tôi nghĩ bánh tông có phải chuột đâu, làm sao có thể tự mình chui vào trong bình được nên cứ tưởng nghe nhầm, giờ tôi cũng chỉ tiện miệng nhắc đến thôi nhé, không có ý gì khác đâu”.

Tôi biết y vẫn còn thèm mấy món bảo bối trên thi thể, đang định chọc quê mấy câu thì lúc ấy chiếc bình lớn kia bỗng dưng đổ kềnh xuống đất. Tôi ngẩn người, nghĩ bụng chắc không phải bị y đoán trúng rồi chứ.

Bốn người đều im re, căng thẳng ngó cái bình. Cái bình trước tiên quay tại chỗ mấy vòng rồi bất ngờ lăn lông lốc về phía chúng tôi.