Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 48: Thông Đạo


Vừa rồi toàn bộ sự chú ý của tôi đều tập trung hết vào cỗ quan tài, không hề nhìn kỹ chiếc bình sứ, lúc này thấy tình hình trước mắt vội lùi mấy bước. Chiếc bình thong thả lăn mấy vòng rồi đổi hướng lăn về phía cánh cửa đá ra thông đạo, cuối cùng “cộc” một tiếng đâm vào bản lề dừng lại.

Cả đám chúng tôi nhìn nhau không ai hiểu ra sao, lẽ nào bị tên mập kia đoán trúng, bên trong có một cái bánh tông thật?

Chúng tôi ngẩn người giây lát, không dám mạo hiểm tiến lên. Tên mập thấp giọng nói: “Các vị, cái bình này quả nhiên có chút tà môn, hay là chúng ta tiên hạ thủ vi cường, cho nó vài viên đạn?”.

Tôi đương nhiên không tán thành, khẽ nói: “Chớ dại, làm rõ là thứ gì trước đã rồi hẵng tính!”.

Tôi nói như vậy một là vì đã nhìn ra, đây là chiếc bình sứ Thanh Hoa lớn từ thời Nguyên Minh, chắc chắn thuộc hàng trân phẩm, kích cỡ này trên thế giới không còn nhiều, đập cái nào là mất cái đó. Hai là không biết bên trong rốt cuộc có thứ cổ quái gì, nếu là bánh tông như tên mập nói thì khó tránh khỏi đánh nhau một trận, vừa rồi ở dưới nước tôi đã quá mất sức, giờ không chạy nổi nữa đâu.

Nhưng giờ chúng tôi đang ở trong mộ cổ sâu mười mấy mét dưới mực nước biển, không khí chẳng còn biết duy trì được đến lúc nào. Nếu cứ ở lỳ đây thì không có ích lợi gì cho cả đám. Tiến thoái đều khó lựa chọn, tôi xưa nay vốn là kẻ thiếu chính kiến nên giờ đang lo toát mồ hôi.

Lúc này tên mập thấy tôi do dự liền nói: “Chúng ta cũng không thể khẳng định chắc chắn bên trong có bánh tông. Nơi này thông với biển, chưa biết chừng là tôm cua gì đó bò vào, chẳng việc gì phải ở đây thần hồn nát thần tính, cứ qua đó xem sao đã”.

Cô gái lắc đầu: “Mục đích ban đầu của chúng ta vẫn là vào gian mộ chính, đừng lãng phí thời gian dọc đường. Tôi thấy chúng ta tránh được thì nên tránh, xem những chỗ khác có lối ra không”.

Tôi thấy đây cũng là một cách, liền kiểm tra lại một lượt kỹ càng hai phía trái phải của gian buồng mé này. Tiếc rằng ở đây nhìn một lượt đã hết, không còn cánh cửa thứ hai nào nữa, cũng chẳng có cái lỗ nào chúng tôi có thể chui.

Tên mập sốt ruột lắm rồi, nói: “Chuyện đã đến nước này, một là bê cái bình ra, hai là quay trở về, không còn đường nào khác nữa. Có điều tôi nói trước với các vị, nếu đã đến đây rồi mà bị một cái bình dọa cho bỏ về thì Vương mập này không chơi!”.

Tôi thấy vẻ mặt A Ninh cực kỳ kiên quyết, lão Trương hói thì im thít không nói một câu, chẳng biết lão nghĩ gì nữa. Ba người này nhất tề nhìn sang tôi như thể đang trưng cầu ý kiến tôi.

Trong lòng tôi vẫn chưa có một quyết định rõ ràng, thầm nghĩ nếu mạo hiểm xông tới đương nhiên là không ổn lắm, nhưng tên mập nói cũng có lý, trong mộ cổ rất nhiều khi tự mình dọa mình. Tôi nhìn ánh mắt của A Ninh mà không khỏi mềm lòng, nói: “Vậy được, đi bước nào hay bước ấy, nếu bình an vô sự thì thôi, còn nếu nó là thứ nọ thứ kia thì bốn chúng ta ai cũng có súng trong tay, việc gì phải sợ!”.

Tên mập vỗ vai tôi tỏ ý khích lệ. Tôi lấy súng hơi ra mở chốt an toàn nhắm chuẩn cái bình, tên mập đi tiên phong, cả bốn người rón rén lại gần cánh cửa.

Tôi không phải quá mức sợ hãi mà chỉ thấy hơi căng thẳng một chút, trên người lại mặc bộ đồ lặn nên mồ hôi không thoát ra được, khó chịu vô cùng.

Ngay lúc tên mập gần như có thể nhìn thấy trong bình là thứ gì thì chợt có tiếng động vang lên, cái bình bỗng dưng xoay một vòng. Máu huyết tôi dồn lên não, suýt chút nữa thì nổ súng.

Tên mập nhanh nhạy lùi hai bước, làm động tác bảo chúng tôi đừng ra tay. Cái bình lại lăn tiếp, lần này nó lăn hình cung, lộc cộc lăn vào trong thông đạo. Chúng tôi nghe thấy tiếng lăn vào rất xa rồi mới rầm một tiếng, nó đâm sầm vào thứ gì đó rồi im bặt.

Chúng tôi vội vàng đi theo, bên trong tối hù. Tôi chiếu đèn pin thì chỉ thấy một thông đạo thẳng tắp xây bằng đá hoa cương, cực kỳ đơn giản, bên trong không có một thứ gì, chỉ có hai rãnh thắp đèn hai bên, cứ cách một mét lại có một bệ đèn. Đầu kia thông đạo có một cánh cửa bằng ngọc, hai bên trái phải là hai cánh cửa nhỏ hơn, cả ba cửa đều đang mở, xem ra đã có người vào. Cái bình nọ đã dừng lại ở giữa cửa nhỏ bên trái, không lăn nữa.

Lần này tôi thực sự thấy hơi quỷ dị, cử động của cái bình cứ như thể đang dẫn đường cho chúng tôi, chỉ thiếu điều nói một câu “follow me[1]” nữa là đủ bộ. Đây chắc chắn là hành vi có ý thức, lẽ nào thứ bên trong bình không phải bánh tông mà là một con ma?

[1] Nghĩa là “Theo tôi”.

Tôi nhìn tên mập nhưng không rõ y đang căng thẳng hay sợ hãi, đành phải nói ra suy nghĩ của mình. Tên mập nghe thấy có lý, không khỏi hít một hơi khí lạnh, nói: “Cậu nói thế đúng là cũng có một chút hơi hướm đó. Vừa nãy tôi cũng cảm thấy thứ này lăn lông lốc chẳng khác gì một quả bóng bowling”.

Tôi thầm cười khổ, tên mập này thấy tôi hơi bối rối liền nói tiếp: “Đã đến nước này rồi chúng ta đừng có dùng dằng do dự nữa, cứ đi theo nó, xem nó có mục đích gì. Thò đầu cũng chết mà rụt đầu cũng chết”.

Cả đám gật đầu, tên mập vỗ vai tôi: “Đường đá nhẵn thín như thế này thường thì đều có bẫy. Chú em, chú nhìn xem chỗ này có vấn đề không?”.

Tôi biết không trốn đi đâu được, đành gật đầu soi đèn xuống đất. Nền thông đạo lát bằng những phiến đá nhỏ, rất có thể bị gài máy bắn tên. Tôi nghĩ nếu chú Ba đã đến nơi này mà có bẫy thì cũng có khả năng bẫy đã bị phá hoại hoặc kích hoạt rồi. Nhưng nhỡ ra không phải thì khá là phiền toái, tôi nhắc nhở mọi người sau đó chỉnh trang lại ba lô rồi dẫn đầu tiến lên trước.

Muốn tránh khỏi bẫy thì tốt nhất là áp sát vào tường, nhưng hai bên thông đạo là hai cái rãnh đèn, bên trong tối hù không biết có thứ gì nên chúng tôi đành phải men theo rãnh mà đi.

Tôi dặn mọi người phải hết sức chú ý cảm giác dưới chân, nhưng thực tế thì chính tôi cũng mơ màng lắm. Giậm chân xuống nặng nhẹ thế nào, nhanh chậm ra sao đều có quy luật cả, mấy thứ này chính là kinh nghiệm, là thứ mà tôi không có, vì thế càng đi tôi càng thấy hoảng.

Thấp thỏm bất an đi được mười mấy bước, khắp người tôi toát đầy mồ hôi lạnh. Mấy người phía sau thấy tôi căng thẳng vậy thì cũng hoảng theo, tên mập nói: “Xem ra công việc giẫm mìn này không dễ chút nào, đồng chí nhỏ, nếu đồng chí mệt quá thì chúng ta dừng lại nghỉ nhé?”.

Tôi không có tâm trí lải nhải với y, nói: “Đừng làm ồn, tôi mà bị phân tâm là mọi người chết hết”. Chưa kịp nói xong dưới chân tôi đã rung lên, tôi ngoái nhìn thì chỉ thấy phiến đá dưới chân A Ninh đã lún xuống, cô nàng đang nhìn tôi kinh hãi.

Tôi thở dài thầm nhủ tiêu rồi, sao lại đen đủi thế này không biết, quả này sắp bị bắn thành con nhím rồi. Mới nghĩ đến đó thì nghe vút một tiếng, một mũi tên bay qua sát bên tai A Ninh. Tôi chưa kịp phản ứng thì mũi tên thứ hai đã đến nhằm thẳng vào ngực cô gái.

Thoáng cái ánh mắt A Ninh biến đổi, cô ta quay người vung tay nhanh như chớp, tung mình tóm chặt mũi tên. Động tác đó gần như diễn ra trong một phần mấy giây, tôi thậm chí còn không nhìn rõ bóng cô gái.

Tôi kinh ngạc trước thân thủ của cô ta, có điều tình huống hiện tại không cho phép tôi nghĩ nhiều, chỉ thấy dưới chân truyền đến một chuỗi chấn động, vội hô: “Cúi xuống, vẫn còn nỏ ngầm!”.

Vừa dứt lời đã thấy mười mấy tia sáng trắng bắn tới, tôi vội vã cúi đầu tránh được một tia. Đúng lúc này tôi bỗng thấy từ trong cái bình phía xa bò ra một thứ mọc đầy lông trắng chui tọt vào trong cánh cửa đá bên tay trái. Đang định kêu lên thì thấy ngực nhói đau, cúi xuống nhìn, mẹ kiếp, không biết từ khi nào trên ngực tôi đã trúng hai tên, mà còn cắm sâu hai, ba tấc.