Đạo Mộ Bút Ký 1

Chương 49: Mũi Tên


Tôi thấy mũi tên đó gần như đã cắm vào trong cơ thể mình, ngực chợt nhói đau, lòng dạ rối bời hoảng loạn. Tôi không thể nào tin nổi mình còn trẻ thế này, thậm chí chưa từng nắm tay con gái, chẳng lẽ tôi sẽ cứ thế chết đi trong một ngôi mộ vô danh sao? Nếu chết ở đây thì sợ rằng mấy trăm năm nữa cũng chẳng có ai dọn xác cho mình. Kết cục này có vẻ quá mức thê thảm.

Tên bắn như mưa, không biết được bắn bằng dụng cụ gì, tốc độ quá nhanh nên hoàn toàn không có cách nào né tránh. Tên mập đưa lưng ra làm khiên chắn, y xông ra đứng trước chúng tôi, đỡ giùm chúng tôi mấy mũi tên. Tôi nhìn lưng y mà thót tim, trên đó cắm chi chít tận mười mấy mũi tên, giống hệt như một bát hương cắm đầy que hương vậy. Trông bộ dạng thì y chết chắc rồi, vậy mà không hiểu sao y hình như không hề cảm thấy đau.

Tôi nhớ ngày trước xem tiểu thuyết thường xuyên thấy những đoạn mô tả người bị bắn thành con nhím, có điều chưa được nhìn tận mắt bao giờ, nay thì đã thấy, mà lại còn trong tình cảnh này nữa. Tôi thầm chửi thề một câu, lúc này chợt có người túm áo lôi tôi tiến lên phía trước. Tôi hãi quá, ngoái nhìn thì không ngờ chính là A Ninh. Ánh mắt cô ta lạnh đến phát sợ, tôi thầm kêu không ổn, vội vùng vẫy thoát ra. Thấy tôi muốn chạy, cô ta lên gối vào lưng tôi không chút lưu tình, cú này còn đau hơn cả mấy chỗ bị trúng tên trên ngực. Cả người tôi mềm oặt, cơn đau khiến tôi nhất thời không còn chút sức lực nào, người rũ xuống. Cô ta nhấc tôi lên lẳng lặng đi vào trong cánh cửa bằng ngọc ở chính giữa. Tôi bị đem ra làm khiên, trên vai, trên bụng và trên ngực lại trúng thêm mỗi nơi một phát, đau đến nỗi chỉ muốn ngất đi.

Có câu độc ác nhất không gì ngoài lòng dạ đàn bà, trước kia tôi không tin, ai ngờ lại đúng thế cơ chứ. Mới vừa rồi còn làm ra vẻ yếu đuối sợ sệt, nhoằng một cái đã lôi tôi ra làm bia đỡ đạn.

Đương nhiên tôi không vĩ đại đến mức ấy đâu, tôi dồn toàn bộ sức lực vặn người, cô ta không khỏe lắm nên tôi thoát ngay xuống được, cả người tôi ngả nghiêng rơi xuống rãnh đèn. Thấy mất đi vật yểm hộ, cô ả tung người tránh được mười mấy mũi tên, quay đầu trừng mắt dữ tợn nhìn tôi. Tôi thầm nhủ con bà mày, vẫn còn mặt mũi lườm tao nữa! Tôi hét lên đồng thời nhào đến kéo cô ta, cô ta cười khẩy một tiếng, cuộn mình lăn đến chân tường, sau đó nhảy vọt lên cao đạp tường mượn lực, trong nháy mắt đã đến khu vực an toàn. Tất cả mọi động tác hoàn thành nhanh như chớp, cực kỳ thành thạo và dứt khoát.

Tôi tức điên người khi thấy cô ta không hề trúng mũi tên nào. Cô ả ngoái lại nhìn tôi, bất ngờ làm động tác hôn gió đầy khinh miệt, sau đó bật đèn pin phủi đít đi vào trong cánh cửa ở giữa.

Tôi tức đến suýt ói máu nhưng không làm gì được, đành phải tránh vào trong rãnh đèn. Chỉ thấy tiếng mũi tên vun vút bay qua đỉnh đầu rồi đâm vào tường thông đạo phát ra tiếng kim loại va đập lẫn nhau. Cơn mưa tên kéo dài hơn năm phút mới dừng lại, tôi ngoái nhìn thấy tên mập đã bị bắn thành một quả cầu gai, đang lảo đảo như sắp gục. Vội bò lên đỡ y, ai ngờ y xua tay ra hiệu mình vẫn ổn, hỏi tôi: “Tiểu Ngô, tôi thấy mấy mũi tên này có gì đó bất bình thường, sao đâm vào thịt mà chẳng thấy đau gì mấy. Cậu nhổ mấy cái ra hộ tôi xem”.

Tôi cũng thấy hơi bất bình thường, sao vết thương lại không nặng như tôi tưởng, bản thân vẫn còn hít thở điều hòa lắm. Có điều tôi chưa chết bao giờ nên không biết cảm giác bị tên bắn chết ra sao.

Tên mập bảo tôi nhổ mấy cái ra, tôi thực sự không có gan này, ngần ngừ trước mặt y cả nửa ngày vẫn chưa động thủ. Lúc này lão hói nghiến răng đứng dậy, khi nãy lão ở sau lưng tên mập, được che chắn nên không trúng mũi tên nào. Thấy tên mập bị bắn ra nông nỗi này, lão đột nhiên lại nói: “Yên tâm, không sao đâu”.

Cả tôi và tên mập đều ngẩn người, sao giọng lão hói lại thay đổi hẳn vậy, không những thế còn cực kỳ quen thuộc nữa. Chỉ thấy thân mình lão bỗng thẳng đứng, rồi lách tách một tiếng, chiều cao của lão không ngờ lại tăng thêm hẳn mấy phân. Tiếp đến, lão chìa tay ra, dùng lực, rắc một tiếng nữa, ngón tay cũng đột nhiên dài thêm mấy tấc.

Tôi đứng nhìn mà muốn rớt quai hàm, nghĩ bụng đây chẳng phải là thuật súc cốt hay sao? Tôi mới chỉ thấy ghi trong cuốn bút ký của ông nội, đây là một trong những môn cơ bản của dân đổ đấu thời cổ đại, khi gặp những kẽ hở vô cùng chật hẹp trong thông đạo, ví dụ như lỗ rầm của minh điện hoặc hư vị[1] dưới lòng đất thì đều cần dùng đến ngón công phu này. Đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi nguyên lý, vì thế chỉ coi như một trò đùa. Lúc này nếu không phải đang mục sở thị thì tôi không bao giờ tin thứ công phu thần kỳ đó lại tồn tại thực.

[1] Hư vị: Thông thường trong mộ huyệt luôn có một chỗ để trống (hư vị). Theo phong thủy thì chỗ này dùng để tăng phong tụ khí, nếu không có hư vị thì dù vị trí ngôi mộ có đẹp thế nào cũng không có tác dụng gì.

Lão thở ra một hơi, kéo tai mình ra đằng sau, rồi xé tấm mặt nạ da người xuống lộ ra khuôn mặt ban đầu. Tôi vừa nhìn đã chết sững, bên dưới lớp mặt nạ da người đó không ngờ lại là tên Bình Kín Miệng! Ngơ ra một lúc, đột nhiên cơn giận không tên trào dâng, thằng cha này cũng giỏi giả bộ quá đi, trình độ thừa sức làm ông vua màn bạc rồi. Thực sự tôi không hề mảy may phát hiện chút nào.

Bình Kín Miệng vươn cánh tay như thể đã lâu không vận động, tên mập cũng trố mắt ra nhìn không biết nói gì, mãi lâu sau mới kéo hắn lại, nói: “Tiểu Ca, cậu có ý gì đây? Cậu cố ý đem chúng tôi ra tiêu khiển phỏng?”.

Bình Kín Miệng không nói gì, vỗ vai tên mập bảo y ngồi xuống, túm lấy phần đầu của một mũi tên trên lưng y rút mạnh, dễ dàng nhổ mũi tên ra. Tôi xúm lại nhìn, trên người tên mập chỉ có một vết đỏ nhàn nhạt, chưa hề bị thương.

Tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lờ mờ cảm thấy bản thân mình có khả năng sẽ không phải chết, vội học theo Bình Kín Miệng tự nhổ mũi tên trên người mình. Việc này không khó chút nào, chẳng mấy chốc tôi đã tự nhổ ra một cái, vừa nhìn đã rõ, thì ra đầu mũi tên được làm rất xảo diệu, chỉ cần đụng phải thứ gì là phần đầu nhọn lập tức rụt vào, sau đó lật ra mấy cái móc sắt như móng vuốt ngoặm chặt vào da thịt.

Bình Kín Miệng nhìn mũi tên rơi đầy mặt đất, nói khẽ: “Lúc nãy cô ả đó cố ý đạp vào cơ quan, xem ra cô ta không những rất tự tin với thân thủ của mình mà còn muốn khử tất cả chúng ta”.

Tôi nhớ lại nụ hôn gió của cô ta khi nãy, rõ ràng là muốn chế nhạo tôi. Tôi cay cú nghiến răng, quả nhiên không thể tin được con gái đẹp, sau này tôi nhất quyết sẽ không để bị thiệt như vậy nữa!

Lưng tên mập bị toác gần hết da, y ngoác miệng cười, nói: “Con bà nó may mà mấy mũi tên này đều thuộc loại đầu hoa sen, chứ nếu không thì cô ả đã đạt mục đích rồi. Ông mập đây anh dũng một đời, nếu phải chết vì bị bắn thành con nhím thì chắc bị người đời cười cho thối mũi”.

Tôi xem xét mấy mũi tên kỳ lạ, hỏi hai người kia: “Tại sao ở đây lại dùng loại mũi tên này? Có dụng ý gì sao?”.

Bình Kín Miệng đáp: “Tôi cũng không rõ, nhưng tôi phát hiện ra đây là Liên Hoa Tiễn ngay sau khi cậu trúng tên. Tôi không nghĩ ra được lý do nào khác, có lẽ chủ nhân ngôi mộ muốn thả cho chúng ta một con đường sống, để chúng ta biết khó mà lùi”.

Tôi cũng lấy làm lạ lắm, cách giải thích này vẫn chưa hợp lý lắm, nhưng bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện đó. Cô ả kia đã vào trong gian mộ chính, không thể để ả đó dễ dàng thó đồ đào tẩu được. Đang định xông vào thì Bình Kín Miệng giữ tôi lại, lắc đầu: “Lúc nãy con ma bình muốn chúng ta vào theo cánh cửa bên trái trước, chắc chắn là có lý do. Chúng ta cứ làm theo từng bước một. Ở địa bàn của người ta thì đừng chạy loạn”.

Tôi sốt ruột lắm, nhỡ lát nữa ả kia trở ra rồi bỏ chạy luôn thì biết đi đằng nào mà đuổi theo bây giờ. Tên mập nói: “Đừng sợ, chúng ta cứ giấu hết đồ lặn đi đã, mẹ nó, xem nó có nín thở một hơi ra đến bên ngoài được không?”.

Đầu óc tên mập vào những lúc mấu chốt cũng linh hoạt ra phết, tôi thầm nhủ sao mình không nghĩ đến điều này, liền gật đầu ngay. Ba người rảo bước quay trở lại gian buồng mé, tôi giơ đèn pin lên soi vào chỗ lúc nãy để đồ, vừa nhìn đã ngớ người ra. Chỗ đó trống trơn chẳng còn gì cả, bình oxy của chúng tôi cũng đã biến mất.